Vũ Khí Hình Người

Chương 196: Hàng Hành Khủng Bố (46)



196. Hàng Hành Khủng Bố (46): Phanh lồng ngực nó ra, để xem tim có phải màu đen không.

Edit: Ry

Tài nguyên thuốc dự trữ trong hệ thống đã cạn, thanh niên chỉ có thể đi nhận những dược phẩm trị liệu mà quân đội phát xuống.

Do thiết bị chữa bệnh không đủ nên họ cũng chỉ được vài vị bác sĩ trẻ non tay còn chưa thuần thục băng bó.

Băng vải màu trắng bị kéo ra, có phần thô bạo quấn lên cơ thể cường tráng của người đàn ông. Chất lỏng ấm áp tuôn ra từ những vết thương nhanh chóng thấm đẫm vải trắng, bác sĩ cũng bó tay, chỉ có thể lấy thêm ít băng vải nữa, quấn tiếp mấy lớp lên lồng ngực hắn.

"Anh Dạ..."

Thanh niên có vẻ suy sụp, không nhịn được gọi tên đội trưởng của họ.

Dù là lúc đối mặt với lũ quỷ đáng sợ, hay là quái vật có giá trị vũ lực cực cao, người anh vẫn luôn đứng vững trước mặt họ như bức tường thành vĩnh viễn không sụp đổ, trong cuộc chiến này, lại bị vũ khí của những NPC kia làm trọng thương.

Khi hắn vì quá mệt mỏi và đau đớn ngã xuống, đám thanh niên như nghe được tiếng tín ngưỡng của mình sụp đổ.

Đương nhiên là họ biết, anh Dạ đã rất cố gắng.

Bọn họ không thể tránh sau lưng hắn cả đời được.

Nhưng khi trận chiến này tới hồi cuối, khi chỉ còn lựa chọn rút lui, họ vẫn không có khả năng phản kháng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn đống vũ khí thiết bị, vỡ vụn như khúc gỗ mục.

Họ đã dự đoán được tương lai trống rỗng đáng sợ, như con quái thú đang mở to miệng chầu chực nuốt chửng tất cả.

Đã... Kết thúc.

Vẻ mặt anh Dạ có phần ảm đạm, trên tóc, trên má là những vết máu khô cạn.

Vết thương không ngừng nứt ra, đau đớn về thể xác cũng không khiến tinh thần hắn sa sút. Dù sao hồi còn là người chơi mới, hắn còn bị thương nặng hơn hiện giờ... Vẻ ảm đạm và thất vọng của hắn, hoàn toàn là đả kích về mặt tâm lý.

Sau khi vị bác sĩ bận rộn kia rời đi, bên cạnh anh Dạ chỉ có một thành viên ở lại canh chừng, cũng là phó đội trưởng của đội. Những người chơi khác đã ngựa không dừng vó tiếp tục lao ra chiến trường. Bọn họ không có nhiều thời gian và quyền lực, người ở lại đây chỉ có thương binh và các chiến sĩ hậu phương.

Anh Dạ trông rất nản lòng.

Hắn luôn lạnh lùng, mạnh mẽ tới mức nắm cả phó bản trong tay.

Lúc này trên khuôn mặt lại xuất hiện vẻ mệt mỏi hiếm hoi, còn có chút buồn ngủ.

Các đội viên của hắn chưa từng thấy đội trưởng yếu ớt như vậy.

"Xin lỗi." Anh Dạ đột nhiên nói.

Hốc mắt người kia đã đỏ hoe, mờ mịt ngẩng lên nhìn hắn: "Anh Dạ..."

"Là lỗi của tôi." Hắn nói: "Do quyết định sai lầm của tôi mới khiến tiểu đội chúng ta rơi vào cảnh khốn khó này. Nếu như đội mình... Chết ở phó bản này, tôi phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm."

"Anh Dạ! Anh đừng có gom hết lỗi về mình như vậy!" Phản ứng đầu tiên của đội viên lại là phản bác hắn.

Sau đó chính cậu phó đội trưởng này cũng tuyệt vọng cúi đầu: "Em cũng có lỗi nữa. Không ai ngờ được phó bản lại phát triển thành như vậy."

Y dùng giọng điệu nhẹ nhõm để dỗ dành đội trưởng, cố gắng nhắc lại những phó bản trước: "... Chẳng phải khi đó cũng rất tệ sao? Nhưng bọn mình vẫn trốn ra được khỏi tay con Quỷ Lộc Bì kia, là đội ngũ duy nhất vượt được phó bản cấp S đó."

Trong lúc y nỗ lực an ủi, đội trưởng của y đã dùng một tay giật cây thập tự đeo trên cổ mình xuống.

Vật thể lạnh lẽo có cảm giác như kim loại, từ tay hắn, chuyển sang tay phó đội trưởng.

