Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 60: Thân phận thật của tù điểu, sự sinh sôi khủng khiếp, chức trách của người dọn đường



“Tù Điểu?” Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Đó là gì vậy? Không phải là một loại chim chứ?”

Lam Minh lắc đầu nói, “Tù Điểu chính là một loại ký sinh thể.”

Miêu Tiêu Bắc lại bắt đầu muốn hôn mê, bèn hỏi, “Vậy cái người to lớn giống như người thú kia là ai?”

“Đó là người bị Tù Điểu ký sinh đồng thời bị cướp đi ý chí, là vật dẫn của Tù Điểu.” Lam Minh nói, nhìn Bạch Lâu, “Vấn đề mang tính lý luận này ngươi giải thích là tốt nhất đó.”

Vì vậy.

Mọi người lên đường rời khỏi khu rừng, Bạch Lâu vừa đi vừa giải thích cho Tiêu Bắc, “Tù Điểu, tương truyền được hình thành như thế này, có vài người phụ nữ mang thai, đặc biệt là gần tới kỳ sinh nở, đột nhiên lại bỏ mình ngoài ý muốn, nhưng thai nhi trong cơ thể khi đó còn chưa có chết. Người mẹ và đứa trẻ trong bụng bị bỏ vào quan tài rồi chôn xuống đất, nếu như oán niệm của người mẹ kia quá sâu, vậy thì thai nhi trong bụng bọn họ có thể sẽ bị ma hóa, tiếp tục trưởng thành, lại bị nhốt sống trong thi thể người mẹ.

Như vậy, thai nhi sẽ trở thành ma anh, tới một lúc nào đó sẽ phá bụng mà chui ra. Vì vậy, nó sống qua ngày trong quan tài, giống như bị nhốt trong một không gian kín bưng, dần dần trở thành thói quen. Rất nhiều năm sau, bởi vì địa chất biến hóa hoặc vì đào bới, loại ma thai này sẽ được thả ra, bọn nó sinh trưởng dị dạng trong quan tài, thể trạng cực kỳ nhỏ bé đồng thời hành động không tiện. Cho nên bọn nó sẽ tìm nhân loại có hình thể cực đại để tiến hành ký sinh. Dần dà, bọn nó sẽ xâm nhập vào thân thể nhân loại, hợp thành một với bọn họ, đôi cánh nhỏ trên tấm lưng rộng chính là chứng minh việc họ đã bị ký sinh… Dần dần, người đó sẽ mất đi ý thức và tư duy, trở thành một kẻ bị khống chế.”

Miêu Tiêu Bắc nghe thấy nổi cả gai ốc, ban đầu nghĩ đứa trẻ bị nhốt trong quan tài thật đáng thương, nhưng sau đó lại thấy quá biến thái, bèn hỏi, “Vậy Tù Điểu rốt cuộc là người hay quái?”

“Nói chính xác là… hợp thể của người và quái.” Bạch Lâu suy nghĩ một lúc, “Nhưng loại Tù Điểu này tuyệt đối phải diệt, không được phóng sinh, nếu không bọn nó sẽ không ngừng đi bắt người, nhốt bọn họ để bọn họ càng thêm thê thảm hơn mình.”

“Biến thái quá đi.” Tiêu Bắc thật sự nhịn không được.

“Thứ này sẽ tạo nên những tổn thất và phá hoại không thể vãn hồi.” Sesier nói, “Bọn chúng giống như có bệnh, thích tạo cũi, nhốt tất cả những gì mình bắt được… Vô luận là con người, linh hồn, ma quỷ, yêu quái… Toàn bộ đều bị giam giữ! Cho nên thôn xóm hay thành thị một khi bị một con Tù Điểu xâm nhập sẽ biến thành đống gạch vụn chỉ còn có oán linh trong vòng vài ngày.”

Tiêu Bắc hít sâu một hơi, hỏi, “Vậy nói cách khác, những sinh viên bị nó bắt được đều bị nhốt rồi? Chỉ cần tìm được nơi giam giữ bọn họ là có thể cứu ra?”

