[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền

Chương 7



Lam Vong Cơ hạ con ngươi: "Không có." Không có thực hung dữ.

Ta tin mới là lạ!

Nhiếp Hoài Tang đứng mũi chịu sào cái nhìn tràn đầy tử vong đến từ nam nhân ghen tuông tỏ vẻ: hung dữ! Rất hung dữ! Hắn thật là hoài nghi nếu vừa rồi tay hắn thực sự chạm vào Ngụy huynh, vậy không biết có còn giữ lại được không.

Di Lăng Lão Tổ của chúng ta còn đang thích muốn chết cái bộ dáng ông cụ non nhà y vì y mà ghen tuông. Còn về phần có lễ hay thất lễ... Khụ khụ, cũng không sao. Hiện tại trấn an là được rồi. Về việc có bù lại chỗ khác được không, Di Lăng Lão Tổ tỏ vẻ hổ mới sợ hổ. Vì thế y làm trò trước mặt mấy người, một lúc thì giật nhẹ cánh tay người ta, một hồi lại níu níu đai buộc trán, một lát nữa thì lại cong cong cái thắt lưng kia. Đương nhiên là vẫn có ý che giấu, nhưng mà mấy cái dấu hiệu mờ ám này cũng không thực sự che mắt người được.

Tóm lại là cái hũ dấm chua này hôm nay không đổ. Còn Lam Vong Cơ vừa ăn bánh quẩy lại còn được ông chủ săn sóc lau mỡ trên miệng như vậy, trước mặt Nhiếp Thị huynh đệ thì nhìn như không đổi sắc, nhưng trong con mắt của hai người còn lại trong động phủ thì rõ ràng là đang chạy trối chết. Lại còn tiện thể kéo theo huynh trưởng nhà mình cùng với Xích Phong Tôn.

Nhiếp thị công tử của chúng ta đứng một bên, vừa huơ huơ cây quạt vừa buôn dưa. Rốt cuộc hai vị hồ bằng cẩu hữu cũng đã ở chung một chỗ. Cũng không còn phải lo lắng... nói mấy câu xong người kia liền biết mất rồi.

"Ngụy huynh, ngươi cùng Lam Nhị đây là?"

Ngụy Vô Tiện nhướng mi: "Áp Trại Phu Quân."

Nhiếp Hoài Tang: "...."

Ngụy huynh không hổ là Ngụy huynh! Một câu xấu hổ như vậy cũng có thể nói ra được! Thật sự là rất... hợp khẩu vị của hắn a!

Mặc dù còn muốn buôn dưa tiếp, nhưng câu sau của Ngụy Vô Tiện làm cho hắn dừng cợt nhả.

"Hoài Tang huynh, nhìn người không thể nhìn bên ngoài. Không thể tưởng được túi tiền riêng của ngươi lại dày như vậy. Xích Phong Tôn có biết không?"

"Không phải..." Cây quạt trong tay Nhiếp Hoài Tang ra sức ve vẩy. "Ngụy huynh, ngươi thật là không phúc hậu. Động một cái liền muốn giũ ra gốc gác nhà người khác a?"

"A, đây là chuyện ngoài ý muốn." Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm: "Vốn là ta đều đã muốn lui lại, thối lui đến cái nơi chim hoang không buồn ị như Loạn Táng Cương. Ai biết đâu được còn có người vội vàng đi tìm chết như vậy! Hơn ba trăm người chặn giết ta và Ôn Ninh, bị ta phản sát xong còn nói là lỗi của ta? Kim Tử Hiên cái thằng nhãi này không có đầu óc. Ta xem hắn chính là cố ý, y như lão cha hắn nếu không phải mơ ước thứ trên tay ta vậy cũng là muốn cái mạng ta."

