Vũ Khí Hình Người

Chương 167: Hàng Hành Khủng Bố (17): Đả kích hủy diệt khép màn



Edit: Ry

Cổ áo bị cọ mở, lờ mờ có thể thấy được xương quai xanh xinh đẹp thanh thoát, nơi hãm xuống là làn da trắng sáng như tuyết. Chỉ là lúc này, phần da mịn màng đó đã dính máu, mùi hôi nồng nặc cuồn cuộn ập tới từ Giới Chu Diễn đang đè trên người cậu, cứ thế nhiễm lên quần áo, cho tới khi Nguyên Dục Tuyết cũng tỏa ra thứ mùi giống hắn mới thôi ---

Đôi mắt Nguyên Dục Tuyết dường như mở to hơn một chút.

Cậu lại làm động tác giãy giụa, lần này dùng sức hơn trước, cánh tay bị tóm chặt cũng gồng lên, khẽ run trong không gian nhỏ hẹp bị giam cầm.

Hình ảnh như vậy, rõ ràng phải rất "khủng bố", nhưng không hiểu sao đám người đứng xem lại thấy nóng tai --- Lạ thật đấy.

Hình như không phải là tấn công.

"Giới Chu Diễn." Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu, tránh cho môi cũng chạm phải đống máu tanh hôi kia.

Nhưng hiệu quả có hạn, mà làm vậy còn lộ ra hai gò má mềm mại, mặt cậu cũng đã dính lên đống máu tươi mới chưa khô.

"Thả tôi ra." Nguyên Dục Tuyết nói rất khẽ.

Giới Chu Diễn trước đó cố ý giả bộ như không hiểu cậu gọi tên mình, đương nhiên có thể nghe hiểu ba chữ "thả tôi ra" đại diện cho sự từ chối rõ rệt.

Hắn có thể mặc kệ, dù sao hắn vẫn luôn ngang tàng, đáy mắt chưa từng chứa chấp ai khác. Nhưng nhìn hàng mi rủ khẽ run của Nguyên Dục Tuyết, hắn vẫn có phần ngẩn ngơ, sau đó đàng hoàng đứng dậy khỏi người cậu.

So với cảm giác dễ chịu khi tứ chi tiếp xúc, sự thiếu thốn được lấp đầy, dường như hắn sợ Nguyên Dục Tuyết chán ghét mình hơn nên mới thỏa hiệp.

"Tại, tại sao?"

Đã quá lâu không nói chuyện, giọng hắn có vẻ khô khốc.

Đến mức Giới Chu Diễn nói còn bị vấp, giống như lần đầu gặp Nguyên Dục Tuyết chưa quen nói chuyện.

Đôi mắt vẫn còn ánh đỏ tập trung vào Nguyên Dục Tuyết, dù buông tay nhưng hắn vẫn rất cố chấp với vấn đề này: "Cậu, ghét, tôi, à?"

Không phải ghét.

... Mà là quá bẩn.

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nguyên Dục Tuyết.

Cậu có phần đau đầu nhìn Giới Chu Diễn, nhẫn nại nhắc nhở hắn: "Bây giờ cậu quá bẩn, phải rửa đống máu đó đi."

Giới Chu Diễn: "... Ừ."

Hóa ra là vậy sao?

Hắn bắt đầu hối hận vì đã dùng thủ pháp thô bạo như vậy giết con bọ vừa rồi.

Giới Chu Diễn đứng dậy, Nguyên Dục Tuyết bị hắn đè ở dưới cũng có thể đứng lên.

Lúc này trên người cậu dính đầy máu tươi, khiến người ta vô cùng hoảng sợ.

Nhưng có vài người thị lực cực tốt, rõ ràng thấy Nguyên Dục Tuyết bị "tấn công" xong, trên người không có thêm vết thương nào mới --- Nếu phần da bị cọ đỏ đó có thể tính là vết thương.

Mà Giới Chu Diễn, thoát khỏi tình huống tứ chi tiếp xúc, hiển nhiên khiến hắn trở nên vô cùng bực bội.

Cảm giác trống rỗng thiếu thốn trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Nhưng hắn khó có thể tiếp tục chạm vào Nguyên Dục Tuyết, để tránh bị ghét thêm, chỉ có thể cúi đầu, làm vài động tác nhỏ. Ví dụ như dùng sức chùi tay vào phần vải áo sạch sẽ, lau hết máu rồi mới dám khe khẽ thò tay, cầm lấy ngón tay của Nguyên Dục Tuyết.



Dường như chỉ có tiếp xúc ngắn ngủi này mới giúp hắn bình tĩnh lại được.

