[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 27



Lúc tỉnh lại, Nguỵ Vô Tiện phát hiện mình nằm trong ngực Lam Vong Cơ, đối phương nhắm mắt lại, tựa hồ đang nghỉ ngơi. Bên ngoài trời đã tối đen, không biết đã là canh mấy.

Nguỵ Vô Tiện hơi nhúc nhích, Lam Vong Cơ đang ôm hắn liền mở mắt, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng lo lắng.

Ngoài dự liệu của y, Nguỵ Vô Tiện lúc này đã mười phần bình tĩnh, tựa như người khóc rống trong ngực Lam Vong Cơ trước đó với hắn bây giờ không có chút nào liên hệ.

"Khụ, ta không sao."

Vừa mới mở miệng, hắn mới phát giác cuống họng vẫn còn chút khàn. Hắn giơ tay lên giụi giụi đôi mắt vẫn còn hơi sưng, Lam Vong Cơ cúi người hôn lên trán và gương mặt của hắn. Vốn chỉ là một nụ hôn mang ý nghĩa trấn an, Nguỵ Vô Tiện chợt ngước cằm lên, chủ động đụng phải bờ môi Lam Vong Cơ, thế là ôm lấy cổ y cùng y hôn một hồi lâu.

Sau khi tách ra, Nguỵ Vô Tiện thậm chí còn liếm liếm khoé miệng.

Hắn từ ngực Lam Vong Cơ ngồi dậy, thanh âm bình tĩnh nói: "Lam Trạm, ta muốn nói chuyện với Giang Trừng một chút."

Lúc này Lam Vong Cơ không cự tuyệt hắn, ôn tồn nói: "Được, ta đi cùng ngươi"

Hắn đã biết rõ chân tướng năm đó, sẽ không nghĩ cứ để yên như vậy. Không mong có thể giải quyết hiểu lầm, thì tốt xấu gì cũng muốn nói ra những điều tích tụ năm xưa.

Nguỵ Vô Tiện hỏi Kim Lăng nơi ở của Giang Trừng, truyền cho hắn một phong thư, hẹn hắn chiều mai ra uống rượu, địa điểm là một tiểu viện tửu quán.

Hôm sau, Nguỵ Vô Tiện tới sớm hơn thời gian đã hẹn, Lam Vong Cơ chủ động tránh mặt. Nói là tránh mặt, kỳ thật cũng là ở ngoài cửa viện, cách đó không xa.

Nguỵ Vô Tiện ngồi một mình tại bàn, nhìn trên bàn thấy một bình rượu không ngừng bay ra mùi thơm hoa quế, liền cầm lên, rót vào hai chén rượu. Chân chống xuống đất, tiếp tục chờ đợi.

Một khắc trôi qua, hai khắc trôi qua, rồi nửa canh giờ, trên bàn rượu vẫn chỉ có mình Nguỵ Vô Tiện ngồi.

Rốt cuộc, Lam Vong Cơ đứng ngoài cửa dù sao cũng chờ không nổi nữa, đi vào trong viện, đứng bên cạnh Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y, lại liếc mắt nhìn hai chén rượu sớm rót đầy ở trên bàn, bỗng nhiên cười nói: "Lam Trạm, ta phát hiện ta quên mất một việc."

Lam Vong Cơ hỏi: "Việc gì?"

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu nói: "Ta quên mất, chỉ có mình ta bị mất trí nhớ thôi!"

"...." Lam Vong Cơ đáp, "Ta sẽ ở đây"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừ"

Lam Vong Cơ nói: "Về nhà đi"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Được"

Hắn đem một chén rượu cầm lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, đặt cái chén trống không xuống lại bàn. Sau đó không chút lưu luyến, cùng Lam Vong Cơ rời đi.

Lại qua thêm nửa canh giờ, bóng dáng Giang Trừng mới xuất hiện ngoài cửa viện. Hắn là vô tình bị Kim Lăng phát hiện nên kéo tới, hai người xô xô đẩy đẩy đi vào trong viện.

Kim Lăng xem xét trong viện không còn người, lập tức gấp đến độ dậm chân, chỉ vào mũi Giang Trừng nói: "Đều là tại ngươi không chịu đến! Nhìn xem, người cũng đi rồi!"

Giang Trừng không vui đánh vào ót Kim Lăng một cái nói: "Nói với ta làm gì? Đi thì đi thôi! Còn không phải tại tên tiểu tử ngươi cứ nhất định kéo ta đi một chuyến mất công"

Ngoài miệng nói vậy, nhưng hắn vẫn là không kìm được bước chân, đi tới bên cạnh cái bàn trong viện.

Có lẽ nơi này vừa rồi vẫn còn một người đang ngồi, nhưng bây giờ chỉ còn lại bầu rượu. Mùi hoa quế thơm ngát trong không khí cũng dần dần bay đi hết.

Bên cạnh bầu rượu là hai chén rượu, một chén đã trống không, một chén vẫn còn đầy rượu. Giang Trừng vươn tay, cầm chén rượu đầy lên nhìn một chút.

Chỉ nhìn thấy trên mặt chén rượu phẳng lặng, phản chiếu một vành trăng cao ngạo trên bầu trời.