[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 21



Đoàn người của hắn cũng không lưu lại bên ngoài lâu, thêm ít ngày là đã quay trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Từ sau đó, Nguỵ Vô Tiện mỗi ngày đều ôm Tuỳ Tiện không rời, ban ngày tập võ luyện kiếm cùng đám thiếu niên Lam gia, coi như một cách hắn trả tiền thuê nhà tiền cơm trong lúc hắn ở lại Vân Thâm, mà bản thân hắn cũng cảm thấy rất thích thú.

Bởi vì kim đan chưa hình thành, linh lực của hắn dù sao cũng có hạn, đến lúc linh lực cạn kiệt không còn một chút nào, hắn liền nằm tại Tĩnh Thất viết chút chữ như gà bới. Rảnh rỗi lại sờ soạng lục lọi tứ phía, xem tạp thư, ăn chút điểm tâm, thời gian trôi qua quả thực chính là thoải mái thần tiên.

Duy nhất có điều không được hoàn mỹ chính là, trí nhớ của hắn làm như không có chút dấu hiệu nào hồi phục.

Lam Vong Cơ đối với việc này càng thêm sốt ruột – dù trên mặt y vẫn bình tĩnh, không lộ ra tí gì, nhưng càng ngày càng chăm đến Tàng Thư Các, mỗi lần ôm về một đống sách lớn quay về sao chép nghiên cứu. Nguỵ Vô Tiện thấy thế không đành lòng, ghé vào bàn mà khuyên hắn: "Lam Trạm, ta như bây giờ cũng rất tốt. Chúng ta không bằng cứ thuận theo tự nhiên đi."

Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến đối với đề nghị của hắn, nhưng tay vẫn không ngừng sao chép các phương thuốc.

Nguỵ Vô Tiện khuyên mấy lần, sau cũng lười khuyên, dù sao tay cũng là của Lam Vong Cơ, hắn không thể vạch tay y giựt bút ném đi. Trong Tĩnh Thất buồn bực đến phát chán, liền đi tìm bọn Lam Cảnh Nghi để chơi. Quấy rầy đòi hỏi mãi mới thuyết phục được bọn hắn cùng xuống núi uống rượu với hắn, sau đó một mình đi dạo đến khuya, rồi mới thảnh thơi quay trở lại Vân Thâm.

Khi còn cách cửa Vân Thâm Bất Tri Xứ chừng một trăm bước, Nguỵ Vô Tiện lại dừng bước không đi tiếp, cúi đầu nhìn hai vò Thiên Tử Tiếu trong tay, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vui lên, thay đổi bước chân hướng về phía đỉnh núi bên cạnh mà đi.

Hắn dựa vào ký ức rất nhanh tìm đến bức tường năm đó, thân hình nhanh nhẹn nhảy lên một cây hoa bên ngoài tường, rồi từ đó nhảy lên lớp gạch ngói màu nâu xanh ở đầu tường, ló đầu vào bên trong.

Tựa như từ nơi sâu xa có ai đó mách bảo hắn, Nguỵ Vô Tiện vừa mới nhìn xuống, liền không ngoài dự đoán, phía dưới tường cách đó không xa là một người đang đứng, áo trắng bay trong màn đêm như thần tiên thoát tục.

Thuở thiếu thời có lẽ thật sự là vô ý đứng đó, nhưng giờ lại rõ ràng là ôm cây đợi thỏ (mong chờ điều gì đó một cách cố chấp, mù quáng). Ở đầu tường, con thỏ màu đen diễu võ giương oai cầm vò rượu lắc lắc, cười nói: "Hàm Quang Quân, hiện tại có để cho ta uống hay không?"

Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Xuống rồi uống"

Y thế mà thuận theo, thuận theo vô điều kiện. Thế là Nguỵ Vô Tiện cố ý làm ngược lại: "Hồi trước không phải ngươi kêu ta ném đi sao?"

Lam Vong Cơ dường như hơi lắc đầu, bước vài bước về phía hắn, Nguỵ Vô Tiện có chút kinh ngạc trong ánh mắt khi thấy y giơ tay lên, mở rộng tay ra trong không trung, ấm giọng nói với hắn: "Nguỵ Anh, xuống đây đi!"

Nguỵ Vô Tiện: "...."

Hắn không nói rõ được trong lòng hiện tại là cảm giác gì, chỉ biết dùng ngón tay di di sợi dây đỏ buộc ở miệng vò rượu, trong người hắn có một luồng sức mạnh thúc giục hắn đứng lên, sau đó hướng về Lam Vong Cơ mà bước.

Lam Vong Cơ: "!"

Nguỵ Vô Tiện thật sự là nhảy xuống – nhưng không phải hướng vào trong ngực y mà nhảy. Lam Vong Cơ lập tức tiến lên, chuẩn xác không sai một ly đón lấy hắn rơi vào ngực mình, ôm lấy hắn, hai tay hắn cũng đã vòng lên cổ y, tựa hồ còn đang hơi run rẩy.