Giọng anh Dạ đã suy sụp, ngay cả sắc mặt cũng trở nên xám xịt ảm đạm. Hắn như một người bệnh nan y đã tới giai đoạn cuối của cuộc đời, đắng chát nói: "Nếu kết cục cuối cùng là chết, cậu hãy dùng đạo cụ này chạy ra khỏi phó bản. Giữ lại điểm tích lũy và tên đội, tuyển thành viên mới, tiểu đội của chúng ta... Sẽ vĩnh viễn không bị chôn vùi."

Góc cạnh bén nhọn của cây thập tự dường như chọc thủng lòng bàn tay thanh niên, khiến y cảm thấy đau đớn vô cùng.

Y cũng ý thức được tình huống hiện tại không lạc quan, nếu không dùng đạo cụ cấp S, có khi không ai trong số họ có thể sống sót ra khỏi phó bản này.

Nên đến lúc này, y không an ủi đội trưởng nữa, rất tỉnh táo tranh luận: "Nếu chỉ có một người được sống, vậy em nghĩ không ai có tư cách hơn anh."

"Tôi không thể." Đội trưởng của y, lại gần như rét lạnh nói: "Tôi phải trả giá cho phán đoán sai lầm của mình."

"Bọn họ là đội viên của tôi." Khi anh Dạ nói câu này, hắn khó khăn xoay cơ thể với những tổn thương nghiêm trọng, quay phần lưng quấn đầy băng vải trắng về phía đội viên của mình: "... Tôi phải ở bên họ, cho đến giây phút cuối cùng."

Thời khắc ấy, thanh niên không nhịn được nữa, hốc mắt trào ra chất lỏng.

Một lát sau, anh Dạ mới nghe được thanh âm nghẹn ngào của y.

"Không phải là lỗi của anh mà."

Thanh niên không ngừng lặp lại, nhưng không đưa đạo cụ cho đội trưởng nữa.

Hắn đứng dậy.

Lao ra ngoài, lao tới chiến trường đại diện cho sự giãy giụa cuối cùng của họ.

...

Tốc độ chiến tranh lan ra quá nhanh, dù Nguyên Dục Tuyết ở khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, cũng lục tục nghe được tin tức từ tiền tuyến.

Những ngày qua cậu đều tập trung "phẫu thuật" cứu những người bị kí sinh, đến khi làm xong, tất cả trứng trùng đã bị loại bỏ, nhiệm vụ cũng kết thúc.

Có điều đám lãnh đạo bộ quân sự, lại rất khó khăn đưa ra nhiệm vụ mới với cậu.

Họ hi vọng cậu có thể cải tạo hệ thống vận hành năng lượng tự chủ của tinh hạm.

Nhiệm vụ này với Nguyên Dục Tuyết vừa làm xong "giải phẫu" rất hao sức mà nói, thật sự quá nặng nề.

Nếu không phải tình hình cuộc chiến ngày một tồi tệ, họ cũng sẽ không tới xin Nguyên Dục Tuyết làm vậy.

Hành vi này bóc lột đến mức ngay cả người tới thông báo cho Nguyên Dục Tuyết cũng mang vẻ khó xử và lo ngại, do dự và hổ thẹn. Nếu Nguyên Dục Tuyết nổi giận với họ, chỉ e họ cũng khó có thể phản bác, chỉ biết áy náy gánh chịu.

Vì không một người tầng trên nào phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại không nói gì, rất bình tĩnh tiếp nhận công việc mới, vẫn như bao lần trước.

Chuyện này với cậu chỉ là một nhiệm vụ mới, còn là xe nhẹ đường quen.

Nếu họ cần, vậy cậu sẽ đi hoàn thành.

Về phần liệu có mệt hay không, người máy chiến đấu sẽ không mệt vì nhiệm vụ đơn giản như vậy.

Thậm chí việc cải tạo hệ thống năng lượng không yêu cầu cậu phải sử dụng năng lượng của bản thân, nên nhiệm vụ này thật sự khá nhẹ nhàng.

Đương nhiên cũng nhờ việc này, Nguyên Dục Tuyết mới được biết cuộc chiến giữa hai phe trên tinh hạm.

Không phải là cậu không thể ngăn cản.

Chỉ là với Nguyên Dục Tuyết, hai bên đều là con người, không phải dị loại như Trùng tộc xâm lấn, nên thật sự cậu không có khái niệm "ngăn cản chuyện này xảy ra".

Đối tượng phục vụ của cậu trước giờ luôn là con người.

Về phần cán cân quyền lực của của tinh hạm thay đổi, với cậu là chuyện không cần quan tâm. Tóm lại đều là người.

Chiến trường không ngừng lan ra.