Nhiếp Hoài Tang: kỳ thật ta cảm thấy hắn thực là đầu óc không tốt. Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc bẻ ngang. Ừ... Kêu Ngụy huynh ngừng tay, ba trăm tên tu sĩ kia không ngừng, vậy Ngụy huynh chỉ có thể là bị đánh chết. Cái này chỉ cần là người đầu óc bình thường liền sẽ hiểu. Nói Kim Tử Hiên không cố ý cũng không có ai tin. Cho nên ngươi không chết thì ai chết? Thật sự là chết không oan! Nhưng mà những cái chuyện đó có liên quan gì đến chuyện Ngụy huynh điều tra tiểu kim khố của ta?

Nhiếp Hoài Tang nhìn người trong nghi hoặc.

"Kim Quang Thiện cái lão thất phu này vừa ăn cướp lại vừa la làng. Hắn muốn Ôn Tình, Ôn Ninh lên Kim Lân Đài thỉnh tội. Chuyện này thúc thúc chịu được thì thẩm thẩm cũng nhịn không nổi a! Thực khi ta Di Lăng Lão Tổ ăn chay mà lớn lên sao? Ai cũng có thể đạp ta một đạp?" Di Lăng Lão Tổ tức giận đập bàn: "Cố tình còn mỗi người đều cảm thấy lão thất phu kia đúng. Cho nên ta tức giận mới làm cho nhóm bạn tốt của ta đi nhìn xem một đám này đang làm gì. Một lần xem xét này chính là nhìn thấy ngươi đó, Hoài Tang huynh!"



Con mợ nó! Cho nên đều là do lão rùa đen Kim Quang Thiện kia! Á... Không đúng...?

"Cho nên Ngụy huynh ngươi nói đi. Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?"

"Cũng không có gì." Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm. "Chỉ là ta thấy Hoài Tang huynh rất là biết chuyện buôn bán. Ngươi xem xem mấy thứ này đó định giá được bao nhiêu?"

Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện đã tùy tay giơ lên. Trước mặt liền hiện ra một đống thành phẩm biểu diễn thượng vàng hạ cám.

"Mấy thứ này đây đều là ta trong lúc nhàm chán ở cái chỗ rách nát này làm ra đó. Nguyên liệu có hạn, làm cũng không được nhiều."

Trước mắt Nhiếp Hoài Tang sáng ngời. Thứ Ngụy huynh làm ra... Trước không đề cập đến Âm Hổ Phù hay Trần Tình. Chỉ cần nói đến đám thư vơ vét tài sản tiên môn bách gia này. Từ trước đến nay có nhà ai chơi một mớ giấy mà thành ra được như vậy? Còn nghe Tam thúc và đại ca nói là tiền chuộc đến tay xong mới thấy Ngụy huynh xuất hiện trước mặt bọn họ. Nói cách khác. Ngụy huynh hoàn toàn có thể thu tiền, thả người mà không cho họ thấy được ngay cả cái bóng của y. Không cần biết là trận pháp, phù chú, hay thậm chí là pháp khí. Chỉ cần ra từ tay Ngụy huynh thì tuyệt đối là tinh phẩm của tinh phẩm. Chỉ cần vừa cho ra là bị người vét hầu bao tranh đoạt thành không còn cái gì.

Mà mấy thứ này đích xác là không làm cho Nhiếp Hoài Tang thất vọng. Cái gì cũng đều có. Phòng ngự, chỉ dẫn tai họa, làm đẹp, đánh lộn... Cái gì cũng có. Mà quan trọng nhất là mấy thứ này cũng không chỉ giới hạn cho tu sĩ sử dụng. Giống như phù chú bình an, linh tinh các thứ, chính là làm để cho dân chúng bình thường xài a!

Nhiếp Hoài Tang nói: "Ngụy huynh, ngươi đây là phải làm lớn a!"

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi nói ngươi có bán được không trước đi."

