Vũ Khí Hình Người

Chương 174: Hàng Hành Khủng Bố (24): Y đã chết



Edit: Ry

Nước hoa phun trên vạt áo, để lại trên mặt ghế hương tường vi thoang thoảng, khiến người ta nhớ thương, dường như gợi lại những đêm tuyệt diệu cùng với hương vị mê người của ánh trăng. Có gã đàn ông ngửi được, lại nhíu mày.

Người khác nhìn sang, chú ý tới vẻ kì lạ của hắn, cẩn thận hỏi thăm: "Xem ra ngài Trang rất nhạy cảm với mùi này... Ngài không thích nó à?"

Đương nhiên không phải hỏi "mùi", mà là thứ khác.

Người được gọi là ngài Trang, không ai khác chính là vị đội trưởng đội khảo sát được săn đón nhất hiện giờ, dẫn dắt đội ngũ thăm dò trở lại từ tinh cầu mới. Không biết có bao nhiêu người muốn móc nối với hắn, hòng lấy chút tư liệu liên quan tới tài nguyên trên tinh cầu mới.

Gã đàn ông không biết mình đã lộ vẻ ghét bỏ, có vẻ giật mình, lại mỉm cười, đưa ra lời giải thích không một sai lầm: "Gần đây bị viêm mũi nên hơi dị ứng một chút."

Người nọ coi lời này của hắn như sự từ chối hàm súc, hiểu chuyện làm vẻ "thông cảm". Mà những kẻ có toan tính khác cũng sốt ruột chạy tới, hỏi han sức khỏe của hắn, rất là ân cần.

Với giác quan nhạy bén của Trùng tộc, đương nhiên chúng không hiểu mục đích của con người khi điều chế ra các loại nước hoa.

Đối với chúng, đó chỉ là đồ ăn thơm ngon bị bao trùm bởi thứ hương kì lạ, khiến chúng mất khẩu vị.

Nhưng chút trở ngại nho nhỏ này chưa đủ gây ảnh hưởng tới việc nó tiếp tục chọn con mồi hợp ý.

Bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu, nó đã nhìn trúng rất nhiều người.

Bọn họ tươi mới chắc nịch, cơ thể tràn ngập sức sống, chưa nói sẽ rất ngon miệng, còn cực kì phù hợp làm ổ trứng mới, chắc chắn sẽ ấp ra đời sau hùng mạnh.

Người đang nói chuyện với "đội trưởng Trang" chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn mình thật nóng bỏng, mừng thầm, tưởng rằng thái độ chân thành của mình đã đả động đối phương. Hoàn toàn không nhận ra, ánh mắt đó thay vì nói là thưởng thức, nói là thèm muốn khát vọng thì đúng hơn.

Trong lúc nhóm người cố gắng bắt chuyện, bỗng có người quay đi, thấy người đang tiến tới, vội chào hỏi: "Thầy Nguyên."

Không biết bắt đầu từ ai, dần có rất nhiều người cũng bắt chước gọi Nguyên Dục Tuyết là thầy Nguyên.

Nguyên Dục Tuyết cũng đi từ không quen cho tới "chết lặng".

Đám người vốn đang sốt ruột muốn tạo quan hệ với vị đội trưởng đội khảo sát chạm tay là bỏng, nhao nhao xoay đầu lại, dùng ánh mắt nhiệt tình không kém nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Tuy vị đội trưởng đội khảo sát này đại diện cho mục tiêu tương lai của họ, còn nắm giữ một phần thông tin về tài nguyên. Nhưng Nguyên Dục Tuyết là nhân tài hiếm có, cần phải được lôi kéo. Có ai không muốn kéo cậu về chung phe, để cậu trở thành người của mình?

Chỉ là ánh mắt của họ, khi chạm đến cái kẻ cao lớn quá đáng bên cạnh, thứ "quái vật" chỉ đứng đó thôi đã như kéo theo cả bóng tối tới, nụ cười trên môi lập tức cứng ngắc.

Vội vàng kéo về cái mặt sắp sấn tới.

Sao con quái vật này cũng ở đây vậy?!

Nhờ thế mà Nguyên Dục Tuyết khá thuận lợi, không bị người bắt chuyện ngăn lại, đi thẳng vào trung tâm đám người.

Người ở chính giữa hiển nhiên là vị đội trưởng Trang kia.

Khi nghe người ta gọi "thầy Nguyên", Trùng tộc đang nóng lòng quan sát đồ ăn dự trữ của mình hoặc túi phôi cho trứng, lập tức điều chỉnh tinh thần, dành ra chút chú ý cho người đang đi tới.

Nó nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết.

