Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 79



Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh cố nén phiền muộn trong lòng, liếc mắt nhìn Nguyễn Trâm Anh, trong đó có chút thương cảm.

Điều này khiến Nguyễn Trâm Anh phát cáu, người cô ghét nhất chính là Nguyễn Quỳnh Anh.

Bây giờ Nguyễn Quỳnh Anh lại nhìn cô bằng ánh mắt này, cô ta thương hại cô đúng không?

Một tình nhân mà đòi thông cảm cho vị hôn thê, thật là nực cười!

Nguyễn Trâm Anh liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, sau đó siết chặt nắm đấm lại, cô ta đi lên phía trước hai bước và dừng lại trước mặt Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên: “Anh Hải, anh thực sự định hủy bỏ hôn ước với em vì người phụ nữ này sao?”

“Cũng không phải là không thể.” Trần Vĩnh Hải hơi nhướng mi, giọng điệu nhẹ nhàng.

Nguyễn Trâm Anh cảm thấy đau lòng, chỉ vào mũi Tô Hồng Yên, lớn tiếng hỏi: “Dựa vào cái gì! Cô ấy chỉ là người yêu thuở nhỏ, trong lòng anh cô ấy lại quan trọng như vậy sao?”

Quan trọng hơn cả Nguyễn Quỳnh Anh!

Nghe những lời của Nguyễn Trâm Anh, Nguyễn Quỳnh Anh vô thức quay sang nhìn Tô Hồng Yên, trong lòng càng cảm thấy có chút đồng tình với Nguyễn Trâm Anh.

Vị trí của Tô Hồng Yên trong lòng Trần Vĩnh Hải thực sự quá quan trọng.

“Tại sao?” Trần Vĩnh Hải nói một cách đầy chế nhạo, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt, cực kỳ ghét bỏ: “Là do cô đã làm tổn thương người tôi quan tâm nhất! Hồng Yên là người duy nhất trong lòng tôi. Nếu cô dám làm tổn thương cô ấy, cô sẽ phải trả giá đắt!”

Nguyễn Trâm Anh bị sốc trong giây lát, sau đó khuôn mặt trở nên dữ tợn.

Người quan tâm nhất?

Người duy nhất trong trái tim anh ấy?

“Rốt cuộc các người có quan hệ gì với nhau?”

Tô Hồng Yên ngước nhìn Vĩnh Hải và cười với Nguyễn Trâm Anh: “Cô Trâm Anh, đương nhiên tôi và anh Hải là bạn tốt.”

Như thể đang nghe thấy một câu chuyện cười, Nguyễn Trâm Anh hừ lạnh: “Cô cho rằng tôi có thể tin được sao?”

Một người bạn tốt? Loại bạn tốt nào có thể khiến người ta hủy hôn chỉ trong một câu nói, và loại bạn tốt nào có thể chiếm vị trí độc nhất vô nhị trong lòng Trần Vĩnh Hải.

Ngay cả Nguyễn Quỳnh Anh cũng không thể làm được điều này!

Nghĩ kỹ lại, Nguyễn Trâm Anh nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng thấy trên mặt cô ấy biểu hiện sự cay đắng và cô ấy hoàn toàn không ngạc nhiên với những gì Trần Vĩnh Hải nói.

Trong khoảnh khắc, Nguyễn Trâm Anh dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Khuôn mặt giống với Nguyễn Quỳnh Anh của Tô Hồng Yên, sự dịu dàng của Trần Vĩnh Hải đối với Tô Hồng Yên, sự thờ ơ của anh ấy với Nguyễn Quỳnh Anh và thậm chí vì Tô Hồng Yên anh ấy có thể hủy hôn ước với cô.

Tất cả đều chỉ ra một điểm người mà Trần Vĩnh Hải thực sự yêu có lẽ là Tô Hồng Yên!

Được hứa hôn với cô, không phải là Nguyễn Quỳnh Anh, mà là Tô Hồng Yên.

Thảo nào trước đây cô hỏi, có phải đính hôn với cô ta để kích thích Nguyễn Quỳnh Anh hay không, anh không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận.

Mục đích thì vẫn là kích thích, nhưng chỉ muốn lợi dụng cô ta và Nguyễn Quỳnh Anh mà thôi.

“Thì ra là như vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu.” Nguyễn Trâm Anh bị đả kích rất nhiều, sau khi dùng ánh mắt giễu cợt quét qua Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên, liền dừng lại ở trên người Nguyễn Quỳnh Anh.

“Trước kia tôi cũng không đoán ra được, bất kể làm sao mà chia tay, anh Hải cũng không nên đối với chị tàn nhẫn như vậy, cho nên chị...”

Chữ thay thế còn chưa được thốt ra thì bị Tô Hồng Yên cắt ngang.

Cô ấy ôm trán vẻ mặt yếu ớt: “Anh Hải, em có chút choáng váng...”

Trực giác nói với cô ấy rằng cô ấy không được để Nguyễn Trâm Anh nói xong.

Nghe thấy Tô Hồng Yên hét đến choáng váng, Trần Vĩnh Hải lập tức căng thẳng sờ sờ trán cô, “Sao vậy?”

“Chắc lúc nãy em ngã đập đầu, bởi vì có vết thương nghiêm trọng ở chân, em cũng không quan tâm lắm, hiện tại em chóng mặt quá.” vừa nói xong Tô Hồng Yên nhắm mắt lại.