Cây quạt của Nhiếp Hoài Tang đảo một vòng, đập vào lòng bàn tay hắn. Hắn hùng hào vạn trượng nói: "Bán! Phải bán! Nhưng thân huynh đệ phải tính sổ sách cho rõ ràng! Lấy giao tình của chúng ta, cũng không mệt ngươi. Ngụy huynh phụ trách chế tác. Chuyện khác đều giao cho ta. Chia năm-năm. Sau này Ngụy huynh cứ giao thứ ngươi làm hay cải tiến cho Hoài Tang bán. Như thế nào?"

Chưa nói chuyện khác, ta giống người thích mua bán lỗ vốn sao? Á... nếu không phải đã trải qua một đời, kia thật đúng là. Đời thừ nhất, đời thứ hai đều là không có khái niệm gì đối với chuyện tiền bạc. Đời thứ hai tốt xấu gì thì Lam Gia cũng không có bạc đãi y. Lương bổng, tiền tiêu hàng tháng đều phát rất là rộng tay. Nhưng đời thứ nhất kia là một hồi mua bán lỗ vốn. Y thực sự là đền thành hai bàn tay trắng, thậm chí đền luôn cái mạng mình vào. Không cần biết là chính y hay là người y muốn bảo vệ, đều không bảo vệ được người nào. Cũng may, Lam Trạm bảo hộ A Uyển. Khiến cho một đời đầu kia của y không đến mức hoàn toàn trở thành một trò cười.

Nhưng mà thực sự so với người khác, tỉ lệ Nhiếp Hoài Tang đưa ra cũng đã rất thân thiện rồi. Chính xác là hợp tác lớn như vậy thường chia một chín. Đương nhiên phần lớn hơn là phía thương gia. Chia hai tám hay ba bảy đã tính là phúc hậu rồi. Một lần chia năm năm như vậy quả thực là nể tình. Nhưng đương nhiên là không đủ.

"Năm năm cũng được. Nguyên liệu cần dùng từ ngươi cung cấp. Phương pháp chế tác cũng sẽ cho ngươi. Mấy thứ này đây cũng không toàn bộ cho Nhiếp Gia. Ta và Lam Nhị ca ca là đạo lữ. Về sau không có khả năng không đưa cho Lam Gia."

Thấy Nhiếp Hoài Tang cúi đầu, cầm cây quạt không nói lời nào. Ngụy Vô Tiện biết là hắn đang tính toán. Mặc dù những điều kiện này đủ cho hắn đồng ý. Nhưng mà chuyện buôn bán, cò kè mặc cả, nếu là đáp ứng trong một tiếng, vậy cũng không phải là Nhiếp Hoài Tang. Cho dù là bạn thân, trong chuyện hợp tác buôn bán cũng phải lo lắng bao nhiêu lợi hại. Ngụy Vô Tiện không chút hoang mang, ném ra một cái lợi thế Nhiếp Hoài Tang tuyệt đối là không cách nào cự tuyệt. Y lấy ra một hạt trân châu nhỏ bằng hạt gạo. Trân châu tuy nhỏ nhưng mặt trên khắc chi chít ký hiệu.

"Cái này ta gọi là Trữ Thần Châu. Có công dụng thanh tâm trữ thần. Có thể khảm trên chuôi đao. Cùng lắm chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc. Cũng chỉ có thể giảm bớt mấy phần. Nếu quá ngiêm trọng, hiệu quả liền không lớn. Ta sẽ dạy cho ngươi phương pháp chế tác, cho đến khi ngươi học được mới thôi."

Nhiếp Hoài Tang nhất thời nghiêm mặt, nhìn thẳng vị bạn tốt cùng trường này. Đây mới là Nhiếp Hoài Tang chân chính. Là cái Nhiếp Hoài Tang dùng thiên hạ làm bàn cờ. Sắc mặt Ngụy Vô Tiện không đổi. Ánh mắt bình thản, kiên định, không chút nào ngạc nhiên hay nghi ngờ.

"Dù vậy, Ngụy huynh cũng là đại ân nhân cùa Nhiếp Gia ta. Hoài Tang đồng ý điều kiện của Ngụy huynh."