Với hình thể tiêu chuẩn của cậu, Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn không phải là một đối tượng đi săn phù hợp của nó. Quá gầy, cơ thể trông yếu đuối như vậy cũng không phù hợp làm túi phôi bồi dưỡng trứng Trùng thế hệ sau. Dù làm đồ ăn cũng có vẻ cộm răng.



Nhưng Trùng tộc vẫn cho Nguyên Dục Tuyết đủ sự chú trọng.

Bởi một lí do khác, chỉ cái hệ thống kiểm tra tìm ra được một quả trứng vừa đẻ kia thôi đã đủ cho nó sinh lòng cảnh giác với con người trông hết sức bình thường này.

Một nhân vật rất nguy hiểm.

Phải giết chết cậu ta.

Tầm mắt chỉ hơi chạm nhau, ánh mắt Nguyên Dục Tuyết lạnh nhạt, đúng chuẩn nhân viên nghiên cứu không hỏi sự đời, không có vẻ gì là khó giải quyết bằng vũ lực.

Mà đội trưởng Trang trước mặt cậu, ánh mắt soi xét tìm tòi lại được che giấu dưới vẻ kính nể đơn thuần.

Nó chủ động đi tới, vươn tay ra - nó đã rất am hiểu việc bắt chước hành vi của con người – sang sảng nói: "Trước đó vẫn luôn được nghe thanh danh của ngài, lại không có cơ hội gặp mặt. Giờ được gặp, quả nhiên là rồng phượng trong biển người."

Nó nhiệt tình vươn tay lấy lòng như vậy, phản ứng của Nguyên Dục Tuyết lại rất kì lạ.

Không những không nhìn bàn tay đang vươn ra của nó, mà còn hơi nghiêng người đi, như thể không nhận ra. Cậu đặt tay mình lên mu bàn tay của con "quái vật" thân hình cao lớn bên cạnh.

Thậm chí còn ngại không đủ thân thiết, dựa cả người vào hắn.

Nửa người tựa vào người Giới Chu Diễn, một tay đặt trên tay Giới Chu Diễn, trông cực kì thân mật, cũng thể hiện thái độ hoàn toàn không để vị đội trưởng trước mặt vào mắt, người có tiếng nhất hiện giờ, chạm tay là bỏng.

Trùng tộc vươn tay, lần đầu tiên cảm nhận được sự xấu hổ vì bị ngó lơ trong lễ nghi của con người.

Cái đám người tầng trên thành tinh kia lại không hề đứng ra giải vây cho nó.

Nụ cười trên mặt không thay đổi, ôn hòa đứng quanh, không chỉ trích Nguyên Dục Tuyết lấy nửa lời.

Đành chịu thôi, tuy là họ muốn kéo vị đội trưởng này vào trận doanh của mình, nhưng Nguyên Dục Tuyết cũng là nhân viên kỹ thuật không thể thay thế, về tương lai phát triển sau này, hiển nhiên vị này quan trọng hơn đội trưởng đội khảo sát.

Vậy thôi dứt khoát không đắc tội bên nào hết, giả mù là được.

Trùng tộc bị ngó lơ, sắc mặt không có gì thay đổi, chỉ là trong mắt gần như không giấu được suy nghĩ tàn khốc rét lạnh, chầm chậm thu tay về.

Hành vi như thể ra oai phủ đầu này khiến bầu không khí hài hòa xung quanh bỗng có thêm mùi thuốc súng mờ nhạt.

Thật sự thì Nguyên Dục Tuyết bị hiểu lầm nặng ---

Cậu không hề cố tình, động tác vừa rồi trông như là lờ đi khiêu khích, thực tế là để đè lại cánh tay đang vận sức chuẩn bị tung ra của Giới Chu Diễn.

||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||

Khoảnh khắc Trùng tộc có sát ý với Nguyên Dục Tuyết, Giới Chu Diễn cảm nhận được ngay.

Từ lúc vào phó bản này, hành vi của hắn rất tùy tiện ngang ngược. Nên giây phút cảm nhận được sát ý, hắn lập tức muốn giết thứ đồ trước mặt. Tuy biểu cảm không thay đổi, nhưng tay đã hơi giơ lên.

Bàn tay với khớp xương thon dài, trông như tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ điêu khắc, lại ẩn chứa sức mạnh cực kì kinh khủng. Giống như chớp mắt xử lý con Trùng Bọ Ngựa cấp S lần trước, xương sọ cứng rắn khó có thể chọc thủng của con người, với hẳn chỉ như miếng đậu hũ mong manh.

Chỉ là khoảng thời gian vừa rồi ở chung, Nguyên Dục Tuyết vẫn hiểu hắn, cũng phát hiện sát ý che giấu dưới vẻ thờ ơ đó.

