[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 34



Nếu như nói ban đầu còn có chút hoặc nhiều hoặc ít, ngoài tâm lý bản năng cảm thấy xấu hổ cùng kháng cự, nhưng sau đó ăn tuỷ biết vị, Nguỵ Vô Tiện liền triệt để biến thành chủ động. Lại một lần nữa đem Lam Vong Cơ áp đảo, cưỡi lên người đối phương, lúc này y cũng không cự tuyệt nữa, thậm chí còn dùng ánh mắt cổ vũ nhìn hắn chìm vào trạng thái đạt khoái cảm không còn chút sức lực nào.

Nguỵ Vô Tiện không nhớ rõ như thế nào mình lại ngủ mất – có thể do tình trạng kiệt sức thoải mái ngất đi cũng không chừng, tóm lại, khi hắn tỉnh lại, vẫn còn cùng Lam Vong Cơ duy trì tư thế méo mó nhơn nhớt không phân định rõ ràng, tay chồng tay, chân chồng chân, cùng ôm nhau nằm một chỗ.

Trên thân hai người đều có chút sền sệt, chắc là đêm qua căn bản không kịp tắm rửa đã ngủ mất rồi. Hắn như thế này không sao, nhưng với ấn tượng người mắc bệnh thích sạch sẽ như Lam Vong Cơ thế mà cũng chịu được như vậy, thì thật là kỳ lạ.

Nguỵ Vô Tiện vừa nghĩ vừa nhúc nhích, nhưng hắn vừa nhẹ nhàng nâng cánh tay lên một chút thì Lam Vong Cơ liền tỉnh. Vừa mở mắt ra, là nhìn thấy các mảng lớn các vết tích đỏ đỏ tím tím thảm không nỡ nhìn trên ngực của cả hai.

"....." nhớ lại hành động vĩ đại đêm qua, Nguỵ Vô Tiện có chút tự thấy ngượng ngùng, giải vây nói: "Là ngươi cắn ta trước, nên ta mới, ta mới ...." cũng cắn ngươi.

Có lẽ là dấu hôn cùng dấu răng màu đỏ trên ngực Lam Vong Cơ thực sự có chút doạ người nên Nguỵ Vô Tiện càng nói càng nhỏ, lại không biết kỳ thật vết tích trên lưng Lam Vong Cơ còn nghiêm trọng hơn, tất cả là do hắn vô thức cào ra.

May mà Lam Vong Cơ tựa hồ cũng không quá để ý, nhìn ngực mình một chút, lại giống như là rất hài lòng, ấm giọng nói với Nguỵ Vô Tiện: "Trước hết đi tắm rửa đã"

Lam Vong Cơ choàng bộ y phục trên giường, lại cầm áo ngoài của mình đưa cho Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện nhất thời cũng không nhớ nổi y phục của mình bị ném lung tung đi nơi nào, liền tiếp nhận y phục từ tay Lam Vong Cơ mặc lên.

Hắn ngồi gác chân nâng má trên giường, tay kia sờ soạng Trần Tình, ngực lộ ra một mảng lớn xuân sắc, hai chân trần thoáng đung đưa, nhìn Lam Vong Cơ để tiểu nhị mang nước lên, y tự mình thử nhiệt độ nước rót vào thùng tắm.

Nguỵ Vô Tiện nhướng lông mày lên, nghĩ thầm: Lam Trạm hiện tại cũng không né tránh việc tắm rửa. Quả nhiên trước đó là muốn giấu những thương tổn trên lưng.

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ chuyện không đâu, Lam Vong Cơ đã chuẩn bị mọi thứ đâu ra đó, gọi hắn tới đi tắm. Nguỵ Vô Tiện lên tiếng, định buông chân xuống bước qua thì Lam Vong Cơ đã lanh tay lẹ mắt xoay người tới, ôm hắn từ trên giường bế xuống.

"!!!" Nguỵ Vô Tiện mặc dù đã tiếp nhận Lam Vong Cơ, nhưng vẫn là không quen bị người ta ôm thế này, vội nói: "Nhưng ta có thể đi!"

Lam Vong Cơ tiếp tục ở bên cạnh đáp "Ừm"

Nguỵ Vô Tiện: "...."

Từ giường đến thùng tắm chỉ có vài bước chân, mới hơi trì hoãn thì Lam Vong Cơ đã ôm hắn thả vào thùng nước. Nguỵ Vô Tiện lặn một hơi xuống nước, miệng sùng sục thổi ra một hơi bong bóng, lờ mờ nghe Lam Vong Cơ đang gọi hắn, mới từ trong nước nhô lên, thuận miệng hỏi: "Làm sao, người muốn giúp ta tắm à?"