Nhiếp Hoài Tang đứng dậy, khom người thật sau chào vị bạn thân cùng trường này. Hắn không có chút nào phẫn nộ vì bí mật trí mạng nhà mình bị người biết được. Cũng không hỏi làm sao y biết được chuyện này. Một cái hạt châu nho nhỏ có công dụng thanh tâm trữ thần, đối với Nhiếp Gia bọn họ mà nói, chính là thứ cứu mạng.

Hai người lại thương thảo một phen chuyện hợp tác. Đợi đến lúc ký kết xong, Nhiếp Hoài Tang lúc này mới vỗ đầu, nhớ tới lễ vật hắn chuẩn bị, liền đưa ra toàn bộ, tễ mi lộng nhãn (*) nói: "Ngụy huynh, đây cũng không còn xuất bản nữa a!"

(*: Tễ mi lộng nhãn: Nháy mắt ra hiệu, ý chọc ghẹo)

Ngụy Vô Tiện bỗng dưng cảm thấy eo không mỏi, chân không đau nữa rồi. Mấy thứ này a... ừ... có thể kéo tiểu cũ kỹ thử xem!

Bên này một cặp hồ bằng cẩu hữu thực hòa thuận vui vẻ. Bên kia Nhiếp Minh Quyết cũng biết được mục đích chuyến đi này của Nhị đệ hắn rồi. Cho nên đương nhiên là để cho Lam Vong Cơ xức thuốc cho ca hắn, còn Nhiếp Minh Quyết đi dạo vòng vòng trên Loạn Táng Cương.

"Nhiếp tông chủ, đừng đi phía trước."

Nhiếp Minh Quyết nghe vậy liền dừng lại. Quay đầu chỉ thấy Ôn Ninh khiêng mấy cây gỗ to như khiêng núi, bay nhanh chạy tới đứng trước mặt hắn.



"Không được... ra khỏi chỗ này. Sẽ lạc đường."

Nhiếp Minh Quyết chỉa chỉa đám gỗ hắn khiêng: "Quỷ tướng quân, ngươi khiêng đống gỗ này làm gì?"

Chẳng lẽ là đi "giáo huấn" người chưa được chuộc?

Quỷ tướng quân nói: "Lúc trước nghèo, xây nhà đơn... đơn sơ. Bây giờ có tiền, cho nên... Tỷ tỷ muốn xây... tốt một chút. Ít nhất phải ấm áp... Rắn chắc. Đống gỗ này là mua từ chỗ khác tới..."

Nhiếp Minh Quyết: "..."

Đúng rồi. Lam Gia không ra tiền. Hiện tại tiền này chính là từ Nhiếp Gia bọn họ. Cho nên tiền mua gỗ này chính là tiền bán mình... chuộc thân... a phi! Là tiền của Nhiếp Gia bọn họ?

Có chút xấu hổ, cho nên vị đại quê mùa này quyết định nói sang chuyện khác. Vừa đi với Ôn Ninh vừa hỏi: "Ngụy công tử thế nhưng bày trận tới tận đây. Nếu nhóm ngươi đi lầm vào thì làm sao bây giờ?"

Ôn Ninh khiêng một đống núi gỗ nhẹ như không, trong giọng có chút sùng bái, không nói lắp đáp lời: "Ừ! Công từ không chỉ bày trên phiến đất đó. Toàn bộ địa vực Loạn Táng Cương này đều có bày trận. Vì phòng ngừa bà bà bọn họ đi nhầm, chỗ nguy hiểm, nơi oán khí còn nặng, chưa có tinh lọc, căn bản là không ai vào được. Trận ở đây, công tử làm cho bà bà bọn họ có thể tùy ý ra vào, sẽ không lạc đường. Nhưng vì sự an toàn của bà bà bọn họ, cũng không thể ra khỏi Loạn Táng Cương. Trừ phi là có ta đi cùng hay là công tử cho phép."