Lam Vong Cơ không nói lời nào, một tay theo thói quen duỗi xuống dưới chuẩn bị vòng dưới chân hắn, Nguỵ Vô Tiện lúc này nhanh nhẹn né tránh, tay thậm chí buông ra, đứng qua một bên nói: "Đừng bế!.... Thật mất thể diện, ngươi muốn thì cõng chứ đừng bế"

Lam Vong Cơ nói: "Được". Sau đó không nói hai lời khom người ngay trước mặt hắn.

"...." Thật sự là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, Nguỵ Vô Tiện mười phần dở khóc dở cười nói: "Lam Trạm à, ta thật không muốn nghĩ mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì? Ai da, không lẽ ngươi bị đoạt xá?"

Lam Vong Cơ lại giống như không còn kiên nhẫn nữa, chủ động nắm tay chân hắn kéo lại, cõng hắn vững vàng đứng lên, cuối cùng vẫn không quên trả lời: "Không có!"

Nguỵ Vô Tiện bật cười, ôm bả vai Lam Vong Cơ, ngón tay nghịch lọn tóc rủ xuống ở ngực y, giống như hững hờ nói: "Lam Trạm, người còn nhớ hay không? Hồi trước ngươi đến Vân Mộng săn đêm, chúng ta gặp nhau, ta còn tặng hoa cho ngươi."

Lam Vong Cơ nói: "Ừm"

Nguỵ Vô Tiện chợt nhớ tới, cái "hồi trước" này chỉ là đối với hắn thôi, chứ đối với Lam Trạm là chuyện từ rất rất lâu rồi. Thế mà y vẫn còn nhớ. Trong lòng không khỏi thấy ấm áp, nuốt một ngụm nước bọt, mới tiếp tục nói: "Lúc ấy ta gọi ngươi, kỳ thật cũng không phải là muốn đùa giỡn ngươi. Ta lại nhớ sự việc trước kia tại Cô Tô, là muốn cùng người trò chuyện chút."

Lam Vong Cơ nói: "Ừm"

Nguỵ Vô Tiện nhếch miệng, níu lấy tóc của y kéo xuống một chút, nói: "Nếu như ngươi lúc đó cũng dễ nói chuyện như bây giờ - không, chỉ cần một nửa như hiện tại.... hoặc ba phần cũng tốt, là chúng ta đã có thể nói chuyện vui vẻ rồi."

Lam Vong Cơ cõng hắn đi về hướng Tĩnh Thất, bình tĩnh nói: "Bây giờ nói cũng được"

Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói: "Kỳ thật cũng không cần nói, vừa rồi không phải đều đã làm sao?"

Thần sắc Lam Vong Cơ hơi động, ánh mắt càng thêm nhu hoà.

Nguỵ Vô Tiện ghé lên lưng Lam Vong Cơ, quay đầu lại nhìn thoáng qua về hướng bức tường kia. Hắn trước giờ đều là đứng từ trên tường nhìn xuống, còn lúc này, ở góc độ này nhìn lại, có thể nhìn thấy đầu tường ngói xanh, còn thấy nhánh hoa bên ngoài tường cùng với ánh trăng. Hắn đột nhiên cảm giác được mình đại khái có thể đoán ra tâm tình của Lam Vong Cơ lúc đứng dưới tường trông thấy hắn rốt cuộc là như thế nào.

Trên đường trở về, Nguỵ Vô Tiện chậm rãi kể cho Lam Vong Cơ nghe rất nhiều "chuyện vui" hắn đã làm vào nhiều năm trước tại Vân Thâm, như là các loại trêu hoa ghẹo nguyệt, bắt thỏ nướng lên ăn tại chỗ, giở trò trên giáo trình của Lam Khải Nhân, đem châu chấu ném lên quần áo của Lam Vong Cơ..... Chỉ là những chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, hắn kể mà mặt mày hớn hở, nhưng Lam Vong Cơ lại nghe như là những chuyện quan trọng vậy.

Có lẽ cũng là vì Lam Vong Cơ đi chậm rãi, nên Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ nghĩ khoảng cách từ bức tường kia đến Tĩnh Thất lại xa xôi như thế, xa đủ để hắn nhớ tới mọi thứ mà kể lại đại khái.

An tĩnh một lát, hắn ôm siết Lam Vong Cơ, đầu đặt trên bả vai y, thở dài, khoan thai cảm khái nói: "Ai da, thế mà chuyện đã qua lâu như vậy. Nói đến ta lại muốn gặp lại bọn hắn một chút!"

Nhìn lại những chỗ hắn từng ngồi nghe học với các đồng bạn, muốn gặp một lần .... Giang Trừng.