Quân khởi nghĩa đã từ tầng 7 chiếm lĩnh tới tầng thứ 4. 3 tầng còn lại của tinh hạm kiên cố và khó công phá hơn họ tưởng.

Đám người tầng trên thua kém tài nguyên trong trận chiến này, lần đầu tiên thể hiện được ưu thế của mình, thế là ngọn lửa chiến tranh đang tràn lan bỗng lắng lại.

Tình thế trở nên giằng co.

Nhưng thế cục cân bằng cũng chỉ kéo dài được 3 ngày, sau đó người tầng trên đã chủ động đề nghị được đàm phán với... Thủ lĩnh của quân khởi nghĩa, tức là A Viêm.

Trận đấu tranh này, phát triển tới cuối đã biến thành chiến tranh. Mà chiến tranh, ngoài kết cục thắng làm vua thua làm giặc, thì vẫn còn khả năng giữa chừng tiến hành trao đổi, giải quyết trong "hòa bình".

A Viêm dẫn theo vài binh lính, tiến vào khu vực giáp ranh giữa hai thế lực, bắt đầu đàm phán.

Cái giá người tầng trên đưa ra là khôi phục thân phận tầng thứ nhất của A Viêm, cho gã đặc quyền vĩnh viễn không bị biếm xuống tầng dưới. Thậm chí còn cho phép gã xây dựng đội quân của mình, họ sẽ cung cấp đầy đủ quyền lực và vũ trang. Nhóm quân này về sau sẽ là quân riêng của A Viêm, vĩnh viễn trở thành vũ khí sắc bén cho thế lực của gã.

Có thể nói, chỉ cần A Viêm đồng ý, gã sẽ dễ như trở bàn tay lấy được tiền tài quyền lực và vinh quang.

Nhưng thứ A Viêm muốn chưa bao giờ là chúng.

Gã lười biếng nói mình không có hứng thú với thứ giai cấp nhàm chán kia.

Thứ gã muốn bây giờ, là hoàn toàn giải phóng cư dân của tầng 7. Hủy diệt chế độ kì thị giai cấp giữa các tầng, cho cư dân tầng 7 đủ quyền làm người, bảo đảm tính mạng của họ. Nếu nhất định phải thực hiện công việc nặng nhọc nguy hiểm, vậy phải cam đoan họ có được thù lao tương ứng, xứng đáng với nỗ lực.

Hành vi phục chế gen đương nhiên cũng phải bị cấm vĩnh viễn.

Có thể nói là mọi mặt đều được cân nhắc cho quân khởi nghĩa (cũng là cư dân tầng 7).

Lợi ích của bản thân, gã lại không hề nhắc tới.

Nhưng cho cả quần thể quyền lợi khác với cho một cá thể quyền lực, với đám người tầng trên, đây là điều lệ càng khó chấp nhận.

Bọn họ lộ vẻ xin lỗi, cuộc đàm phán này không thể tiếp tục nữa.

Thực tế họ đã chuẩn bị sẵn. Ngay khi đàm phán kết thúc, quân đội lẩn trốn xung quanh và các loại vũ khí sát thương cao lập tức chĩa vào nhóm quân khởi nghĩa tới đây để hòa đàm.

So với cắt thịt mình thỏa mãn con ưng ngu không biết thế nào là đủ, họ có khuynh hướng nhổ cỏ tận gốc hơn.

A Viêm là tinh thần của quân khởi nghĩa, chỉ cần giết gã, nhóm quân này sớm muộn cũng sẽ tan rã.



Mà A Viêm bị vô số vũ khí chĩa vào đầu, chỉ nở nụ cười nguy hiểm mà châm chọc.

Gã chầm chậm gục đầu xuống, tính cách luôn nóng nảy vào thời điểm này lại thể hiện một sự trầm tĩnh mang theo nham hiểm.

Có lẽ là những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua khiến gã thay đổi quá nhiều. Hoặc vốn dĩ gã là người như vậy, âm u nham hiểm khiến người ta sợ hãi, chỉ là che giấu quá tốt.

Gã gục đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn bên tay trái.

Khi ngẩng lên, cặp mắt luôn sục sôi cảm xúc lại lấp lóe sự bình thản giá lạnh.

"Bọn mày sẽ không cho là, tao thật sự tới đây để bàn điều kiện chứ?" Gã cười gằn: "Chúng mày tưởng là làm ra nhiều chuyện như vậy, còn có thể hùng hồn như thế, tưởng là chỉ cần lui bước... Thì có thể coi như không có gì xảy ra à?"

Gã nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt rét lạnh.

"Tao muốn bọn mày nợ máu trả bằng máu."

Vô số vũ khí đang chĩa vào A Viêm, lại dần chuyển sang hướng khác.

Sắc mặt mấy người đại diện tầng trên tới trao đổi đã trở nên cực kì khó coi.