Cân nhắc tới việc Giới Chu Diễn mất ký ức, sẽ lo sợ với hoàn cảnh xa lạ, Nguyên Dục Tuyết liếc hắn một cái, cảm thấy kiểu ngón tay tiếp xúc như vậy vẫn nằm trong phạm vi khoan dung của mình, thế là im lặng cho Giới Chu Diễn nắm.

Được ngầm đồng ý, động tác của Giới Chu Diễn cũng không dám to gan hơn. Hắn cúi đầu, vuốt ve phần ngón tay tiếp xúc, nắm chặt hơn nữa.

Giới Chu Diễn như vậy so với sự hung tàn khi giết Trùng tộc quả thực quá ngoan ngoãn.

Đến mức đám người tầng trên suýt bị hắn dọa cho vỡ mật cũng không biết phải nói gì, khó mà phân biệt được là chuyện quái gì đang xảy ra.

"..."

Nhân tài kĩ thuật duy nhất có thể sửa chữa phi thuyền không bị thương, đó là điều tốt.

Nhưng cảnh tượng hiện giờ, là bọn họ bị điên rồi hả?

Tại sao lại thấy con quái vật kia ngừng tấn công, còn ngoan ngoãn nắm tay Nguyên Dục Tuyết??

Bọn họ nhớ là năng lực của Nguyên Dục Tuyết không phải là thuần phục thú.

Có lẽ là biết vũ khí không có tác dụng với quái vật, lại thêm hắn đang đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết, để tránh ngộ thương, tiếng súng đã ngừng. Nhưng đám vệ binh vẫn rất cảnh giác theo dõi bọn họ, vẻ mặt căng cứng, chưa rõ loại căng cứng này là vì đang cảnh giác cao độ, hay là vì phải đối mặt với loại quái vật này nên sợ hãi.

Nguyên Dục Tuyết cũng ra hiệu cho họ ngừng tấn công.

Cậu duy trì một khoảng cách an toàn, trò chuyện với họ.

Hiển nhiên Nguyên Dục Tuyết không có kĩ thuật giao tiếp, không hề biết mình và Giới Chu Diễn đã gây ra một trận khủng hoảng, chỉ bình tĩnh đưa ra yêu cầu của mình.

"Tôi muốn đưa cậu ấy đi."

Về sau còn nhớ ra lí do mà gã đàn ông nọ, cái người sắp xếp buổi biểu diễn, đưa ra để lấy lòng mình, cậu dùng cùng một lí do: "Cậu ấy hữu dụng với tôi, cần nghiên cứu."

Giới Chu Diễn im lặng đứng sau lưng Nguyên Dục Tuyết, nhìn hắn lúc này, ai dám liên tưởng tới cảnh khủng bố trước đó.

Nhưng giờ hắn có ngoan mấy thì đám người ở đây cũng không phải não cá, họ khổ sở nhớ lại bóng ma tâm lý Giới Chu Diễn đã tạo thành. Ngài Sở đau đớn kêu lên: "Không được!!! Sao có thể giữ hắn lại? Hắn quá nguy hiểm ---"

Lại bỗng im bặt. Bởi vì Giới Chu Diễn chợt liếc y.

Sát ý.

Sát ý còn rõ rệt, đáng sợ hơn cả khi hắn giải quyết con Trùng Bọ Ngựa kia.

Đứng trước sự áp bức kinh khủng này, thay vì biểu đạt mong muốn, ngài Sở cảm thấy mạng mình quý giá hơn, ngậm miệng sẽ an toàn hơn.

Những kẻ khác cũng muốn phản đối, trước khi mở miệng ngăn cản Nguyên Dục Tuyết lại nhận thức được khó khăn. Phải biết chỉ mấy phút trước thôi, con quái vật kia còn định thỏa thích săn giết.

Tuy không biết Nguyên Dục Tuyết đã làm gì để trấn an hắn, nhưng hiển nhiên đó là sự kiện may mắn vạn lần mới có một.

Nếu lại chọc giận quái vật, với tính nguy hiểm hắn vừa thể hiện, hắn muốn công kích ai, chỉ sợ kẻ đó không thể hoàn chỉnh rời khỏi sảnh tiệc này.

Nói là thương lượng, nhưng căn bản họ không có quyền từ chối.

Quái vật kia chỉ dùng một người đã bắt tất cả nhân vật trong sảnh tiệc phải ngậm miệng!

Nhưng bọn họ thật sự không muốn một con quái vật nguy hiểm như Giới Chu Diễn ở lại phi thuyền, không khí bỗng ngưng đọng một cách kì lạ.

