Vu Thần Kỷ

Chương 197: Quang ảnh



Kim Ô cốt!

Nha Công phun ra, rõ ràng là một đoạn di cốt của thượng cổ Tam Túc Kim Ô. Một đoạn Kim Ô cốt nho nhỏ, chất chứa lực lượng mặt trời chói chang vô biên, giống như mặt trời khổng lồ chiếu khắp thập phương, chỗ ánh sáng mạnh đi tới, tất cả cái bóng đều không còn sót lại chút gì.

Bóng người dũng mãnh mặc giáp da bó sát người, từ trong hư không ngã ra khàn giọng rống thảm, cả người khói đen cuồn cuộn, bị Kim Ô cốt tản mát ra ánh sáng mạnh nhiệt độ cao thiêu đốt hầu như biến thành than.

Xa xa truyền đến tiếng rống tức giận: “Xương cốt tàn phá của thượng cổ Kim Ô? Súc sinh bẹp lông, ngươi có ư!”

Dừng chút, thanh âm kia âm trầm nói: “Hào quang nhất định tiêu tán, chỉ có bóng ma thống trị tất cả. Nơi u nhật tỏa tới, tiêu diệt mọi ánh sáng, chỉ có bóng vĩnh tồn.”

Xa xa truyền đến tiếng xé gió, một nam tử Ngu tộc thân hình gầy yếu lặng lẽ xuất hiện. Hắn mặc trường bào màu đen hoa lệ, trên ống tay áo dùng sợi tơ kim loại màu tím bạc thêu một vầng đại nhật màu đen lơ lửng ở trên một tòa tháp cao, đỉnh chóp tháp cao có một con mắt dựng thẳng màu đen ngạo nghễ nhìn xuống bốn phương.

Vô luận là đại nhật màu đen kia, hay là con mắt dựng thẳng màu đen kia, bên cạnh đều có vô số phù văn dày và nhỏ vặn vẹo như ẩn như hiện, tản mát ra một khí tức tà ác làm tim người ta đập nhanh.

Cách rất xa, có thể nhìn thấy hư không bên người nam tử Ngu tộc này dao động kỳ dị, hư không ở bên người hắn như sóng nước, mà hắn giống như con cá dưới nước, lúc nào cũng có thể phá không bỏ chạy.

Man Man vung hai thanh đại chuỳ hung hăng đập nhau một cái, hướng tới nam tử Ngu tộc kia lớn tiếng quát: “Không cần giả thần giả quỷ, để Man Man đập ngươi ba ngàn chùy, đánh không chết ngươi coi như ngươi có bản lãnh!”

Nam tử Ngu tộc cười dữ tợn cổ quái: “Tiểu nha đầu đừng mạnh miệng, chờ ngươi rơi vào trong tay ta, ngươi sẽ biết muốn sống không được muốn chết không xong là tư vị gì. Khặc khặc, ta không có loại sở thích này, nhưng ta biết rất nhiều đại nhân, bọn họ rất có hứng thú đối với tiểu nha đầu như ngươi.”

Man Man như hiểu như không nhìn nam tử Ngu tộc. Nàng đối với chuyện giữa nam nữ vẫn ngây thơ không rõ, nhưng nàng ít nhiều nghe ra bất kính trong lời đối phương nói với mình. Man Man nổi giận đùng đùng hét lớn một tiếng, vung đôi tay lên, hai thanh đại chuỳ hóa thành hai ngôi sao băng lửa bắn nhanh ra, hướng nam tử Ngu tộc hung hăng đập tới.

Nam tử Ngu tộc cười một tiếng quái dị, khinh thường nói: “Ở dưới u nhật vĩ đại vĩnh hằng che chở. Không có ai có thể thương tổn con dân của hắn!”

Bàn tay xoay tròn vung lên, một khối hư không phạm vi mười trượng trước mặt nam tử Ngu tộc chợt vặn vẹo, hình thành một lốc xoáy trong suốt mắt thường có thể thấy được. Hai thanh trọng chùy của Man Man đập vào trong lốc xoáy, đại chuỳ đột ngột từ phía sau Nha Công toát ra, sau đó hung hăng nện ở trên lưng Nha Công.

Nha Công rú thảm một tiếng, bị trọng chùy của Man Man đập ngã thật mạnh xuống đất, đầu hung hăng ngã ở trên một khối đá lớn, đem mặt đất đập ra một cái lỗ thủng cực lớn. Trọng chùy của Man Man nặng nề đáng sợ, dù là Nha Công da thô thịt dày, cũng bị đập gãy mất mấy đoạn xương cột sống, trong thất khiếu không ngừng phun ra máu tươi lửa cháy hừng hực.

Man Man bị dọa hét lên một tiếng, luống cuống tay chân ôm lấy một cái móng vuốt của Nha Công: “Nha Công, ngươi không sao chứ? Không phải Man Man đập ngươi, là gã kia, hắn đang phá rối!”

Nha Công hai mắt phun lửa, gian nan đứng dậy, vươn một cái cánh bảo vệ Man Man.

Bằng vào bản năng thú tính, Nha Công đã nhận ra nguy hiểm đáng sợ đang tới gần, trực tiếp vặn vẹo không gian, đem công kích của địch nhân chuyển hóa thành công kích của mình, loại thủ đoạn này Nha Công nghe cũng chưa từng nghe, thấy cũng chưa từng thấy. Ở trong huyết mạch truyền thừa của Nha Công, tựa như có ký ức tàn phá liên quan với loại năng lực đáng sợ này, nhưng những ký ức đó quá tàn phá vụn vặt, một chút giá trị cũng không có.