Y nhìn những người xung quanh, sao lại không hiểu, ngỡ ngàng vô cùng hỏi: "Mày, mày thu mua tụi nó từ khi nào?"

"Không, không hề, tao chưa từng thu mua chúng nó." A Viêm đáp: "Chỉ là bắt chước tụi mày thôi."

"Cải tạo gen của chúng nó."

Đây là món quà mới gã dành tặng cho họ.

Nếu những kẻ này dùng mã gen để khống chế người tầng dưới, vậy gã cũng có thể dùng cách thức tương tự, viết lệnh không thể phản kháng vào trong gen của đám lính kia.

Thực tế những binh sĩ đang nghe lệnh gã đều có vẻ rất khổ sở và giãy giụa, nhưng không thể khống chế hành vi của mình.

A Viêm đứng dậy, nở nụ cười khiến người ta phải rùng mình.

...

Bắt đầu từ lần hòa đàm đó, cơ hội mở ra, quân khởi nghĩa tìm được đường lên tầng trên, bắt đầu công kích chiếm lĩnh tầng thứ 3.

Tình thế trở nên vô cùng hỗn loạn.

Trong khái niệm của họ, chỉ có gen người tầng dưới mới có thể bị ghi vào kho gen. Nhưng không biết A Viêm sử dụng thủ đoạn gì, lại có thể sửa trình tự gen của những người tầng giữa.

Thế đánh như trẻ tre, quân khởi nghĩa hung hãn xâm nhập vào lãnh địa của người tầng trên.

Thế cục vốn tạm cân bằng, sau khi bị cứng rắn phá vỡ thì lập tức sụp đổ, không thể cứu vãn.

Tầng trên hoàn toàn hỗn loạn.

Nguồn năng lượng bị phong tỏa, binh sĩ bị khống chế, bị "xúi giục".

Mọi hoạt động mang tính xã giao hay tiệc tùng đều bị hủy bỏ từ rất lâu trước đó, càng ngày càng nhiều hội nghị, mỗi lần đều thảo luận vô cùng kịch liệt.

Trong màn hình treo trên phòng họp, chấm đỏ đại diện cho khu vực bị chiếm đóng đang tăng gấp mấy lần. Cho tới khi toàn bản đồ, không còn nơi nào không có chấm đỏ hiển thị.

Phòng họp luôn vang lên tiếng cãi cọ kịch liệt, nay im ắng kinh người.

Không ai nói gì.

Bọn họ đều biết... Không kịp nữa rồi.

Một lần vùng lên cứ nghĩ là sẽ dễ dàng dập tắt thôi, thế mà lại phát triển tới nước này.

Trừ cái khóa gen đáng sợ mà A Viêm nắm giữ ra, quan trọng nhất vẫn là do ban đầu họ đã coi thường thế lực tầng dưới.

Nếu họ bằng lòng bỏ ra cái giá xứng đáng, dốc sức chèn ép đối phương ngay từ đầu, có khi đã có thể tiêu diệt quân khởi nghĩa từ khi chúng còn chưa thành hình.

Nhưng họ ngạo mạn, coi khinh, họ không muốn bỏ ra quá nhiều, tự cho là bất cứ lúc nào cũng có thể giải quyết những phiền toái này... Chỉ là hơi khó giải quyết chút thôi. Những ý nghĩ nực cười đó đều là không gian cho quân khởi nghĩa phát triển.

Bọn họ giống như người nuôi cổ, tận mắt chứng kiến sức mạnh của nó ngày một lớn mạnh, cho tới hôm nay, dễ dàng cắn lại họ.

Thậm chí là nuốt chửng họ.

Một lúc lâu sau, bản đồ tinh hạm bị tắt.

Người ngồi ở vị trí chủ đạo trong phòng họp là một người đàn ông trung niên, mở miệng kết thúc buổi họp.

Khuôn mặt lão ta vẫn rất trẻ trung tuấn tú, nhưng ở thời điểm này, cũng không khỏi toát ra sự mệt mỏi, già nua.

Giọng nói ấy khàn khàn, lại rất dứt khoát:

"Chúng ta đầu hàng đi."

Mọi thứ sau đó càng thêm hỗn loạn.

Người lãnh đạo ngồi ở ghế chính giữa phòng họp này, địa vị của lão ta giống như A Viêm trong đoàn quân khởi nghĩa.

Nhưng dù là quyết định lão ta đưa ra, đám người tầng trên đã quen thói ngạo mạn vẫn rất khó để chấp nhận.

Sao lại nhận thua?

Tại sao lại đến nước này?

Bọn họ sinh ra là cao quý, kế thừa mã gen xuất sắc và địa vị ưu tú.