Sau khoảng lặng dài, một giọng nữ êm ái vang lên, phá vỡ tình trạng kì quái hiện tại.



"Nếu thầy Nguyên đã thích thì cứ mang hắn đi... Làm thí nghiệm đi."

Người phụ nữ vừa mở miệng mặc bộ váy dài màu đen, từng lớp vải trải rộng, điệu bộ thoải mái khiến cô ta có vẻ rất khí phách.

Thực tế thì cô ta cũng là một người rất có khí phách.

Mở miệng vào lúc này tương đương với tự ôm phiền toái cực lớn, nhưng cũng nhận được một cơ hội không hề nhỏ.

Anh Dạ hơi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của mình, trong mắt có sự dò xét.

Sắc mặt cô ta vẫn còn hơi tái, nhưng vẻ mặt lại chắc chắn như thể mọi chuyện đã nắm trong tay, thản nhiên nói: "Nhưng thầy Nguyên, thầy phải biết rõ một điều, hắn --- rất nguy hiểm. Nên thầy phải cam đoan về sau hắn sẽ không mất khống chế, sẽ không tạo thành uy hiếp với người trên phi thuyền."

Tình huống hôm nay, tất cả đều rõ.

Quái vật khủng bố như vậy không có cách ngăn cản, nhưng cô ta lại khéo léo ném vấn đề này cho Nguyên Dục Tuyết.

Cô ta đứng ra đồng ý chuyện này, tương đương với nhận toàn bộ trách nhiệm, nhưng hiển nhiên cô ta không muốn gánh chịu hết lỡ có sai sót, muốn để lại một đường lui cho mình.

Đây là trao đổi công bằng.

Nguyên Dục Tuyết nhìn cô ta.

Trong bữa tiệc vừa rồi, bọn họ đã gặp rất nhiều lần.

Với trí nhớ của Nguyên Dục Tuyết, cậu sẽ không quên tên người phụ nữ này.

Nhưng chỉ có bây giờ, cậu mới nghiêm túc nhìn đối phương, đôi mắt phản chiếu dáng vẻ của cô.

Cậu hơi gật đầu cảm ơn: "Tôi hiểu rồi, tiểu thư Tô."

Cậu đã đồng ý, còn nhớ được tên cô, hiển nhiên đã khắc sâu ấn tượng.

Bấy giờ, tiểu thư Tô mới nở nụ cười.

Cô ta bình tĩnh cho đám vệ binh lui xuống, biết rõ họ không làm được gì quái vật, đứng ở đây cũng vô dụng. Có điều làm vậy hiển nhiên thể hiện thành ý tối đa. Sau đó cho người phục vụ tới thu dọn bãi chiến trường, cứ thế bỏ qua mọi chuyện, lại tiếp tục tiệc tùng linh đình, quần là áo lượt.

Bữa tiệc tưởng như tử vong quá nửa, gặp sự cố hủy diệt, lại dùng cách thức mà không ai có thể tưởng tượng được, kết thúc.

Con quái vật kia tỏa ra sự thân mật không ai hiểu được với người duy nhất có thể sửa hệ thống tinh hạm của họ, ngoan như một con chó săn chủ động đeo rọ mõm, không còn dấu hiệu bạo động.

Bọn họ dùng cái giá cho phép Nguyên Dục Tuyết mang quái vật đi, để đổi lấy thương vong thấp nhất, tất cả bình an vô sự.

Có điều cảnh tượng kinh khủng trước đó đã để lại ám ảnh rõ rệt trong lòng. Sau này chắc chắn họ sẽ nghĩ cách giết con quái vật kia, hoặc trục xuất nó ra khỏi phi thuyền. Nhưng tạm thời, mọi chuyện được xử lý thích đáng.

Sảnh tiệc nhanh chóng khôi phục như cũ, nhưng đám người trước đó xã giao cười nói, đã bị thay thế bởi vẻ nghiêm trọng.

...

Phía bên này, Nguyên Dục Tuyết tạm thời rời khỏi bữa tiệc, thản nhiên mang Giới Chu Diễn theo.

Tay họ vẫn còn nắm lấy nhau, tiếp xúc "thân mật" duy nhất.

Trước kia sẽ có vô số người tiến tới bắt chuyện với Nguyên Dục Tuyết, nhưng giờ đã không còn ai dám. Có tên sát thần đó ở bên cạnh, họ tránh cậu còn không kịp.

Ngay cả đám vệ binh cũng có vẻ hoảng hốt căng thẳng, tránh đi hai người, không dám nhìn con quái vật khiến họ ám ảnh.

Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn cứ thế đi thẳng về phòng.