Sau đó Nhiếp Minh Quyết liền nhìn thấy trong số một mạch Kỳ Hoàng, chỉ cần là người nào có hơi cường tráng một chút đều đang sửa chữa phòng ốc, đập đá, xúc đất, vội vàng đến khí thế ngất trời. Họ ăn mặc mộc mạc, mồ hôi như mưa, nhưng trên mặt mang theo tươi cười. Đó là nụ cười đầy hy vọng với tương lai tốt đẹp.

Mà cách đó không xa là nhóm người già yếu, phụ nữ, trẻ em đang cùng một dạng vội vội vàng làm đất. Có người đang trồng thực vật, có người đang thu hoạch... củ cải.

Tiền chuộc Nhiếp Gia mới hôm qua đến. Hôm nay họ Nhiếp lại tới đây. Mặc dù hiện tại không thiếu tiền, nhưng mà xây nhà cũng không nhanh được. Bởi vậy Nhiếp Minh Quyết có thể nhìn ra cuộc sống trước kia ở trên Loạn Táng Cương thật sự là túng quẫn. Nếu Ngụy Vô Tiện thực sự có tâm đối địch bách gia, sớm đã vơ vét không ít tiền tài mới đúng. Sao có thể biến chính mình thành như vậy? Nếu không có đám người bọn họ bị lừa dối chạy đến bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương làm cho Ngụy Vô Tiện không nhịn được nữa, bọn họ có lẽ cũng không oán giận, sống tiếp như thế.

Nhìn thấy phòng ốc nguyên bản cũ kỹ cùng chỗ duy nhất trồng một hàng cây củ cải, Nhiếp Minh Quyết cảm thấy trước nay chưa bao giờ xấu hổ như vậy. Cho dù là trước kia bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nhìn thấy chính mình bị người tính kế, ngu ngốc chạy đi đối mặt với Ngụy Vô Tiện cũng không có cảm giác xấu hổ dữ dội như vậy.

Lúc này đây một nữ tử trẻ tuổi bưng một chén thuốc đi từ trong phòng ra, nói với Ôn Ninh: "A Ninh, đưa thuốc cho Lam Nhị công tử."

Ôn Ninh gật đầu tiếp nhận: "Được, tỷ tỷ."

Đối với Nhiếp Minh Quyết mà nói, đệ đệ của đệ đệ thì cũng là đệ đệ của hắn, thế là quan tâm mà hỏi: "Thuốc của Vong Cơ? Vong Cơ làm sao vậy?"

Ôn Ninh mờ mịt nhìn hắn: "A, không phải. Đây là thuốc của công tử. Lam Nhị công tử phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của công tử, trong đó cũng có đút thuốc."

Hả? Đường đường là chưởng phạt của Cô Tô Lam Thị, là hạng hai của bảng công tử thế gia, là mẫu mực của tiên môn Lam Vong Cơ, thế nhưng thành kẻ hầu hạ?

Nhiếp Minh Quyết có chút tức giận. Cho dù là thưởng thức Ngụy Vô Tiện, nhưng cũng không thể làm nhục đệ đệ của nghĩa đệ như vậy a!

"Ngụy Vô Tiện sao có thể làm nhục người như thế?"

Ôn Ninh không hiểu làm sao kỳ diệu như thế, cũng theo bản năng che chở: "Không... không có a..."

Ôn Tình vừa xem thường, vừa tức giận, quay người nói với Nhiếp Minh Quyết: "Làm như có người thèm sai sử hắn đó. Đây còn không phải là chính Lam Nhị công tử máu ghen quá đáng, tất cả cái gì liên quan tới Ngụy Vô Tiện hắn đều phải tự mình làm sao? Ngay cả đồ ăn cũng là phải tự hắn nấu!"

Hắn nghe được cái gì? Máu ghen quá đáng? Ai? Lam Vong Cơ? Tự mình hầu hạ Ngụy Vô Tiện, bao gồm toàn bộ sinh hoạt hằng ngày? Nhiếp Minh Quyết cảm thấy hắn như vừa bị bạo kích một triệu điểm.