Tại sao lúc này lại bị đánh bại bởi một người tầng 7 dẫn theo đám binh sĩ gen thấp kém ---

Mọi thứ đều vượt quá thường thức của họ.

Có vài người dẫn theo quân của mình, không tiếp thu kết quả khiến người ta khổ sở đó, tự dẫn lính ra ngoài, quyết tâm đánh tới cùng.

Có vài người thì đồng ý với thủ lĩnh, lựa chọn đầu hàng để giảm bớt thương vong.

Quân khởi nghĩa cuối cùng cũng tiến vào tầng cao nhất của tinh hạm.

Tuy hầu hết người tầng trên đều chọn đầu hàng, quân khởi nghĩa vẫn phải phân lính để đối phó với những kẻ phản kháng.

Và trong đội quân của người tầng trên, người chơi chiếm chiến lực chủ yếu.

Không phải họ trung thành hay muốn bảo vệ ách thống trị này, chỉ là họ biết rõ, theo như nhắc nhở của phó bản, trận doanh họ lựa chọn mà thua thì chắc chắn sẽ không có tương lai tươi sáng nào.

Nhưng người chơi có lợi hại đến mức nào, có năng lực xuất sắc ra sao, có thiên phú kì lạ cỡ mấy và vô số đạo cụ thần kì đổi từ hệ thống, đối mặt với đội quân từ nhân số đến vũ trang, sức mạnh hoàn toàn áp đảo họ, họ vẫn quá bất lực.

Trật tự dần được thành lập --- Đương nhiên là với quân khởi nghĩa.

Với người tầng trên thì thứ họ đối mặt vẫn luôn là hỗn loạn và trừng phạt.

Cuộc chiến tồi tệ này, ở hồi kết, cuối cùng cũng lan tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết.

Bởi vì nguồn cung năng lượng bị cắt, ngay cả phòng thí nghiệm của Nguyên Dục Tuyết cũng không thể tiếp tục tiêu hao nhiều năng lượng như vậy. Nguồn cung năng lượng đặc biệt cũng đã ngừng, cậu không thể nghiên cứu.

Thế là hai ngày đó trở thành hai ngày "nhẹ nhõm" nhất kể từ khi Nguyên Dục Tuyết đặt chân vào phó bản.

Trong suốt hai ngày cậu chỉ ở trong biệt thự, không có chuyện gì để làm. Giới Chu Diễn lại rất hài lòng, bởi vì cuối cùng hắn cũng có đủ thời gian ở bên Nguyên Dục Tuyết. Hắn còn học nấu nướng, thành công khiến ánh mắt Nguyên Dục Tuyết tập trung hết lên người mình.

Cậu thật sự không ngờ Giới Chu Diễn còn có tài năng này.

Cái này không phải là ảnh hưởng bởi tình cảm cá nhân, cậu thật sự cho rằng những món thí nghiệm của Giới Chu Diễn rất ngon. Đến mức hễ Giới Chu Diễn hỏi có thể giúp hắn "nếm thử" không, Nguyên Dục Tuyết đều rất tích cực.

Đây là lần đầu tiên cậu nhiệt tình như vậy với chuyện khác ngoài nhiệm vụ.

Đáng nhắc tới là hệ thống an ninh canh phòng ở quanh biệt thự của cậu trong những ngày qua còn nghiêm ngặt hơn trước.

Đây không phải do đám lãnh đạo điều động, mà là nhóm binh sĩ tự tổ chức tuần tra.

Bọn họ muốn bảo vệ vị nhân viên kĩ thuật này.

Ở tình thế hỗn loạn hiện giờ của tinh hạm, khu vực tầng trên cũng chỉ có nơi Nguyên Dục Tuyết ở là vẫn duy trì tính an toàn và riêng tư cực cao.

Nhưng khi các tầng trên bị chiếm lĩnh, ngay cả cảnh tượng họ nỗ lực duy trì này cũng trở thành bất an.

...

Một nhánh của quân khởi nghĩa xâm nhập vào tầng hai, phát hiện nơi này chỉ là một tòa biệt thự mà hệ thống an ninh xung quanh còn hoàn thiện hơn cả phòng thí nghiệm hay kho năng lượng. Điều đầu tiên họ nghĩ tới đương nhiên là, chắc chắn tên tầng trên ở trong này có địa vị cực cao.

Thực tế thì suy đoán của họ cũng không sai.

Nếu không phải người có địa vị cao thì trong thời buổi hỗn loạn này không thể có nhiều binh sĩ bảo vệ như vậy.

Chi thủ lĩnh của đội ngũ này nghĩ tới đám tầng trên sống an nhàn xa hoa lãng phí, hút máu người tầng dưới, đến giờ này rồi vẫn không chịu rời khỏi biệt thự cao sang, hèn nhát lẩn trốn. Trước mắt y lập tức hiện lên một bản mặt vô cùng kiêu căng.