Khế Liêu và Lam Minh đi phía trước, nghe Tiêu Bắc nói thì vô thức liếc nhìn nhau, có điều xem sắc mặt bọn họ là biết tình hình không ổn.

“Cứu không được sao?” Tiêu Bắc khẩn trương.

“Dù sao, nhốt bọn họ không phải con người, cái gọi là nhốt cũng không phải đơn giản là giam trong ***g.” Khế Liêu trả lời, “Mấy cái cây hồi nãy là chứng minh tốt nhất.”

“Cây…” Tiêu Bắc ngẩn người.

“Vừa nãy không phải cây, là huyết thụ.” Bạch Lâu nói cho Tiêu Bắc, “Nó hình thành khi người bị nhốt bên trong cây hòa với thân cây làm một… Thân cây sinh trưởng thì bọn họ cũng sinh trưởng, thân cây chết đi thì bọn họ cũng chết đi, nhưng kết quả duy nhất chính là, vĩnh viễn cũng không thoát khỏi thân cây nhốt mình.”

“Tại sao?” Tiêu Bắc cảm thấy quá tàn nhẫn, “Rõ ràng là một người, sao lại có thể nhốt vào trong thân cây, nhưng còn có thể đảm bảo họ còn sống?”

“Quá trình chế tạo ngươi sẽ không hứng thú đâu.” Lam Minh vươn tay kéo Tiêu Bắc sang, thấp giọng nói, “Quên đi, biết được càng nhiều thì càng dễ gặp ác mộng.”

Sắc mặt Tiêu Bắc trắng bệch, vươn tay bế Cổ Lỗ Y đang ngồi trên đầu vai xuống, nhìn gương mặt dễ thương của nó, rốt cuộc cũng tự trấn an một chút, đổi những tưởng tượng đáng sợ quỷ dị trong đầu thành gương mặt tươi cười đáng yêu của Cổ Lỗ Y.

Mọi người rời khỏi rừng cây, bắt đầu đi vào khu sinh hoạt.

Sphinx đi ở tuốt đằng trước, ngửi mùi trên mặt đất, nói, “Đúng rồi, Tù Điểu vào ban ngày sẽ khôi phục hình người sinh hoạt bình thường ha?”

“Ừ.” Khế Liêu gật đầu, “Có điều rất dễ nhận ra, tìm thằng nào cường tráng nhất là được, tứ chi phát triển lắm, người bình thường rất khó cường tráng như vậy.”

“Cường tráng…” Tiêu Bắc đột nhiên đứng lại, “Đúng rồi… Vừa nãy các anh có chú ý không? Trong phòng trực bảo an có người không?”

Tất cả mọi người ngẩn ra, Lam Minh lắc đầu nói, “Không, lúc đi vào ngoại trừ mấy chiếc xe thì không phát hiện gì cả!”

“Lúc này nếu như không ở…” Khế Liêu nhìn khắp nơi, “Có thể do phải đi săn, hoặc có thể đi…”

“Ăn cơm cơm!”

Lúc này, Cổ Lỗ Y trong tay Miêu Tiêu Bắc đột nhiên lên tiếng tiếp lời.

“Woa!” Sesier xáp tới gần, “Cổ Lỗ Y nói ba chữ kìa!”

Cổ Lỗ Y đắc ý lắc đuôi, Sesier vẻ mặt ước ao, “Lúc ta được một trăm tuổi chỉ nói được từng chữ một thôi!”

“Thật đáng mừng a.” Lam Minh và Khế Liêu cũng ở bên cạnh vỗ tay, “Cổ Lỗ Y quả thật là thiên tài nhi đồng!”

Bạch Lâu và Miêu Tiêu Bắc không nói gì, đám người này khi ở trong thời kỳ thơ ấu chắc là bị thiểu năng!

“Bây giờ đi ăn hả?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh nhẹ nhàng lắc đầu, “Đúng là có liên quan tới ăn, nhưng phỏng chừng không phải tự ăn, mà là đi đưa thức ăn.”

Miêu Tiêu Bắc nghe thấy hơi bị choáng… Đưa thức ăn?!

