Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 88



“Cô Kiều, cô nghĩ cái gì vậy?” Quản gia Hoàng vẫy tay trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh thu hồi suy nghĩ, lắc đầu: “Không có gì.”

“Vậy ăn mau đi nếu không sẽ nguội mất!”

“Ừm…” Cô miễn cưỡng cười tiếp tục cúi đầu ăn cháo.

Nhưng trong lòng có quá nhiều tâm sự, ăn không ngon miệng.

Một bát cháo, cô ăn không biết mùi vị.

Từ chối lời đề nghị ăn thêm một bát của quản gia Hoàng, Nguyễn Quỳnh Anh ôm chăn nằm xuống. Cô không biết có phải do vừa truyền nước hay không, hiện tại cô vẫn còn hơi chóng mặt, mí mắt nặng trĩu và cô muốn ngủ.

Quản lý Hoàng thấy vậy, tắt đèn cho cô rồi cầm bát nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tỉnh lại thì đã trưa rồi.

Dưới sự phục vụ của người giúp việc, Nguyễn Quỳnh Anh thu dọn đồ đạc xong đi xuống lầu.

Trong phòng khách, cô gặp người đáng lẽ đang ở công ty anh Trần Vĩnh Hải.

Còn có Bảo Quốc, họ đang bàn bạc về điều gì đó.

Cô lưu ý lắng nghe một vài câu, nhưng khi Trần Vĩnh Hải thấy cô đi xuống, anh không nói tiếp nữa.

Rõ ràng là không muốn cho cô nghe thấy.

“Tiếp tục điều tra, cố gắng tìm chủ nhân của chiếc xe đó.” Trần Vĩnh Hải cầm túi hồ sơ trên bàn đưa cho Bảo Quốc.

Nguyễn Quỳnh Anh hạ mắt nghiền ngẫm.

Người sở hữu xe hơi? Chủ sở hữu nào, xe tải hoặc...

“Được” Bảo Quốc cầm lấy túi giấy, xoay người rời đi.

Nguyễn Quỳnh Anh bước đến chỗ Trần Vĩnh Hải, ngập ngừng hỏi: “Trần Vĩnh Hải, ngày hôm qua…”

“Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Vĩnh Hải nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng: “Không có gì.”

“Nếu không có việc gì thì đi ăn cơm.” Anh phất tay với vẻ không kiên nhẫn.

Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng và đi đến nhà ăn.

Thật ra cô muốn hỏi tình hình cụ thể sau khi cô bất tỉnh trong vụ tai nạn xe hơi ngày hôm qua, quản gia Hoàng không phải nói anh đang điều tra sao.

Nhưng nhìn bộ dáng của anh, giống như không muốn trả lời cô.

Đợi lát nữa cô sẽ đi hỏi Trần Cận Phong vậy.

Trên bàn ăn, Nguyễn Quỳnh Anh đang lơ đãng ngồi ăn, nhưng quản gia Hoàng đã dẫn hai người đàn ông mặc cảnh phục đi tới: “Cô Quỳnh Anh, hai người này tới đây để lấy khẩu cung của cô.”

“Lấy khẩu cung?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu.

“Đúng vậy, là về vụ tai nạn xe hơi ngày hôm qua. Hôm qua, trong bệnh viện cô Quỳnh Anh không tỉnh lại vì vậy chúng tôi chỉ có thể đến đây bây giờ.” Một nữ cảnh sát cười giải thích.

Nguyễn Quỳnh Anh hiểu ra, để đũa xuống: “Được, tôi sẽ phối hợp với mọi người.”

Cô cũng muốn làm rõ một số tình huống từ hai nhân viên cảnh sát này.

Toàn bộ quá trình ghi lại khẩu trung cũng không dài, chỉ hỏi một số câu đơn giản, hỏi tại sao cô lại đến hiện trường vụ tai nạn xe hơi và liệu cô có thù địch với người khác hay không.

Trong khi trả lời những câu hỏi này, cô cũng hỏi những gì cô muốn biết.

Căn cứ những gì hai người bên đồn cảnh sát nói và những gì còn lại ở hiện trường, cô biết được kẻ đã lái chiếc xe tải tông vào cô là tội phạm đang bị truy nã, và họ đã tính toán trước theo cô đến tận văn phòng thám tử.

Cô không có thù oán gì với kẻ bị truy nã, điều đó có nghĩa là kẻ bị truy nã đã bị mua chuộc và cố ý tông xe cô.

Nhưng, đối tượng truy nã không được cấp cứu kịp thời nên manh mối bị cắt đứt.

Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy loạn cả lên: “Chúng ta không tìm được người đứng phía sau sao?”

Cô biết có người đứng sau, người đó cũng chính là người đứng sau hai vụ án trước đó, nhưng cô không biết đó là ai.

Người kia che giấu quá sâu!

Nữ cảnh sát cảm thấy có lỗi lắc đầu: “Có quá ít manh mối. Rất khó tìm ra.”

“Vậy thì vụ án này, cứ quên đi như vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi.

Nữ cảnh sát khẽ mỉm cười: “Đương nhiên không phải, vụ tai nạn xe cộ này sẽ cùng điều tra với hai vụ án trước đó của cô Quỳnh Anh, nhưng về mặt thời gian thì có lẽ sẽ rất lâu.”

Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt xuống, không nói gì.

Cô cũng biết những chuyện này không dễ điều tra, nhưng nghe thấy có thể phải mất một thời gian dài mới điều tra ra được, cô cảm thấy không cam lòng.

Có một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, và nó có thể lao ra để cắn cô bất cứ lúc nào.

Giống như đang treo trái tim tôi trên vách núi, không có bất kỳ cảm giác an toàn nào.