Tầng trên bị chiếm đóng rồi mà chúng nó vẫn còn nghĩ mình là quý tộc được bảo vệ nghiêm ngặt à.

Y không khỏi lộ vẻ chán ghét.

Gã đàn ông vô lại có tên của mình, nhưng biệt danh của y mới được nhiều người biết tới hơn, còn được lan truyền rất rộng.

Biểu hiện của y trên chiến trường cũng đúng với biệt danh của mình, vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn, không một ai bắt được y.

"Thủ lĩnh Khỉ Ốm." Tuy gọi kiểu này có hơi ngớ ngẩn, thậm chí như kiểu đang chê bai người ta, nhưng người lính gọi tên y lại rất cung kính: "Chúng tôi đã bắt toàn bộ binh sĩ đang tuần tra quanh đây, chịu trách nhiệm bảo vệ nơi này. Nhưng dù làm gì thì họ cũng không chịu khai ra người trong đó là ai."

Biện pháp khống chế gen chỉ có thủ lĩnh A Viêm làm được, nên gặp phải binh sĩ quật cường như vậy, tuy đánh bại được, họ lại không thể điều khiển những người này làm việc cho mình.

Nhưng không cần nói cũng biết, chắc chắn là "đại nhân vật" cực quan trọng của tầng trên.



Thủ lĩnh Khỉ Ốm không khỏi lộ vẻ ghê tởm.

Rõ ràng là bị áp bức mà tới nước này vẫn còn muốn bán mạng cho lũ người tầng trên đó. Những kẻ này có khác gì lợn đâu.

Thế là y hừ một tiếng: "Bọn nó nói hay không cũng không quan trọng, vào trong xem là biết mà?"

Đúng lúc đội trưởng của nhóm binh sĩ kia bị giải tới trước mặt Khỉ Ốm.

Nhìn kẻ đang bị ép quỳ xuống đất, Khỉ Ốm nở nụ cười đầy ác ý: "Đến lúc đó tao sẽ chặt đầu nó xuống, treo trước mặt chúng mày."

Y nói thế chủ yếu là để dọa, vì kể cả là Khỉ Ốm thì cũng không được quyền tự ý xử lý đám người tầng trên biết đâu sẽ có tác dụng nào đó. Nhất định phải đưa họ tới trước mặt thủ lĩnh, chỉ có A Viêm mới có thể quyết định vận mệnh của họ.

Nhưng với người lính tầng trên này, lại không phải vậy.

Gã không rõ chế độ quy định trong quân khởi nghĩa, chỉ cho rằng những kẻ này đều là lũ người dã man mọi rợ. Những hình ảnh khủng khiếp nhất đã khắc sâu vào tim, nên gã thật sự cho rằng Khỉ Ốm sẽ làm điều mất trí đó, tin ngay không chút nghi ngờ.

Binh sĩ đang bị đè dưới đất, vẫn luôn bị khống chế, bỗng dùng sức giãy giụa.

Sức lực gã bùng nổ khiến mấy tên lính khởi nghĩa đang đè gã cũng gặp khó khăn.

Gã không nói được, chỉ có thể tức giận giãy giụa, dùng cặp mắt đỏ bừng, hung hăng trừng Khỉ Ốm.

Thế là tự dưng Khỉ Ốm thấy nhột, như thể y là nhân vật phản diện ức hiếp người yếu vậy.

Nhưng y vẫn hừ một tiếng, cho người dùng máy khóa tên lính này lại, sau đó nhìn sang biệt thự, lạnh lùng nói: "Tấn công."

Hệ thống phòng ngự của biệt thự đã ngừng vận chuyển được một thời gian, không chỉ có Nguyên Dục Tuyết, mà nguyên tầng thứ hai, những hệ thống tốn nhiều năng lượng đều bị cho ngừng hoạt động.

Nhóm người tầng trên vẫn nuôi ý định phản kháng còn định dời Nguyên Dục Tuyết lên tầng thứ nhất. Nhưng lúc còn đang xử lý chuyện này, họ không ngờ thuốc súng lại lan ra nhanh như vậy, đến khi họ muốn chuyển cậu đi thì tầng 2 đã hoàn toàn bị chiếm lĩnh.

Không có lính gác, quân khởi nghĩa nhanh chóng xâm nhập vào nơi ở của Nguyên Dục Tuyết.

Thật ra Nguyên Dục Tuyết không có ý thức lãnh địa.

Khi phát hiện có người lạ xâm lấn, phản ứng đầu tiên của cậu là rà quét xem đối phương có dấu vết của Trùng tộc không. Sau khi xác định những người này chỉ là người bình thường thì khép lại chương trình công kích.

So ra thì Giới Chu Diễn có phản ứng lớn hơn nhiều.

