Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)

Chương 33: Bất đắc dĩ



Di Nhạc: “Kết thúc, tuy rằng đóng mạch, nhưng toàn bộ quá trình tôi không dám thở mạnh a! Loại cảm giác này quá tuyệt vời!”

Mộc Tiểu Cát: “Quả thực quá hay, không nghĩ tới đại thần lâu như vậy không có nhận kịch, lại vẫn nắm chắc đúng chỗ như thế, làm đạo diễn tổ kịch, tôi cảm thấy tôi hoàn toàn không có tác dụng, xin cho tôi tự giác lĩnh cặp lồng đựng cơm ~”

Cật Gia Hữu Đạo: “Đại thần và Tiểu hầu gia thật quá hay, đánh chữ ở công bình đều sợ quấy rối các anh a, em muốn đem màn này kéo vào dự cáo, kế tiếp xem em, em muốn làm một thần cắt nối biên tập ~”

“Tiêu ca và Gia Gia quả nhiên rất lợi hại, bị anh anh chấn nhiếp rồi.” Yến Không Động cười nói.

“Quả thực rất lợi hại.” Tráng Chí Lăng Dương cũng mở miệng.

“Cảm ơn.” Mạc Vong Lưu Niên nói, thâm âm so với vừa rồi càng thành thục hơn chút, không có trong trẻo như vậy, nhưng vẫn rất êm tai như cũ.

“Kỳ thực lâu lắm không có thu âm rồi, mới bắt đầu sợ phát huy không tốt.” Trầm Tiêu cũng nói, mang theo ý cười.

Di Nhạc: “Tiêu ca không nên khiêm tốn a, lão đại, anh nên phát biểu ý kiến rồi, anh cảm thấy thế nào ~”

Văn Ý Tô: Rất hay.

Sở Tô ở công bình gõ hai chữ này, quả thực rất hay, hai người Trầm Tiêu và Mạc Vong Lưu Niên bất kể là phương diện tâm tình hay là tiết tấu đều nắm giữ rất đúng chỗ, quan trọng hơn là hai người đều xem qua nguyên tác, hiểu rõ tính cách và biến hóa trong lòng của hai nhân vật trong tiểu thuyết, hai người trong quá trình PIA kịch độ phù hợp cao kinh người, khí tràng chẳng thể nào phân biệt được trên dưới, PIA kịch cùng âm thô không giống nhau nếu như thực lực CV không nằm trên cùng một trục hoành,  như vậy sẽ xuất ra hiệu quả phát huy càng vô cùng nhuần nhuyễn, mà Trầm Tiêu và Mạc Vong Lưu Niên hai người vừa vặn là như thế, tựa hồ từ trước đây thực lâu hai người bọn họ phối hợp cũng rất tốt.

Cậu vừa nói xong không bao lâu YY lại nhảy ra khung chat Trầm Tiêu.

CX: Không để cho cậu thất vọng đi, lão đại.

Văn Ý Tô: Không có, rất lợi hại, cùng Bách Lý Kiền trong tưởng tượng của tôi giống nhau.

So với trong tưởng tượng của em càng lợi hại hơn, cũng càng chứng minh em nghĩ không có sai, chỉ có anh mới thích hợp với vai diễn này nhất, đáng tiếc anh là Bách Lý Kiền, mà em lại không phải là Mộ Khinh Y.

Nghĩ tới đây trong lòng Sở Tô hơi có chút thất lạc, cho dù sáng tạo nên Bách Lý Kiền này, cậu vẫn như trước vô pháp cùng Trầm Tiêu đứng chung một chỗ, vô pháp cùng hắn đứng song song nhau.

CX: Vậy là tốt rồi, để cậu đợi lâu như vậy cuối cùng không có cô phụ cậu.

Nhìn thấy tin nhắn Trầm Tiêu Sở Tô có chút buồn cười, không biết nên trả lời đối phương như nào, Trầm Tiêu chỉ là đang nói đến chuyện trao quyền này, mình muốn cũng chỉ là cái này, cậu không biết nếu như Trầm Tiêu đã biết cậu mong muốn là loại không cô phụ nào còn có thể giống như bây giờ hay không, chính là sẽ không, tất cả ôn nhu và thiện ý của đối phương đều là điều kiện tiên quyết không biết nội tâm xấu hổ của mình tìm cách mở miệng.

