Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 74: Vạn lần đều là lỗi của ta



Sở Diên từ lúc cùng hắn ở Thanh Sơn trở về cũng không thấy hắn ghế qua Từ Thanh cung dù chỉ một lần.

Biết rằng tâm tư của hắn lại dao động lần nữa, nhưng y vẫn không thể ngăn được cảm giác khó chịu trong lòng.

Rõ ràng y đã cầu hắn tha lỗi, rõ ràng y đã nhận sai, cớ sao lần này hắn lại không nghe, không thấy?

Y biết, lần đó nếu hắn né chậm một phát đã có thể đi chầu trời, nhưng y chưa biết, người bên cạnh y hóa ra là một kẻ phản nghịch.

Chính y cũng bị nàng ta lừa gạt, dùng lòng tin của y để làm một tấm bình phong ngăn cách người khác nghi ngờ.

Nàng ta lợi dụng y như vậy, thế mà khi nhìn thấy hắn sắp sửa ra tay chém xuống, y lại cố tình sơ ý để nàng ta bắt y làm con tin... chẳng qua là muốn giúp nàng ta thoát tội.

Nhưng... suy cho cùng cũng không thể cứu được nàng ta, ngược lại càng khiến bản thân rơi vào bế tắc chẳng thể thoái lui.

Thật sự sai rồi, sai thật rồi, chưa bao giờ Sở Diên cảm thấy bản thân có thể sai nhiều như vậy, cả cuộc đời y liên tiếp lập nhiều sai lầm chồng chất.

Y rốt cuộc có thể làm được điều gì đúng đắn hay không?

Hoặc là có, hoặc là không, rốt cuộc có hay không?

Hôm nay bầu trời lại thêm tối, dông gió cũng dần kéo đến, mỗi lúc trời mưa sẽ khiến lòng người uể oải, đấu tranh tâm trí sẽ càng nhiều, đau thương cũng đầy rẫy...

Mỗi lần Sở Diên muốn ao ước một thứ gì đó, nó lại cứ như xa tầm với của y vậy... càng mong muốn, càng níu kéo, nó lại càng xa vời.

Tựa như giữa mây và núi mãi không thể chung đường.

Núi chỉ có thể đứng yên một chỗ, mặc cho mưa bão kéo đến, mặc cho thế sự đổi thay, giữa ngày và đêm thì núi vẫn không thể nào chuyển dời.

Quanh năm suốt tháng luôn yên tĩnh một chỗ, cỏ cây cũng chen lấn nhau mà mọc đầy. Núi không hay biết, lại càng không thể đuổi đi, chỉ yên phận làm một ngọn núi vô tri, để cho cỏ cây ngày càng sinh sôi, nảy nở.

Còn mây? Mây bay tứ phương, tám hướng, mặc cho mặt đất rung chuyển, mặc cho biển động lung trời, mây vẫn tùy ý mà ngao du sơn hải.

Chẳng có ràng buộc, mây có thể đỗ ở khắp nơi, bắt cứ một nơi nào mà mây tìm đến, lảng vảng trước mặt núi, để núi nhìn mình mà ghen tị.

Cũng giống như hai bức tường thành lẻ bóng, giữa hai bức tường mãi là hai đường thẳng song song, chẳng thể tiếp nối.

Một kẻ một phương, một kẻ một hướng, giữa cả hai tuy cảm giác thân quen nhưng không cùng chí hướng, thì cũng sẽ như cuồng phong mạnh bạo, càn quét khắp nơi.

Quả thật trêu ngươi!

Trên đời này có hai loại người, một là yêu được buông được, hai là đa tình tự cổ.

Nhưng y có lẽ là mẫu người thứ hai, tự mình làm khổ mình, do vậy cũng chẳng thể trách ông trời bạc bẽo.

Khi trước lúc Sở Diên thoát khỏi lãnh cung, y đã tự hứa với lòng sẽ không để sai lầm đó tiếp tục tái diễn, nhưng mà, hình như y đã trái với lời hứa mà bản thân đã vạch ra trước đó.

Y từng hứa, trước bầu trời xa xăm, vào một buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống, soi sáng đến cánh cửa đơn sơ. Chính y hướng mắt về phía bầu trời đã lặn, tự mình thốt lên lời thề thốt.

Y nói, sẽ không bao giờ để một ai đó có thể tiếp tục làm y sập bẫy, cũng sẽ chẳng ngu ngốc tin lời những nữ nhân trong chốn thâm cung.

Dù gì cũng đã thốt ra, một lời đã nói cho dù vật đổi sao dời cũng còn đó, đã có trời cao chứng giám, y có thế nào cũng phải tự mình phản công.

Ngay mai nếu như cả thế gian này đều quay lưng với y, thành Tôn Châu chỉ đơn điệu một mình y, ngay cả một người thân nhất cũng không ở bên cạnh, lúc đó y chỉ có thể tự khóc một mình.