Xoa xoa mặt, Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Được, tôi biết rồi.”

“Vậy thì chúng tôi rời đi trước. Bất cứ khi nào có tiến triển, chúng tôi sẽ liên lạc với cô Quỳnh Anh ngay lập tức.” Nữ cảnh sát lịch sự nói rồi đi ra ngoài cùng một cảnh sát khác.

Nguyễn Quỳnh Anh cầm đũa lên cắn vài miếng, kết thúc bữa trưa.

Khi cô đến phòng khách, Trần Vĩnh Hải vẫn ở đó, anh ôm một cái máy tính trên đùi, ngón tay mảnh khảnh đang nhảy trên bàn phím, quả thực rất đẹp.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn nó vài giây: “Anh Hải, chiều nay anh có bận không?”

Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu: “Cô muốn nói gì?”

“Ừm, cũng không có gì to tát. Tập đoàn Ngyễn Thị sắp tổ chức một cuộc họp cấp cao để thông báo việc hợp tác với sản xuất di động với Tập đoàn Vĩnh Khải. Thuận tiện, thảo luận về việc quảng cáo và niêm yết, nên tôi muốn hỏi xem anh có muốn đi không.”

Đáng lẽ phải có một cuộc họp vào ngày hôm qua, nhưng cô đã suýt bị tai nạn xe hơi.

Bây giờ cuộc họp vẫn mở, các giám đốc điều hành cấp cao của công ty chắc chắn sẽ có ý kiến, và có thể họ nghĩ rằng cô đang chơi bọn họ.

Những người đó, không phải ai cũng phục người chủ tịch như cô.

“Mấy giờ?” Trần Vĩnh Hải đóng máy tính hỏi.

Nói vậy là anh muốn đi sao?

Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh sáng lên, nhanh chóng trả lời: “Một giờ.”

Trần Vĩnh Hải nâng cổ tay lên nhìn thời gian: “Đi thôi.”

Dứt lời, anh đứng dậy tay đút túi quần và bước ra ngoài cửa.

Nguyễn Quỳnh Anh ậm ừ một tiếng, chống nạng khập khiễng đi theo, động tác của của cô trông rất buồn cười.

Sau một thời gian dài không đến Tập đoàn Nguyễn Thị, Nguyễn Quỳnh Anh bước vào phòng họp và nhìn thấy nhiều gương mặt mới của các nhà quản lý cấp cao, tất cả đều được thăng chức ở các bộ phận khác nhau.

Và sự xuất hiện của cô cũng khiến những người này bất ngờ.

Ban đầu định chất vấn cô vì sao hôm qua lại để các vị quản lý cấp cao leo cây, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, bọn họ cũng không thể nói gì.

“Được rồi, chúng ta họp.” Nguyễn Quỳnh Anh ngồi vào ghế chính, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt bàn.

Phòng họp im lặng trong giây lát.

Thấy vậy, cô mỉm cười hài lòng, có vẻ như cô đã dần tạo được uy tín trong công ty.

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ. Nguyễn Quỳnh Anh cũng yêu cầu thư ký Diêm lấy một số điện thoại di động đã hoàn thành và gửi cho từng giám đốc điều hành cấp cao một chiếc để dùng thử.

Sau cuộc họp này những giám đốc điều hành cấp cao kia đều phấn khích tột độ, những người có thể ngồi ở vị trí cao đều có tầm nhìn không tồi.

Họ tất nhiên là có thể thấy chiếc điện thoại di động này sau khi ra mắt sẽ tạo ra một làn sóng lớn như thế nào.

Tất cả quản lý cấp cao đều đã hiểu được một chút, nhà họ Nguyễn sắp vực dậy rồi!

Ngay cả giám đốc Nhân, người luôn bất mãn với Nguyễn Quỳnh Anh, lúc này cũng không có gì để nói.

Cuộc họp kết thúc và mọi người giải tán.

Nguyễn Quỳnh Anh sắp xếp thông tin trước mặt, nhìn Trần Vĩnh Hải vẫn còn ngồi ở chỗ chưa đứng dậy: “Anh Hải, anh không quay về sao?”

Đây là đang đuổi anh à?

Trần Vĩnh Hải mím môi, ánh mắt có chút không vừa lòng: “Bây giờ đi!”

Nói giống như anh thích ở lại đây lắm vậy.

“Vậy thì… tôi đi với anh.” Nguyễn Quỳnh Anh ôm tài liệu trong tay, đầy hy vọng nhìn anh.

Trần Vĩnh Hải nheo mắt, một chút không hiểu lướt qua mắt anh: “Tùy cô!”

Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu cười nhẹ.

Cô thích cảm giác đi làm cùng anh.

Thang máy mở ra, Nguyễn Quỳnh Anh để Trần Vĩnh Hải đi vào trước.

Trần Vĩnh Hải không khách sáo với cô, chân dài bước vào đứng ở giữa.

Sau đó Nguyễn Quỳnh Anh cũng đi vào đứng ở phía sau bên phải của anh.

Loại chức vụ này giống như ông chủ và cô thư ký nhỏ.

Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh không nghĩ rằng có gì sai, bởi vì thân phận của họ chưa bao giờ bằng nhau.

Roẹt roẹt..

Ánh sáng trên đầu đột nhiên nhấp nháy hai lần, còn có một tiếng điện cháy đáng sợ, giống như có ma.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu, có chút lo lắng nói: “Chắc không phải là đèn bị hỏng chứ?”

Ngay sau khi vừa nói xong, ánh đèn le lói vài tia sau đó phụt tắt.

Thang máy chật hẹp chìm vào bóng tối.