Trầm Tiêu nói cuối cùng cũng không có cô phụ chính mình, thế nhưng hắn không biết là ở trong lòng của Sở Tô cho dù cô phụ cũng không có vấn đề gì, bởi vì ngay từ đầu cậu đã làm xong chuẩn bị không có khả năng.

Văn Ý Tô: Ừ.

Sở Tô thực sự không biết hẳn là nên trả lười như nào, chỉ có thể lên tiếng.

[YY]

Di Nhạc: “Nếu như mọi người rãnh rỗi toàn bộ quá trình PIA hiện trường kỳ một không phải là mơ ~”

Cật Gia Hữu Đạo: “Không phải là mơ ~”

Mộc Tiểu Cát: “Không phải là mơ ~”

Mao Tiểu Cầu: “Không phải là mơ ~”

“Toàn bộ hiện trường PIA kịch kỳ một có thể không quá thông, kế tiếp sẽ có chút bận, bất quá tôi tận lực sớm một chút đem âm thô thu xong, không kéo tiến độ tổ kịch.” Trầm Tiêu nói, tuy rằng không đành lòng cắt đứt huyễn tưởng của các cô, thế nhưng hiện tại ở công ty sản phẩm mới thứ hai của quý, muốn hiện trường PIA kịch toàn bộ quá trình quả thực không có khả năng.

“Xin lỗi, tôi cũng không được, sắp tốt nghiệp tương đối bận rộn.” Mạc Vong Lưu Niên cũng mở miệng nói.

“Ai nha, em nói một chút mà thôi a, hai người các anh không nên như vậy, Gia Gia không cần nói xin lỗi a!” Nghe thấy hai người bọn họ nói như vậy, Di Nhạc vội vã biểu thị không có vấn đề gì.

“Đúng vậy đúng vậy, công việc tương đối quan trọng, Tiêu ca và Gia Gia không cần để ý.”

“Các anh cho dù là âm thô cũng rất là tuyệt!”

Những người khác cũng sôi nổi lên tiếng.

“Năm nay Gia Gia tốt nghiệp sao? Thời gian trôi qua thật nhanh a, xác định công việc chưa?” Yến Vô Thanh hỏi.

“Ừ, tốt nghiệp rồi, chuẩn bị đến công ty báo cáo.”

“Là đi nơi nào làm việc?” Tráng Chí Lăng Dương ngoài ý muốn hỏi một câu.

Mạc Vong Lưu Niên dừng lại một chút, mới lên tiếng, “Tạm thời còn chưa xác định được, chỉ là đi báo danh trước, cụ thể ở nơi nào còn phải xem an bài của công ty.”

Di Nhạc: “Phốc, hiện tại Lăng Dương mà bắt đầu hỏi thăm chỗ Gia Gia đi sao, không nên qua vội vàng a ~”

Cật Gia Hữu Đạo: “Nhạc Nhạc lời này sai rồi, cũng không phải có câu rèn sắt khi còn nóng sao? Lăng Dương tiếp tục nỗ lực lên!”

Lời nói của Tráng Chí Lăng Dương từ lúc Từ Gia trả lời Tiếu Thần biết cậu càng không muốn để cho đối phương biết chỗ cậu muốn đi, bởi vì chỗ làm việc của Từ Gia đã sớm xác định xong rồi, vì vậy ra cắt đứt lời nói của mấy người họ, “Không phải nói còn có A Thanh và Lăng Dương PIA kịch sao, sớm bắt đầu một chút đi.”

“Đúng nga, Mỹ Nhân cậu và Lăng Dương chuẩn bị xong chưa?” Di Nhạc hỏi.

“Tôi chuẩn bị xong rồi, thế nhưng có thể đừng gọi mỹ nhân không?” Yến Vô Thanh bất đắc dĩ nói.

“Tôi cũng chuẩn bị xong rồi.”

“Mỹ Nhân không nên không được tự nhiên ha, chúng ta đây bắt đầu đi.”

[Nội dung vở kịch]

Văn án có nhắc đến thời điểm Nguyên Chiêu 8 tuổi bị đưa đến Y Cốc, ở nơi đó cùng Chu Thạch Bích gặp nhau, hai người thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mười lăm năm sau Nguyên Chiêu và cốc chủ dược cốc nói muốn ra khỏi cốc, đi thể nghiệm và cảm thụ sinh hoạt bách tính ngoài cốc, sau khi Chu Thạch Bích nghe Nguyên Chiêu muốn rời khỏi cốc mắt lạnh đảo qua hắn hừ lạnh một tiếng liền xoay người rời khỏi.