“U nhật vĩ đại vĩnh hằng, để đám dân bản xứ nguyên thủy, chưa khai hóa đó kiến thức một phen lực lượng vĩ đại của ngươi đi!” Nam tử Ngu tộc cười ‘Hắc hắc’. Hắn hít sâu một hơi, từ trong tay áo vung ra sáu cây kim loại đen dài hơn ba thước.

Cây cột dài hơn ba thước, to hơn cánh tay vừa ra tay, đón gió nhoáng lên một cái đã biến thành cột đồ đằng cao ba trượng, to như vại nước. Trên cái cột đen sì điêu khắc cảnh tượng một vầng mặt trời lớn màu đen tỏa sáng trên cao, mặt đất có vô số Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc cùng sinh linh kỳ dị khác hướng tới bầu trời quỳ bái.

Man Man liếc mắt. Nàng cũng thấy rõ bản vẽ điêu khắc trên cột.

Đó là một mảnh đất rộng lớn mênh mông, địa thế hiểm trở, trên mặt đất khắp nơi đều dầy đặc các tòa lăng bảo. Ở chính giữa mỗi một tòa lăng bảo, đều dựng sừng sững một tòa tháp cao cắm thẳng vào bầu trời, đỉnh chóp tháp cao tất nhiên có một con mắt dựng thẳng lơ lửng.

Sáu cây cột đồ đằng chợt lóe rồi biến mất, trực tiếp xuyên qua hư không, trong nháy mắt tiếp theo đã tới chỗ cách Nha Công và Man Man vài dặm. Cột đồ đằng hợp thành một cái hình sáu cạnh, sau đó hung hăng cắm ở trên mặt đất.

Tiếng ‘Ong ong’ vang lên, cột đồ đằng phun ra các tia hắc khí, nhanh chóng hướng bốn phía khuếch tán ra.

Kim Ô cốt phóng ra ánh mặt trời chói chang kịch liệt va chạm ma sát với hắc khí, ánh sáng và cái bóng lúc va chạm lẫn nhau phát ra tiếng gầm rú nặng nề. Kim Ô cốt kịch liệt chấn động, sáu cây cột đồ đằng cũng kịch liệt chấn động, mặt đất phụ cận cột đồ đằng không ngừng vỡ ra từng cái vết nứt thật sâu, lượng lớn thổ khí từ trong lòng đất lao ra, có thể thấy được cột đồ đằng chịu áp lực trầm trọng cỡ nào.

“Chẳng qua là một đoạn xương nát!” Nam tử Ngu tộc lớn tiếng quát: “Đừng trông cậy vào cái này có thể bảo vệ các ngươi!”

Hai tay giơ lên cao cao hướng bầu trời, con mắt dựng thẳng ở mi tâm nam tử Ngu tộc chậm rãi mở ra, con ngươi con mắt dựng thẳng của hắn đã là một mảng đen sì, giống như một cái lốc xoáy màu đen cực kỳ thâm thúy đang thong thả xoay tròn. Hắn chậm rãi niệm tụng chú ngữ, mi tâm không ngừng có bóng ma như dòng nước màu đen khuếch tán ra, bóng ma đen sì nhanh chóng bao phủ hư không phạm vi mười mấy dặm.

Cột đồ đằng phóng ra hắc khí hòa hợp một thể với bóng ma con mắt dựng thẳng của nam tử Ngu tộc phun ra, một mảng không gian cột đồ đằng bao vây trở nên rung chuyển bất an, hư không lay động, từng dòng loạn lưu vô hình dần dần thành hình.

Nha Công không biết làm sao kêu lên chói tai, nó chưa từng gặp phải công kích cổ quái như vậy.

Ở Nam Hoang, tranh đấu giữa bộ tộc, mọi người đều là dứt khoát chính diện chém giết, cho dù có các loại vu chú tà pháp quỷ dị, cũng có các đại vu tế của bộ tộc đi giải quyết. Bản thân Nha Công chưa bao giờ đụng phải lực lượng khó ứng phó như vậy.

Đây là lực lượng khác biệt hẳn với vu pháp truyền thừa của bộ tộc Nam Hoang, vô luận là vặn vẹo hư không, hay là bóng ma quỷ dị, đều là không thể nhúng tay.

Nha Công chỉ có thể liều mạng thúc giục Kim Ô cốt, không ngừng phóng ra ánh sáng mạnh dữ dội chiếu khắp mảng trời, gian nan ngăn cản bóng ma ăn mòn.

Nhưng chợt, một cái lốc xoáy nho nhỏ đột nhiên xuất hiện cạnh Kim Ô cốt, Kim Ô cốt tản mát ra hào quang mãnh liệt xoay tròn một cái biến mất không thấy, trong nháy mắt tiếp theo liền từ ngoài mấy chục dặm xông ra.

Nha Công và Man Man chợt ở trong bóng đêm, lượng lớn bóng đen từ bốn phương tám hướng bao vây, đem bọn họ gắt gao khóa lại trong bóng ma.

Các nam tử hung hãn bị Kim Ô cốt từ trong hư không bức ra cười một tiếng dữ tợn, thân thể ùn ùn trốn vào trong hư không, hóa thành từng cái hư ảnh đánh tới.

Tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai, trên người Nha Công chợt có thêm mấy chục vết thương dài cả trượng, mỗi một vết thương đều sâu tới xương, lượng lớn máu tươi không ngừng phun ra.