Nguyên Dục Tuyết chưa xác định được thân phận của đội trưởng Trang, không định ra tay lúc này. Lúc Giới Chu Diễn giơ tay, cậu còn tưởng là hắn cũng giống mình, phát hiện "con người" trước mặt có vấn đề nên định làm gì đó, bèn tự giác tiến lên một bước, đè lại mu bàn tay hắn. Để đảm bảo an toàn, cậu còn hơi nghiêng người tới, theo động tác này, trông như là Nguyên Dục Tuyết ôm tay Giới Chu Diễn.

Làm vậy, Giới Chu Diễn rất khó tránh thoát cậu, tự ý hành động.



Dù gì cậu cũng không thể dung phương pháp bạo lực với hắn, ví dụ như vặn gãy tay đối phương.

Trong nhận thức của người máy, cậu còn không biết động tác như vậy sẽ có vẻ quá thân mật.

Tuy là Giới Chu Diễn cũng không có khái niệm "quá thân mật", nhưng cơ thể hắn lại hoàn chỉnh đưa ra phản hồi, cứng đờ. Khi Nguyên Dục Tuyết dựa vào người hắn, hắn như chạm vào một thứ vật chất cực kì mềm mại yếu ớt, không cả dám nhúc nhích, càng không dám tránh.

Kì lạ thật, rõ ràng Nguyên Dục Tuyết gầy như vậy, trên người chẳng có tí thịt nào, vậy mà cảm giác khi tiếp xúc lại tươi đẹp như vậy.

Cộng thêm những ngón tay tinh tế lạnh lẽo kia, khẽ chạm vào mu bàn tay hắn. Giới Chu Diễn có nghĩ nhiều mấy thì vào lúc này, não bộ cũng tạm trống rỗng.

Đến khi hắn phản ứng lại thì đã bị Nguyên Dục Tuyết khống chế.

Bị phát hiện làm chuyện xấu, không tiện tiếp tục nữa.

Giới Chu Diễn bị bắt quả tang rủ mắt, dường như là biết sai nên ngoan hơn, không rút tay về.

Nguyên Dục Tuyết ngửi được một mùi tanh rất nhạt từ cơ thể đội trưởng Trang.

Nhưng một là kho dữ liệu của cậu không có số liệu tương quan, không thể xác định đối phương là Trùng tộc và vụ kí sinh. Hai là trong tình huống hiện tại, cậu cũng không thể kệ cho Giới Chu Diễn ra tay, sau đó bị nhốt lại như quái vật nguy hiểm.

Cần thêm thời gian để điều tra.

Nguyên Dục Tuyết nghĩ vậy, nhìn người phía trước.

Cậu không am hiểu cách xã giao với con người, chủ động mở miệng trò chuyện với đối phương, muốn trao đổi phương thức liên lạc. Nhưng vào mắt những người kia lại thành Nguyên Dục Tuyết vì hành vi vừa rồi mà nói lời khách sáo.

Con Trùng tộc bị Nguyên Dục Tuyết theo dõi, ngoại trừ sự không vui vì bị ngó lơ ban đầu, nó còn chợt cảm nhận được hơi lạnh khiến nó cực kì khó chịu... Đang bao trùm lấy cơ thể nó. Thậm chí còn khiến nó dần sinh lòng cảnh giác.

Trùng tộc cũng rất nhạy bén với nguy hiểm, chính vì chúng rất mạnh, nên một khi cảm giác được, tức là nguy cơ này sẽ khiến chúng thương vong nặng nề.

Thứ đầu tiên nó nghĩ tới lại không phải là con người trước mắt sẽ tạo thành uy hiếp gì với mình, theo bản năng dẫn dắt, nó muốn mau chóng thoát khỏi đây.

Để tránh bị nghi ngờ, Trùng tộc điều khiển con rối thứ ba mình tạo ra, cũng là vị phó đội trưởng của đội khảo sát, đi tới xen ngang cuộc trò chuyện, vờ như có chuyện tìm nó.

Phương pháp thoát thân tự nhiên nhất.

Nhưng khi nó điều khiển con rối kia đi tới, Nguyên Dục Tuyết vốn đang nhìn nó lại hơi quay đi, nhìn sang phó đội trưởng đang cầm ly rượu đi tới.

Khác với mùi tanh nhạt trên người đội trưởng Trang, người này, có mùi thịt thối rữa nghiêm trọng.

Nguyên Dục Tuyết không thể xác định thân phận của đội trưởng Trang, nhưng có thể khẳng định ngay thân xác kia có vấn đề.

Y đã chết.

Tác giả có lời muốn nói:

Trùng tộc: Cậu ta khiêu khích tôi.

Giới Chu Diễn:... (cậu ấy yêu mình)

Độc giả: À vâng vâng vâng vâng