Hiện tại Tráng Chí Lăng Dương và Yến Vô Thanh PIA chính là một màn Nguyên Chiêu đến phòng Chu Thạch Bích tìm y.

Nguyên Chiêu lẳng lặng đứng ở trước cửa phòng Chu Thạch Bích, bên trong phòng truyền ra ánh sáng màu vàng ám, đứng một hồi, hắn rốt cục giơ tay lên gõ cửa một cái, lấy công phu của Chu Thạch Bích không có khả năng không biết hắn ở ngoài cửa.

“Cộc cộc–” Bên kia Tráng Chí Lăng Dương truyền đến hai tiếng gõ cửa, nghe chắc là hắn vì phối hợp tình cảnh trong sách gõ bàn, không thể không nói cứ như vậy làm cho người khác rất có cảm giác nhập kịch, tiếng gõ cửa đầu tiên dừng lại mấy giây, hắn lại gõ cửa một lần nữa, ngay sau đó lên tiếng, “A Bích, ta là Nguyên Chiêu, ngươi mở cửa ra đi, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Thanh âm của Tráng Chí Lăng Dương so với bình thường phóng nhẹ, kỳ thực hắn vốn có thanh tuyến không quá phù hợp với nhân vật Nguyên Chiêu này, bởi vì bản âm của hắn quá nặng, làm cho người nghe có loại cảm giác quá mạnh mẽ, mà giai đoạn đầu tính tình Nguyên Chiêu càng thiên hướng ôn nhu khiêm nhuận, cho nên ngay từ đầu lúc thu thử âm hắn hơi chút thay đổi thanh tuyến của mình, khiến cho nó càng giống với Nguyên Chiêu trong nguyên tác.

Trong tiểu thuyết Chu Thạch Bích vẫn không có mở rộng cửa cho Nguyên Chiêu, cho nên phần đầu một màn này cơ bản đều là Nguyên Chiêu độc thoại.

“Ta biết ngươi đối với chuyện ta rời khỏi rất mất hứng.” Tráng Chí Lăng Dương tiếp tục mở miệng nói, “Thế nhưng ta không có khả năng cả đời sống ở chỗ này, ngươi nên biết khổ tâm của ta.”

“Sáng mai ta rời khỏi cốc rồi, A Bích, ngươi thực sự ngay cả một lần cuối cũng không ra gặp ta sao.” Thanh âm của Tráng Chí Lăng Dương mang theo chút bất đắc dĩ, mọi người tựa hồ nghe thấy tiếng thở dài như có như không, “Thế nhưng ta muốn gặp ngươi, A Bích, mở cửa cho ta có được không?”

“Nếu lần này ta rời đi, có thể…”

Lúc này đạo diễn Mộc Tiểu Cát ở công bình gõ 1 làm cho Tráng Chí Lăng Dương dừng lại, cô có lời muốn nói.

Tráng Chí Lăng Dương ngừng lại, hỏi, “Xin Lỗi, là nơi nào phát huy không tốt?”

“Đoạn trước không có việc gì, phần sau ngữ tốc có chút nóng nảy, đem tốc độ thả chậm lại chút, còn có một câu kia [Mở cửa cho ta được không] hẳn là mang theo chút cường thế, cũng không phải rất rõ ràng, thế nhưng phải có loại cảm giác này, tuy rằng Nguyên Chiêu và Chu Thạch Bích từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng tử, trong khung vẫn là mang theo một tia kiêu căng.” Mộc Tiểu Cát phân tích nói.

“Được.”

Sau khi Tráng Chí Lăng Dương nghe thấy hơi chút sửa lại, lần nữa mở miệng.

“…”

“…”

“Mà thôi, ngươi cuối cùng đã không muốn gặp ta, ta đây cũng không chọc ngươi phiền lòng, A Bích, bảo trọng.”

Trong nguyên tác sau khi Nguyên Chiêu nói xong câu này liền xoay người rời khỏi, sau khi hắn rời khỏi không lâu cửa phòng liền mở ra, Chu Thạch Bích chậm rãi từ bên trong đi tới đứng ở chỗ Nguyên Chiêu vừa mới đứng, nhìn về phía con đường nhỏ thông với nơi Nguyên Chiêu ở.