“Bên này có mùi!”

Lúc này, Sphinx đi phía trước quay đầu lại nhao nhao gọi mọi người, “Ở bên kia ta cũng nghe được mùi giống bên này, mùi tà ma dày đặc!”

Mọi người phát hiện manh mối liền đi theo Sphinx.

Sphinx quẹo trái quẹo phải, quẹo vào vườn hoa, đi đến một khu biệt thự hẻo lánh nhất.

“Hm… Khu biệt thự cũng xây tại nơi hoang sơ như vậy.” Tiêu Bắc không khỏi nhíu mày, “Có cho tiền tôi cũng không ở lại mấy chỗ hoang dã này đâu, thấy ghê quá đi!”

“Suỵt.”

Lúc này, Lam Minh thấp giọng ý bảo mọi người đừng lên tiếng, “Nghe kỹ một chút, là tiếng gì đó.”

Mọi người im lặng, nghiêng tai lắng nghe, không lâu sau có tiếng cầu cứu mơ hồ truyền đến.

“Có người kêu cứu a!” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Nam nữ đều có!”

“Không giống tiếng người kêu cứu!” Sphinx nhìn trái nhìn phải, “Có ai phát hiện quanh đây hình như cây cối hơi bị nhiều không?”

Tiêu Bắc đi qua, vươn tay vừa định chạm vào một thân cây, đột nhiên lại cảm giác được thân cây nhẹ nhàng giật giật… Hình như là sợ đau, lại hình như là tim đập.

Tiêu Bắc liền cảm thấy nổi gai ốc, lui về sau vài bước, nhìn mọi người.

“Là huyết thụ vừa mới hoàn thành.” Lam Minh nhíu mày túm Tiêu Bắc kéo lại, “Đừng nhìn, đừng chạm vào!”

“Chạm vào thì sao chứ?” Tiêu Bắc hỏi.

“Hai ngày trước không phải ngươi mới vừa xem phim rồi bị dọa cho run như cầy sấy luôn sao?” Khế Liêu chậm rãi nói, “Cây này cũng không khác cái kia cho lắm, bên ngoài là vỏ cây, bên trong là một người sống… Trước tiên là trồng xuống, đợi đến khi cả hai hòa thành một là xong, người sẽ không chết, cây cũng không cần cung cấp dinh dưỡng.”

Tiêu Bắc nghe mà đôi mày giật giật, không thể nói rõ, nhưng bên tai còn nghe được tiếng kêu cứu, “Vậy người kia còn kêu xin cứu mạng kìa, có thể cứu được không?”

Lam Minh lắc đầu, “Ngươi nghe được chỉ là ý niệm được bảo tồn trong không gian, không phải thật sự…”

Hắn vừa dứt lời, Tiêu Bắc chợt nghe một tiếng hét thảm truyền đến.

“A…”

“Có người gọi!” Tiêu Bắc nhìn phía trước, “Ở một nơi rất xa! Là một cô gái!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Sesier ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ta không có nghe gì hết.”

“Đây có thể là con người.” Sphinx nói, “Tiếng của linh hồn và ý thức chúng ta có thể nghe được, duy độc tiếng người ở xa xa, đó cũng chỉ mình Tiêu Bắc mới nghe được.”

“Ở ngay phía trước!” Tiêu Bắc dẫn mọi người chạy tới, vòng qua bồn hoa, liền thấy được một căn nhà ba tầng.

Lam Minh ngăn mọi người lại, “Chờ chút, căn nhà này không giống những nơi khác!”

“Đây là trung tâm huyệt địa!” Bạch Lâu lắc lắc đầu nói, “Ai lại xây nhà ngay chỗ này a, phong thủy các loại không biết thì chớ, quả thật là làm bậy! Xây nhà chỗ này, cũng giống như xây một nhà xác, người sống đi vào đều biến thành người chết!”

Tiêu Bắc lúc này đứng ngoài biệt thự, hơi nheo mắt nhìn lên lầu, trong lòng mặc niệm, thấy rõ một chút… Thấy rõ một chút…

Quả thật, bức tường bao quanh biệt thự dần trở nên trong suốt, bên trong biệt thự có từng gian phòng riêng biệt, giống như những nhà tù bị cách ly, bên trong phân biệt giam cầm vài người.