Hắn lộ địch ý rõ rệt. Đương nhiên hắn không muốn bất cứ ai xâm nhập vào nhà của mình và Nguyên Dục Tuyết.

Nhất là khi họ còn có ý đồ công kích rõ rệt như thế.

Vẫn là Nguyên Dục Tuyết phải kéo hắn lại.

Mấy ngày qua, cậu đã quen với việc họ tiếp xúc tứ chi, vì khi bị kích thích, Giới Chu Diễn thường xuyên cần loại an ủi này.

Nên động tác nắm tay này cậu còn làm rất thản nhiên.

Giới Chu Diễn thì lại chưa "quen". Đầu ngón tay vừa giao với Nguyên Dục Tuyết, hắn đã cứng đờ, sau đó ngoan hiền hơn hẳn, lẳng lặng ngồi xuống.

Trong lúc hai người chạm nhẹ, quân khởi nghĩa hành động rất nhanh, đã tiến vào trong biệt thự.

So với các binh sĩ lần nào vào trong biệt thự cũng rất cẩn thận thì nhóm quân khởi nghĩa này thô bạo hơn nhiều. Họ phá hủy hệ thống phòng ngự gắn trên cổng rồi nối đuôi nhau chạy vào, không hề kiêng kị, chiếm lĩnh cả sảnh đón khách. Thứ mùi kim loại lạnh lẽo tỏa ra từ người họ kèm với mùi máu tươi chết chóc.

Khỉ Ốm là chi thủ lĩnh, bước vào trong, tay còn kẹp một khẩu pháo quang năng có độ nguy hiểm cực cao.

Khẩu pháo này cực kì nặng, cơ thể con người không gánh được.

Nhưng một tay của Khỉ Ốm đã được cải tạo thành máy, mà thể chất của y cũng rất lạ, khác với người thường, nên mới sử dụng được vũ khí đáng sợ như vậy.

Lúc này, y chĩa khẩu pháo về chính giữa biệt thự, muốn tìm xem chủ nhân của nó ở đâu.

Dùng mắt thường đương nhiên khó tìm, nhưng phó quan bên cạnh y có một cái máy thăm dò, hiển thị rõ rệt người sống trong biệt thự đang ở đoạn nào.

Khỉ Ốm liếc nhìn, sau đó lia khẩu pháo nhằm vào chỗ kia.

Giọng y lạnh nhạt đầy khinh miệt.

"Tao cho chúng mày 3 giây, lăn ra đây, đừng mơ trốn được trong đó."

Giới Chu Diễn vừa được Nguyên Dục Tuyết trấn an, nghe được chất giọng đáng ghét này, tâm trạng vốn đã bình tĩnh lại trở nên trập trùng, sắc mặt hết sức lạnh lẽo.

Xông vào nhà của họ. Còn dám nói như vậy.

Nguyên Dục Tuyết cũng nghe thấy, nhìn Giới Chu Diễn có vẻ tức giận, hơi bóp ngón tay đối phương, để hắn đợi ở đây. Cậu chực đứng dậy, thực tế thì Nguyên Dục Tuyết cũng không định trốn, chỉ là vị trí của cậu vừa hay nằm trong điểm mù tầm mắt, bị thứ khác che đi.

Khỉ Ốm lười biếng đếm: "Ba, hai..."

Giới Chu Diễn đương nhiên không nghe lời.

Hắn đè lại vai Nguyên Dục Tuyết, bước ra trước cậu. Ánh mắt rét lạnh đảo qua nhóm người trước mặt.

Rất dễ giải quyết.

Để ăn hết bọn chúng có khi còn không tốn một giây.

Khí thế của hắn dần trở nên nguy hiểm. Nếu không phải Nguyên Dục Tuyết còn ở đây, có khi nhóm quân khởi nghĩa này sẽ được trải nghiệm nỗi sợ tột độ xuất phát từ bản năng.

Một khuôn mặt điển trai đến mức có phần tà ác xuất hiện trong tầm mắt, Khỉ Ốm đang điều chỉnh vũ khí ngẩn ra.

Lúc trước y là người tầng 7 trà trộn lên, đương nhiên không được tham dự những bữa tiệc xa hoa, nên cũng không biết về Giới Chu Diễn cực kì nổi tiếng ở tầng trên này. Có điều là nổi tiếng theo nghĩa xấu, có ai mà không biết hắn là quái vật bất tử bắt về từ vũ trụ.

Cảm nhận đầu tiên khi nhìn thấy Giới Chu Diễn của Khỉ Ốm là rất không thoải mái, và... Cực kì nguy hiểm.

Y lập tức xác định người này chính là chủ nhân biệt thự.

Có lẽ là tướng lĩnh cao cấp nào đó của bộ quân sự, trước đó có khi họ còn gặp nhau, đánh nhau rồi.