Tôn Châu là nơi sinh ra, cũng là nơi y lớn lên, ở đây có phụ thân, có huyệt mộ của mẫu thân, còn có muội muội và cùng một người luôn luôn đưa y lên đỉnh cao của hạnh phúc, rồi lại đẩy y nhẹ nhàng xuống vực sâu.

Không phải một lần dứt khoát làm y cảnh tỉnh, mà là một cái đẩy nhẹ như có, như không.

...

Lúc bấy giờ Lý Thiên Thành vì quá tò mò với lai lịch của nữ nhân lạ mặt, hắn không nhịn nổi mà muốn xem, rốt cuộc Diệp Vân Âm đang muốn giở trò gì?

Cho đến khi dừng chân ngang qua Từ An cung, thì phát hiện có một nữ nhân lẳng lơ đang tùy ý hái trộm hoa của hắn.

Là hoa mẫu đơn ngũ sắc mà nước láng giềng mang đến cống nạp, chỉ duy nhất bốn chậu được hắn cho người đặt ở bốn nơi.

Hoa quý như vậy cho dù có hàng ngàn, hàng vạn bạc vàng, cũng không thể đánh đổi được vài chậu hoa quý.

Hôm nay vậy mà có kẻ ngu muội đến mức muốn phá hỏng thứ mà hắn xem là trân quý.

"To gan, đây là thứ mà ngươi có thể hái sao?" Hắn tức giận khiển trách, sau đó liền cho người đến kéo kẻ này ra.

"Nô tỳ có tội, cầu mong hoàng thượng tha mạng!"

Nữ nhân bên dưới cúi đầu cầu xin, hắn không thể nhìn rõ được dung nhan, chỉ tiếc lúc này ngay cả nhã hứng xem kịch cũng không còn.

Hắn không nói không rằng, lập tức rời khỏi, chỉ để lại cho nữ nhân đó một cái liếc mắt căm hờn.

...

Khẽ ngẩng đầu lên, Liễu Yến vừa tức lại vừa hận, rõ ràng ngay góc này có thể quan sát được cả gương mặt tuyệt sắc của nàng, vậy mà Lý Thiên Thành cứ phải chăm chăm vào chậu hoa sến sẩm này.

"Thứ này mà gọi là hoa? Chẳng ra một màu sắc nào, xen kẽ vào nhau xấu xí biết bao, mỹ nhân ngay trước mắt vậy mà lại nhìn hoa?" Vừa nói vừa tức giận, lần này vừa hay tự mình kiềm chế, không đến nỗi phá hủy cả chậu hoa.

"Ngươi thích hoa? Ta có thể sai người mang đến vô vàn loài hoa, việc gì cứ phải chăm chăm vào nó chứ?" Tức giận là cảm giác đầu tiên mà Liễu Yến đến đây.

Bước đầu câu dẫn không thành công, nh xíu cũng mất đi nửa cái mạng, lần đầu sao có thể thảm hại như vậy.

Mới lúc này còn chẳng kịp nhìn rõ dung mạo của hắn, Liễu Yến cũng chưa rõ, hắn có bộ dạng ra sao?

Nhưng không sao, lần đầu bất thành thì nàng còn có lần hai, lần ba, lần bốn, và còn cả vô vàn cơ hội tiếp theo.

Diệp Vân m ở đây tận mấy năm còn không có khả năng khiến Lý Thiên Thành lay chuyển, vậy nàng chỉ mới đến một hai ngày, thì có gì phải lùi bước?

...

Tuệ Lâm vỗ nhẹ vai y một cái, cái này tuy không quá dùng lực nhưng cũng đủ làm Sở Diên choàng tỉnh.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Sở Diên ngạc nhiên nhìn Tuệ Lâm, cứ như thể người đang suy tư từ nãy đến giờ vốn không phải y vậy.

Tuệ Lâm nhíu mày nhìn y, còn đang tưởng chủ tử của mình vẫn còn chưa hoàn hồn.

"Người ngẩn người ở đó hơn ba canh giờ rồi, còn muốn tiếp tục cho đến bao giờ?" Tuệ Lâm kinh ngạc nói.

Thường ngày chủ tử của nàng đã rất vô hơn rồi, hôm nay lại như tảng đá vậy, nặng nề ở đấy, chẳng hiểu đang suy nghĩ điều gì.

Thấm thoát trôi qua hết Xuân rồi lại đến Hạ, chẳng mấy chốc lại quay trở về điểm xuất phát, cứ như vậy tiếp tục trôi qua.

"Chủ tử, không lẽ người vẫn còn tự trách vụ việc kia hay sao?" Tuệ Lâm nhìn y lo lắng hỏi.

Chỉ thấy Sở Diên gật đầu, sau đó lại thở dài: "Lỗi là bởi ta!"

Đây có lẽ lần thứ sáu mươi ba Sở Diên nói câu này, y luôn nhận vụ việc vừa xảy ra chính là sai lầm của y.

Vạn lần đều do y, nên y không thể thoát tội.

Một khi Lý Thiên Thành không nói sẽ tha thứ, y sẽ coi như đó là một tội lỗi đáng khắc ghi.