Tiêu Bắc nhìn xem từng gian phòng, rất nhanh đã phát hiện trên lầu ba có một bóng lưng đàn ông tráng kiện, trên tay gã cầm búa, không biết đang làm gì, mà đồng thời có tiếng thét chói tai truyền đến.

“Ở đó!” Tiêu Bắc hô một tiếng, Sphinx gào lên một tiếng, trực tiếp xông lên tông thẳng vào mặt tường.

“Ầm ầm”, Sphinx phá tường, nhảy vào trong phòng, rất nhanh liền hô lên, “Lam Minh, nó chạy xuống kìa!”

Tiêu Bắc đứng tại chỗ tiếp tục nhìn, nói, “Lầu hai!”

Khế Liêu thả người nhảy lên lầu hai, vươn móng vuốt bắt đầu cào nát mặt tường, lúc này, tất cả mọi người thấy được bóng người cường tráng kia nhanh nhẹn bỏ chạy.

Lam Minh đứng chờ ở cửa, Sesier và Bạch Lâu lên lầu ba, nơi đó có một nữ sinh đang bị trói, cô đang kinh hoàng mà thét chói tai, một tên quái vật vừa rời khỏi, giờ lại có thêm một con sư tử thật lớn, mấy ngày nay cô bị kinh hách liên tục. May là lúc này, Bạch Lâu và Sesier chạy tới, hình dạng hai người không khiến người khác sinh ra cảm giác sợ hãi, nữ sinh liền an tâm lại.

Cô nghe được Bạch Lâu nói một câu, “Không sao nữa rồi.” Thì lập tức hôn mê.

Miêu Tiêu Bắc đứng dưới lầu tiếp tục nhìn thì thấy con Tù Điểu nọ giống như phát điên mà húc vào xung quanh, phá rất nhiều lỗ thủng trên tường.

Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ… Con Tù Điểu này, xét về hình thể thì hình như không quá giống con ngày hôm qua… Chẳng lẽ vì ban ngày nên nó biến thân? Hay góc độ lúc trước mình xem bị lệch, cho nên mới cảm thấy nó đặc biệt lớn?

Tiêu Bắc đang nghi hoặc, chợt thấy con Tù Điểu kia lao xuống lầu, vội vã giơ tay chỉ chỉ, kêu to gọi Lam Minh, “Nó đó, Lam Minh, nó sắp thoát!”

Lam Minh gật đầu, vươn tay rút Minh ra, đứng trước cửa ôm cây đợi thỏ.

Lúc này, Sphinx cõng cô gái nọ xuống dưới, khi đáp xuống thì nói, “Ai nha, nhiều người quá trời! Đều đang bị giam kìa!”

“Đều còn sống chứ?” Tiêu Bắc hỏi.

“Có thể đều bị ma lực ở địa huyệt làm cho ô nhiễm, nhưng may mà còn là nhân loại.” Bạch Lâu vừa dứt lời, đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau Tiêu Bắc, “A!”

Tiêu Bắc sửng sốt, liền cảm giác phía có người tới gần.

Mà đồng thời, Lam Minh cũng quay đầu, hắn vừa vung đao về phía con Tù Điểu kia, chém chết nó, nhưng lại nghe được tiếng thét của Bạch Lâu, ngoảnh mặt nhìn…

Tiêu Bắc liền cảm giác cổ mình bị ai đó bóp nghẹt, còn xiết rất chặt, nhìn cánh tay đó cậu lập tức hiểu ra…

Cho nên vừa nãy mới cảm giác con quái kia không giống, là bởi vì nó căn bản khác hoàn toàn với con tối hôm qua, con tối hôm qua, toàn thân đều có hoa văn trắng, thật sơ suất, không thể ngờ lại có tới hai con Tù Điểu.