Không đợi Nhiếp Minh Quyết hoàn hồn, Ôn Ninh đã bưng chén thuốc lạch bạch chạy qua gian nhà dành cho khách, nơi Lam Vong Cơ đang xức thuốc cho Lam Hi Thần. Lam Hi Thần đáng thương còn muốn thừa dịp xức thuốc này làm cho đệ đệ ở cùng chỗ với y, ý đồ thuyết phục đệ đệ bắt cóc Ngụy Vô Tiện đưa về Cô Tô. nhưng vừa mới tiến vào liền có một cây cải đầu đỏ ôm chân Vong Cơ vui vẻ gọi Có Tiền ca ca, rồi lại ôm chân y một ngụm ôn nhu kêu Xinh Đẹp ca ca. Sau đó lại nhìn thấy vết thương trên lưng y kia, trong mắt rưng rưng nước.

"Xinh Đẹp ca ca, có đau không a?"



Lam Hi Thần: "..." Y nên đau hay là không nên đau đây?

Tiểu A Uyển: "Sưng lên rồi, còn chảy máu. Nhất định là rất đau! Xinh Đẹp ca ca, sao lại bị thương trên lưng a?"

Lam Hi Thần: "Ca ca làm sai chuyện, bị thúc phụ phạt."

Tiểu A Uyển trừng lớn hai mắt: "Xinh Đẹp ca ca cũng sẽ phạm sai lầm sao?"

........

Bị một cái cục cưng tò mò hỏi như vậy, Lam Hi Thần vẫn trả lời. Lam Vong Cơ xức thuốc. Thế nhưng không kịp nói hai câu với Lam Vong Cơ. Tới lúc xức thuốc xong, Lam Vong Cơ khiến cho huynh trưởng mặc quần áo vào. Tiểu A Uyển còn đang nắm Liệt Băng cắn cắn, liếm liếm, rớt cả nước miếng.

Lam Hi Thần mỉm cười:?

Lam Vong Cơ: "Huynh trưởng, A Uyển còn nhỏ."

Lam Hi Thần: "Không sao. A Uyển thực đáng yêu. Chơi thế nào cũng được."

Tiếp theo đó Ôn Ninh liền bưng thuốc vào rồi: "Lam Nhị công tử, công tử đến giờ uống thuốc rồi."

"Đa tạ." Lam Vong Cơ nhận chén thuốc, nói với Lam Hi Thần: "Huynh trưởng, ta đi tìm Ngụy Anh."

Cũng không đợi Lam Hi Thần nói cái gì, hắn liền bưng thuốc đi ra ngoài.

Ôn Ninh thấy A Uyển còn đang gặm Liệt Băng, mới lôi Liệt Băng ra cầm trong tay, chuẩn bị lau khô sạch sẽ trả cho Lam Hi Thần. Ai ngờ vừa lấy ra khỏi miệng A Uyển, đứa nhỏ liền há miệng oa oa khóc lớn. Lam Hi Thần nhanh nhạy trả Liệt Băng vào trong tay nó, A Uyển mới nín khóc.

Ôn Ninh có chút xấu hổ: "Thực xin lỗi a... Trạch Vu Quân, A Uyển... A uyển hắn vẫn gặm sáo của công tử. Gặm thành thói quen. Cây tiêu và cây sáo... có chút giống."

Cây sáo của Ngụy công tử... Đó chẳng phải là Trần Tình sao?

Lam Hi Thần nhìn tiểu A Uyển ánh mắt sáng ngời. Nhãi con này rất có tiền đồ nha. Thế nhưng có thể coi quỷ sáo Trần Tình hiệu lệnh vạn quỷ như đồ chơi mà gặm!

Trạch Vu Quân, ngài quên rồi sao? Tiểu A Uyển đang gặm chính là Liệt Băng của ngài đó!