“Ngươi vẫn là mở cửa.”Bên cạnh mang truyền đến thanh âm Nguyên Chiêu mang theo ý cười.

“Ngươi không phải là đã đi rồi sao?” Thanh âm Yến Vô Thanh truyền tới, thanh âm nguyên bản yêu nghiệt mang theo lãnh ý nhè nhẹ, nghe không ra tâm tình.

Bên Tráng Chí Lăng Dương truyền đến tiếng cười khẽ, không thèm để ý y lãnh đạm chút nào, “Không gặp được ngươi ta làm sao có thể đi đâu, A Bích, ngày hôm nay ta cùng sư phụ nói, cho phép ngươi cùng ta rời khỏi cốc, chúng ta cùng đi ra ngoài có được không?”

“A, ai hiếm lạ ra cốc cùng ngươi, ngươi cho là ngươi là ai?” Yến Vô Thanh cười lạnh nói, đối với lời của hắn không nhúc nhích tâm chút nào.

“Ở trước mặt của ngươi, ta chỉ là Nguyên Chiêu của ngươi.”

“…”

PIA kịch vẫn còn tiếp tục, người ở chỗ này không có ai biết Từ Gia là dạng tâm tình gì khi nghe xong hai người PIA kịch, tình cảnh quá quen thuộc khiến cho cậu hầu như hoảng hồn, cái loại cảm xúc quá khứ tái diễn quả thực quá chân thật mãnh liệt làm cho cậu thiếu chút nữa không phân rõ đang PIA kịch chính là Nguyên Chiêu và Chu Thạch Bích, hay là cậu và Vệ Lăng Dương đã từng trải qua.

Năm đó Vệ Lăng Dương cũng là cái dạng này đứng ở ngoài cửa nhà cậu một đêm, khẩn cầu cậu mở cửa, lúc đó mình là ngoan quyết tâm thế nào không gặp hắn đâu, người kia rõ ràng là người mình yêu thương nhất, rốt cuộc là dũng khí ở đâu ra dám đem hắn cùng mình ngăn cách ở bên ngoài đâu.

Cho dù là một câu tạm biệt, nói câu sau cùng cũng tốt a, bộ dáng của mình bây giờ cũng không đến mức hối hận không kịp như thế này, chỉ là cũng đã không kịp rồi.

“Ngô, cảm giác có người cùng nhau PIA kịch quả nhiên so với chính mình thu âm thô tốt hơn nhiều.” Sau khi PIA xong Yến Vô Thanh cười cảm thán nói, “Lần đầu tiên Lăng Dương PIA hiện trường một chút cũng không mới lạ, lại nói tiếp…”

“Cạch– “ Cái ly đặt ở rìa bàn bên cạnh máy tính, thanh âm rất nhỏ cắt đứt Yến Vô Thanh, tiếp đó mọi người liền nghe thấy trong mic của cậu truyền đến một thanh âm khác, “Cổ họng chưa tốt còn chơi cái này sao, là gần đây quá dung túng em đi?”

Thanh âm này mang theo chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, một tia không hờn giận, nhưng là không trở ngại quan tâm trong lời nói của hắn, mọi người nguyên bản đang thảo luận khi nghe thấy thanh âm của hắn đều ăn ý dừng lại.

“Em chỉ là chơi một chút, ngay cả âm thô còn chưa có thu, thực sự.” Thanh âm Yến Vô Thanh mang theo chút bảo đảm nho nhỏ truyền đến trong tai người khác, cùng khí tràng toàn bộ khai hỏa như vừa rồi hoàn toàn không giống nhau, “Anh cho em chơi thêm một chút đi, em bảo đảm lập tức xong.”

“Anh đã chờ em PIA xong mới đi vào, hiện tại uống thuốc rồi đi ngủ.” Đối phương hiển nhiên không có ý tứ cho thương lượng.

Yến Vô Thanh ở dưới ánh mắt nam nhân uống xong thuốc, sau đó đem cái ly đưa cho hắn, nói, “Lại cho em thêm hai phút, em bảo đảm lập tức logout.”

Lần này đối phương không có nói cái gì nữa, cầm ly nước ra khỏi phòng.