Tiêu Bắc bị bắt, Cổ Lỗ Y còn đang trên tay, lập tức bay lên căm tức nhìn kẻ phía sau Tiêu Bắc, nhưng lúc này nó không thể phun lửa, bởi vì thế nào cũng sẽ ảnh hưởng tới Bắc Bắc.

“Cổ Lỗ Y.” Lam Minh kêu nó một tiếng.

Cổ Lỗ Y quay đầu lại nhìn nhìn rồi bay sang một bên, không chặn đường Lam Minh, nhưng lại phồng căng hai má hầm hầm lườm con Tù Điều phía sau Tiêu Bắc.

“A ha…” Khế Liêu cũng đi tới bên hông nó và Tiêu Bắc, bật cười quan sát, “Xem ra không phải một con Tù Điểu đơn thuần a.”

“Trên người ngươi chính là triệu hoán phù!” Sesier hỏi, “Là ai triệu hoán ngươi tỉnh lại? Mà còn cho ngươi năng lực triệu hoán mạnh hơn tất cả Tù Điểu trên đời.”

“Không sai…”

Lúc này, Miêu Tiêu Bắc liền nghe được người ở phía sau phát ra tiếng nói trầm thấp và khàn như chuông đồng, “Ta là đặc biệt… Ta được triệu hoán mà đến, đồng thời có thể triệu hoán tất cả đồng bạn đã bị ức hiếp của ta!”

Nói xong, chợt nghe hắn đột nhiên há miệng, ngẩng mặt lên bầu trời phát ra một tiếng kêu chói tai.

Tiêu Bắc trong nháy mắt liền cảm thấy trong lỗ tai vang lên ong ong, nghĩ nếu như gã này còn kêu nữa chắc lỗ tai mình điếc luôn quá.

Nhưng trong tiếng ong ong kia, Tiêu Bắc còn nghe được một thanh âm, hình như có một đứa trẻ sơ sinh đang khóc và thét lên những tiếng kêu non nớt.

Tiêu Bắc đang khó hiểu thì bốn phía đã vang lên tiếng hô ứng.

Mọi người nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy trong rừng có vô số những người đàn ông và thanh niên cường tráng đi ra, hình dạng bọn họ đều quái di, nửa người trên trông có vẻ cực kỳ cường tráng, mặt mũi xấu xí phệ nệ, có vài người còn khiêng vài người sống đi tới…

Tiêu Bắc giật mình —— Sao lại có nhiều như vậy?!

Lam Minh đột nhiên lên tiếng, “Ta biết vì sao chỉ cần đánh thức một mình ngươi rồi.”

Miêu Tiêu Bắc chăm chú nhìn vào Lam Minh, chỉ thấy anh đang nhìn sâu vào mình, dường như muốn ám chỉ điều gì đó.

Tiêu Bắc không hiểu được loại ám chỉ này, vì vậy lựa chọn chậm rãi nhắm mắt lại, tìm kiếm tin tức trong đầu Lam Minh đang muốn truyền đạt cho mình.

“Ngươi là con Tù Điểu hình thành khi đang trong thời kỳ sinh nở.” Lam Minh nói với con Tù Điểu phía sau Tiêu Bắc, “Thế nào? kỳ vọng những người bạn của mình chế tạo ra những đứa trẻ đần độn này, thống trị toàn bộ thế giới sao?”

“Gào!” Con Tù Điểu nọ tức giận kêu lên.

Mà lúc này, Tiêu Bắc đã chuẩn xác tiếp nhận được tư tưởng của Lam Minh —— Bắc Bắc, dùng lực lượng của ngươi, khiến nó không thể nhúc nhích! Mở cửa thế giới kia ra…

Tiêu Bắc chậm rãi mở mắt, nhìn về phía trời xa, đột nhiên giác ngộ, đây là điều thuộc về năng lực của cậu, cũng giống như người quét đường. Gom lại những thứ dơ bẩn và phế thải, sau đó mở ra thế giới kia – cái giỏ để hứng lấy thứ dơ bẩn và phế thải đó, đổ vào, đóng cửa, đồng thời đảm bảo bọn chúng vĩnh viễn không thể trở lại nguy hại loài người.

.

.

_________________________