--- Hỏi xong hắn liền hối hận. Lam Vong Cơ tay trái cầm xà phòng, tay phải cầm khăn vải, không phải muốn giúp hắn tắm thì còn làm gì nữa.

Nguỵ Vô Tiện âm thầm lui về sau một chút, nói: "Lam Trạm, kỳ thật chính ta có thể .... Ơ"

Mặt tái đi, Lam Vong Cơ đem khăn đắp lên đỉnh đầu hắn, cách một lớp vải mềm mại mà nhẹ nhàng xoa tóc cho hắn. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rất thoải mái, lại nghe Lam Vong Cơ ôn nhu nói: "Nghe lời"

Nguỵ Vô Tiện: "...."

Đây rõ ràng là xem thường Di Lăng lão tổ!

.... Nhưng Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao lại không tức giận nổi – không những không tức giận, mà còn có chút đắc ý không hiểu được.

Đã có phúc hưởng thì hắn dứt khoát cũng không làm kiêu nữa, tựa vào thành thùng tắm, an tâm hưởng thụ để Hàm Quang Quân lau người phục vụ. Híp mắt cảm thụ cánh tay y sử dụng lực đạo vừa phải, mát xa cổ, ngực, eo của hắn, rồi vòng qua phía sau hắn, đẩy hắn về phía trước để chà xát phần lưng, tay chìm vào trong nước, sau đó giống như chuyện đương nhiên hướng xuống phía dưới người hắn tìm kiếm.

Chỗ kia bị sử dụng quá độ dường như có chút sưng đỏ, bị y đụng phải một cái, Nguỵ Vô Tiện mém chút nhảy ra khỏi thùng tắm, quay người lại nắm tay lấy tay Lam Vong Cơ nói: "Hàm Quang Quân, ngươi là đang định bạch nhật tuyên dâm hả?"

Lam Vong Cơ nói: "Ta...."

Nguỵ Vô Tiện không sợ hãi chút nào, nhíu mày cười nói: "Được, tối qua chúng ta chưa phân thắng bại, vậy thừa dịp này...."

"Nguỵ Anh," Lam Vong Cơ bất đắc dĩ ngắt lời hắn, "Ta không có ý này, chỉ là muốn giúp người làm sạch sẽ một chút"

Nguỵ Vô Tiện sững sờ.

Lam Vong Cơ nhìn hắn một lát, lại nói: "Nếu ngươi muốn.... Khục, ăn cơm xong, sau đó có thể tiếp tục."

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Lam Vong Cơ lại muốn đưa tay tới, Nguỵ Vô Tiện nắm chặt cổ tay y, hung dữ nói: "Ta tự mình làm!"

Lam Vong Cơ gật đầu: "Được, ngươi làm", sau đó quả thật không cử động nữa.

"...." Nguỵ Vô Tiện mở con mắt kia, một tay nắm lấy tay Lam Vong Cơ đề phòng hắn lật lọng, tay kia vòng qua sau lưng mình hướng xuống dưới, sờ đến chỗ sưng kia, sờ một cái, vô thức lại run một cái.

Nguỵ Vô Tiện: "...." hắn nhìn Lam Vong Cơ một chút.

Lam Vong Cơ: "?"

Nguỵ Vô Tiện trầm mặc một hồi. Cuối cùng, trong nước phủi qua phủi lại rồi thu tay về, đàng hoàng nói "Rửa sạch rồi, giúp ta lấy quần áo"

Lam Vong Cơ: "...."

Nguỵ Vô Tiện dứt khoát đưa tay về phía hắn, thúc giục nói: "Đưa cho ta"

Lam Vong Cơ lắc đầu, bỗng nhiên cúi người ôm lấy hắn, không hề để ý chính mình cũng bị làm cho ướt sũng.

Nguỵ Vô Tiện: "?!"

Lam Vong Cơ ghé vào lỗ tai hắn nói: "Để ta làm"

Nguỵ Vô Tiện: "A!? Không phải ta nói đã làm xong rồi sao.... Ô!"

Hắn vô thức tránh ra, cánh tay Lam Vong Cơ càng dùng lực ôm chặt hắn, động tác ôn nhu nhưng không cho hắn cự tuyệt. Lúc ngón tay y sờ tới phía sau, Nguỵ Vô Tiện thiếu chút là sôi trào.

Cái này, quả thực so với trực tiếp làm có khác gì....!

--- Cứ làm như thế hết lần này tới lần khác, biểu lộ của Lam Vong Cơ chững chạc đàng hoàng, phảng phất tâm vô tạp niệm (không nghĩ bậy bạ gì khác), còn mười phần nghiêm túc bên tai hắn dặn dò: "Đừng lộn xộn, cẩn thận bị thương"

Nguỵ Vô Tiện: "....."