[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 42



Lam Vong Cơ vẫn như cũ chăm chú nhìn hắn, ánh mắt sắc bén dần dần trở nên bình tĩnh, giống như cơn sóng mãnh liệt còn chưa kịp hình thành đã lặng lẽ chìm vào đáy nước. Y không trả lời câu hỏi của Nguỵ Vô Tiện, mà lại hỏi ngược hắn: "Còn ngươi, ngươi muốn sao?"

"Ta?" Nguỵ Vô Tiện không chút nghĩ ngợi nói: "Bất kể ai bị mất trí nhớ cũng đều muốn khôi phục mà. Ta.. ta đương nhiên cũng nghĩ vậy"

Lam Vong Cơ gật gật đầu nói "Tốt"

Hắn đẩy cửa sân Tĩnh Thất, giơ tay về phía Nguỵ Vô Tiện nói "Lại đây"

Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp bình tĩnh sao hàng loạt biến cố, vô thức hỏi một câu "Làm gì?"

Lam Vong Cơ ngữ khí tự nhiên nói: "Tu luyện"

Lam Vong Cơ kéo Nguỵ Vô Tiện đi vào bên trong, đốt đèn, bố trí xong bồ đoàn (đệm ngồi), chuẩn bị suôn sẻ mọi thứ, không hề phản đối hay mâu thuẫn gì cả, làm như cái người mém chút tranh cãi với Nguỵ Vô Tiện ở ngoài sân khi nãy và y bây giờ không hề liên quan một chút nào.

Vừa so sánh, Nguỵ Vô Tiện liền không thể bình tĩnh, đôi mắt từ đầu đến cuối nghi ngờ đánh giá Lam Vong Cơ, ngồi xuống rồi cũng không nhúc nhích, đến lúc đối phương nhắc nhở hắn: "Đưa tay cho ta", mới tỉnh ra à một tiếng, đưa tay cho đối phương nắm.

Bọn hắn không hẹn mà cùng nhắm mắt lại, ngưng thần tụ khí, hai cỗ linh lực khác biệt từ đan điền của hai người tuôn ra, sau đó giao hoà trong người Nguỵ Vô Tiện thành một thể.

Nguỵ Vô Tiện vừa tu luyện vừa thực sự không nhịn được mà suy tư, trong lòng suy nghĩ miên man: Lam Trạm vì lý do gì mà không muốn ta khôi phục ký ức? Dù sao khôi phục không phải vẫn là tốt hơn hay sao?

Hắn đã có thể nhớ tới một số việc, phần lớn đều là hình ảnh Lam Vong Cơ cứ dính lấy "hắn", không chịu bỏ đi, cứ thấy y là hắn lại muốn đánh – Nếu như lúc trước hắn thực sự biết điều nghe lời thì bây giờ Lam Vong Cơ đâu cần phải ôm lấy con người buông thả không chịu trói buộc là hắn?

Nguỵ Vô Tiện cẩn thận nhớ lại, thái độ Lam Vong Cơ bắt đầu thay đổi hình như là từ sau khi hắn biết chân tướng cái chết của sư tỉ.

Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, lông mày càng nhíu chặt, nghĩ: Lam Trạm không phải là lo lắng ta không thể tiếp thu được chuyện trước kia đó chứ? Nhìn ta yếu ớt vậy sao?

Nhớ tới sự thất thố của mình vào đêm hôm đó, Nguỵ Vô Tiện không còn gì để nói, đột nhiên cảm giác khả năng là nguyên nhân này khá lớn.

Nhưng nghiêm túc ngẫm lại, cũng không thông lắm – Đêm hôm đó, hắn biết được chân tướng cái chết sư tỉ, biết hắn cùng Giang Trường đoạn tuyệt, cũng biết mình đến cuối cùng là bị tử vong – Những điều này thực sự là hắn cũng đã biết.

Người dù sao cũng đã chết, chẳng lẽ còn có cái gì có thể khó tiếp nhận hơn cái chết sao?

Nguỵ Vô Tiện thật sự là trăm mối vẫn không có cách giải, càng nghĩ càng không ra, tâm tư rối loạn, linh lực vận chuyển khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Luyện nội công kiêng kỵ nhất là tâm thần không tập trung, ngay khi thấy hắn xuất hiện sai lầm, Lam Vong Cơ liền lập tức thu tay lại. Trước khi thu tay còn thuận thế giúp hắn bình định mấy chỗ loạn linh lưu.

Y ngẩng đầu, nhìn Nguỵ Vô Tiện hô hấp có chút hỗn loạn.

"...." Nguỵ Vô Tiện hít sâu vài hơi, mang vẻ áy náy nói với Lam Vong Cơ: "Ta có chút mệt mỏi. Hôm nay chắc là thôi đi"

Lam Vong Cơ như thường ngày, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Được"