Nghĩ tới đây, Khỉ Ốm tự động coi đối phương như kẻ địch khó giải quyết.

Đồng thời còn nghĩ xem bắt được con cá lớn này nên đòi công lao với đại ca như thế nào ---

"Mày là chủ nhân của biệt thự? Mày tên gì?" Khỉ Ốm hỏi.

Mà đội trưởng đội lính canh ban nãy bị trói lại, lúc này càng thêm kích động. Thậm chí gã còn thoát được ra khỏi dụng cụ trói buộc, như một con cá lên bờ, liều mạng giãy.

Mắt gã đỏ lên, bởi vì bị đè xuống nên gã không thể thấy người đứng phía trước là ai, khàn giọng van xin Khỉ Ốm: "Tôi xin ngài, đừng làm tổn thương Nguyên đại nhân... Ngài ấy chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với người ở tầng 7."

Thực tế thì có lẽ Nguyên Dục Tuyết là người thân thiện với người tầng dưới nhất trong dàn người thượng đẳng.

Vị đội trưởng này ấn tượng rất sâu với những việc cậu đã làm vì người tầng dưới. Mặc dù khi đó gã cảm thấy không đáng để Nguyên Dục Tuyết phải làm vậy, nhưng giờ lại thấy may mắn.

Chắc họ sẽ không làm gì ngài ấy đâu...

Nhưng rồi nghĩ tới thái độ thô bạo của Khỉ Ốm, trái tim vị đội trưởng này tiếp tục rơi xuống đất.

Y không có vẻ gì là sẽ nương tay.

Khỉ Ốm nghe mà cạn lời, thầm nghĩ mày cứ phét nữa đi, nhìn cái mặt thằng kia là biết, không biết giết bao nhiêu người rồi mới có được cái điệu bộ tanh mùi máu đó, thế mà mày cũng bịa ra lí do đó được.

"Chưa từng làm gì có lỗi với người tầng 7?" Khỉ Ốm nói: "Thế để tao phanh lồng ngực nó ra, xem tim có phải màu đen không, không phải thì tao sẽ tin mày."

Đương nhiên là y cũng chỉ dọa vậy thôi, người như vậy phải giao cho thủ lĩnh xử lý.

Nhưng lời khiêu khích châm chọc của y, khiến Nguyên Dục Tuyết đang bị Giới Chu Diễn đè xuống ghế sô pha cảm nhận được sát ý tăng vọt từ người hắn. Cậu nhân cơ hội này tránh ra, đứng dậy.

Ánh mắt tĩnh lặng như làn nước, rơi trên người Khỉ Ốm.

Khí thế của Giới Chu Diễn quá mạnh, có thể nói khi hắn đứng đây, gần như không ai chú ý bên cạnh hắn còn có người nào khác, ánh mắt đều bị hắn thu hút.

Nhưng khi người kia đứng lên, ánh mắt của họ vẫn không khỏi chếch đi, nhìn khuôn mặt thanh tú của thanh niên.

Thanh niên tóc đen da trắng, vẻ mặt thản nhiên, khí chất có vẻ hờ hững.

Ánh mắt cậu nhìn họ như lớp tuyết phủ xuống, mang theo hơi lạnh.

Sự lạnh nhạt này lại không phải là ngạo mạn khiến người ta khó chịu.

So với những ánh mắt thù hằn chán ghét họ từng phải chịu đựng, cái nhìn của cậu không hề khiến họ bực bội, thậm chí còn hết sức thoải mái.

Thế nhưng được tắm rửa dưới ánh nhìn bình tĩnh đó, chân Khỉ Ốm suýt thì nhũn ra.

Đương nhiên y nhớ khuôn mặt này, có thể nói nó là khuôn mặt y nhớ rõ nhất trong dàn người tầng trên.

Khỉ Ốm nghĩ đến đại ca đã dặn đi dặn lại rằng, nhất định không được đắc tội với Nguyên Dục Tuyết, thái độ phải tử tế cung kính mời cậu theo.

Nếu Nguyên Dục Tuyết không muốn đi thì thôi, phải chú ý lễ độ, bảo vệ người ta cẩn thận vào.

Dù sao Nguyên Dục Tuyết là tài nguyên chung của cả tinh hạm.

Mà vừa rồi y nói cái gì ấy nhỉ?

Ờm, chặt đầu cậu xuống?

Sau đó đứng trước mặt Nguyên Dục Tuyết còn gáy cái gì cơ?

... Phanh lồng ngực cậu ra, xem tim có phải màu đen không?

Khỉ Ốm toát cả mồ hôi, cảm thấy cảnh này mà bị quay lại thì lúc về sẽ đến lượt mình bị chặt đầu mổ ngực.

Cục diện trở nên hết sức khó xử.