“Ngại quá, cắt đứt mọi người, lần sau tôi sẽ khóa cửa.” Yến Vô Thanh không có ý tốt cùng bọn người Di Nhạc nói, vừa rồi PIA kịch quá chuyên tâm, cậu vậy mà không chú ý tới Tịch Cảnh Trần trở về từ lúc nào, bị bắt tại trận, bất quá may là vừa rồi đang PIA kịch giữa chừng Tiếu Thần bởi vì có việc lâm thời logout, nếu không nếu như bị hắn biết… Yến Vô Thanh cười khổ.

“Tôi sát, Tiểu Yến Tử, người vừa rồi là ai?!!” Cật Gia Hữu Đạo là người đầu tiên nhảy ra hỏi, Yến Vô Thanh tốt xấu gì cũng là người của xã đoàn của cô, cô dĩ nhiên không biết còn có nhân vật số một này! Nghe lời mới vừa rồi nếu như không đoán sai quan hệ của hai người tuyệt đối không đơn giản đi?

“Đúng vậy đúng vậy, Là ai nha, thanh âm thật kinh diễm a, vậy mà là công âm trong trẻo nhưng lạnh lùng!!” Di Nhạc cũng lên tiếng hỏi, sau đó học giọng nói của Tịch Cảnh Trần nói, “Gần đây quá dung túng em đi?! Gào, một câu nói này làm cho lòng tôi đều mê, có phải là tiểu công nhà cậu hay không!?”

“Khụ.” Yến Vô Thanh mất tự nhiên ho khan, “Hư, các người đừng nói ra ngoài a, ngoại trừ người hiện tại ở chỗ này những người khác cũng không cần nói.”

“Đó chính là thừa nhận a, nguyên lai cậu đã có chủ a!” Cật Gia Hữu Đạo kinh ngạc nói, bất quá nghĩ đến khuôn mặt yêu nghiệt kia của Yến Vô Thanh không có chủ cũng không quá có khả năng, nhân tiện nói, “Mới vừa rồi nói cổ họng không tốt là chuyện gì xảy ra? Ngã bệnh sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, Mỹ Nhân cậu bị bệnh sao?” Những người khác cũng lên tiếng hỏi.

“Cổ họng có chút nhiễm trùng, bất quá đã tốt hơn nhiều rồi, không cần lo lắng.” Yến Vô Thanh nói. “Tôi phải out, lần sau hẹn được thời gian nói cho tôi biết.”

Sau khi Yến Vô Thanh out YY  gửi tin nhắn qua QQ cho Từ Gia.

Yến Vô Thanh: Gia Gia, nhớ phải giữ bí mật a, nghìn vạn lần đừng nói với anh họ ⊙﹏⊙

Mạc Vong Lưu Niên: Cậu dự định giấu tới khi nào?

Yến Vô Thanh: Giấu được bao lâu liền hay bấy lâu, tớ out trước.

Sau khi Yến Vô Thanh nói xong cũng vội vã out mạng, đóng máy laptop sau đó ôm nó đi đến thư phòng, Tịch Cảnh Trần đang ở đó chuẩn bị chút giáo án tuần sau, thấy cậu ôm laptop liền ngừng bút trong tay, chìa tay đón nhận laptop trong tay cậu để ở bên cạnh.

“Đang chuẩn bị giáo trình giảng bài sao?” Yến Vô Thanh tiến tới xem tài liệu trước mặt hắn, trên mặt giấy vẽ rất nhiều đường công và một ít giấy note ghi chép.

“Ừ.” Tịch Cảnh Trần đáp, cầm bút lên tiếp tục ghi lại, “Cuối tuần trường học có một buổi diễn thuyết, lãnh đạo phía trên lúc đó sẽ đến.”

“Những trường học khác cũng có thể đến xem sao?”

Tịch Cảnh Trần ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, “Em muốn đến? Anh làm xong sẽ giúp em sắp xếp chỗ ngồi.”

“Được.” Yến Vô Thanh gật đầu, đột nhiên gọi hắn một tiếng, “Tịch Cảnh Trần” Thời điểm khi đối phương ngẩng đầu liền cúi đầu cấp tốc hôn lên cánh môi lạnh lẽo ấy, sau đó như không có chuyện gì xảy ra nói, “Em đi ngủ trước, anh cũng nghỉ sớm một chút.” Nói xong xoay người liền chuẩn bị trở về phòng tay liền bị kéo lại, sau đó đối phương dùng một chút lực đem cậu lôi trở về.

“Cùng nhau đi.”

Ở trong quá trình ma sát gắn bó, cậu nghe thấy nam nhân thấp giọng nói.