Sắc mặt Trần Vĩnh Hải trầm xuống, căng thẳng rồi ôm cô dậy, sải bước về biệt thự.

Đi được hai bước, anh ấy đột nhiên dừng lại, hơi quay mặt lại, lạnh lùng cảnh cáo Nguyễn Trâm Anh: “Nếu Hồng Yên có chuyện gì, hôm nay cô nhất định phải trả giá!”

Nói xong, anh ấy tiếp tục sải bước.

Lời nói của anh khiến trái tim của Nguyễn Trâm Anh co lại, khi cô ta nhìn thấy Tô Hồng Yên mở mắt trong vòng tay anh, mỉm cười đắc thắng với cô ta, cô ta gần như tức đến muốn phun máu.

“Con chó này, nhất định là cố ý!” Nguyễn Trâm Anh nghiến răng nghiến lợi giậm chân.

Nguyễn Quỳnh Anh có chút phiền muộn.

Bởi vì cô ấy cũng thấy rằng Tô Hồng Yên cố tình giả vờ chóng mặt và cũng cố ý cắt ngang lời nói của Nguyễn Trâm Anh.

Về phần Nguyễn Trâm Anh chưa nói hết, cô cũng đoán được cô ấy nói gì.

Có vẻ như Nguyễn Trâm Anh cũng thấy rằng người Trần Vĩnh Hải thật sự yêu là Tô Hồng Yên.

Chỉ là cô đang rất khó hiểu. Mọi người đều biết cô là kẻ thay thế. Tại sao Tô Hồng Yên lại không để Nguyễn Trâm Anh nói hết lời.

“Chờ đã, tôi phải làm cho cô đẹp mặt!” Nguyễn Trâm Anh siết chặt nắm tay và nói một cách man rợ.

Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: “Tôi khuyên cô nên quên đi những suy nghĩ này, nếu không cô sẽ hối hận.”

“Chị muốn nói gì?” Nguyễn Trâm Anh gầm lên, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh.

“Không có gì.” Nguyễn Quỳnh Anh thờ ơ đáp.

Thái độ của cô rơi vào mắt Nguyễn Trâm Anh, làm cô ta càng tức giận hơn: “Cô nghĩ tôi không thể đấu lại người phụ nữ họ Tô kia sao?”

Nguyễn Quỳnh Anh khóe miệng giật giật: “Tôi không nghĩ cô không đấu lại được, mà là cô vốn không thể đấu lại được, Trần Vĩnh Hải rất coi trọng cô Yên, cô cho rằng cô dám đông đến cô ấy?”

Nguyễn Trâm Anh há miệng thở dốc, nghẹn lời, không cam lòng đến cực điểm.

Đúng vậy, cô ta không dám.

Nếu không có sự giúp đỡ của người đàn ông đeo mặt nạ, cô ta thậm chí sẽ không dám làm gì Nguyễn Quỳnh Anh.

Bây giờ huống chi bây giờ là Tô Hồng Yên, đặc biệt có tập đoàn Tô thị ở phía sau cô ấy.

Nhưng mà, nếu không làm gì cả thì cô ta cảm thấy không cam lòng.

Rốt cuộc, bây giờ không phải Nguyễn Quỳnh Anh, mà Tô Hồng Yên mới là mối đe dọa trong cuộc hôn nhân của cô với Trần Vĩnh Hải nhất.

Đang suy nghĩ, Nguyễn Trâm Anh đảo mắt nhìn vào Nguyễn Quỳnh Anh, đầy hả hê: “Nguyễn Quỳnh Anh, chị cũng không hơn không kém, tôi đã nghĩ chị thực sự là người phụ nữ mà Anh Hải yêu, không nghĩ tới, cô chỉ là một cái thế thân.”

“Thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh bình tĩnh liếc nhìn cô.

“Làm sao? Chị không cảm thấy không cam lòng hay sao?”

Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt xuống, không nói gì.

Tất nhiên cô cảm thấy không cam lòng, nhưng cô có thể làm gì? Cô có thể đuổi Tô Hồng Yên đi, rồi tất cả là của cô sao.

Đừng nói cô hoàn toàn không làm được, ngay cả khi có thể, cô cũng sẽ không làm.

Chỉ cần trong lòng Trần Vĩnh Hải còn yêu người phụ nữ khác, cô sẽ không nghĩ đến sẽ giữ những thứ không thuộc về mình.

Cô không phải như mẹ con Lê Diệu Ngọc.

Thấy Nguyễn Quỳnh Anh im lặng khá lâu, Nguyễn Trâm Anh hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: “Tôi nói đúng rồi đúng không, chị không cam lòng vậy chúng ta hợp tác thì sao?”

“Cô muốn làm gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.

Nguyễn Trâm Anh ôm cánh tay, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Đương nhiên là đuổi Tô Hồng Yên đi. Không có cô ấy, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng, chị thấy thế nào?”

Trần Vĩnh Hải là đồ vật sao? Còn muốn cạnh tranh công bằng!

Trong lòng cảm khái, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đáp lại ba chữ: “Tôi từ chối!”

“Chị không muốn trở thành người phụ nữ chân chính của Anh Hải sao? Chị cam tâm làm tình nhân sao?” Nguyễn Trâm Anh sửng sốt một lúc rồi hét lên.

Nguyễn Quỳnh Anh biết rằng Nguyễn Trâm Anh muốn kích động cô, cô cũng không bị lừa, lạnh lùng vỗ về đống cát bụi trên người cô: “Việc riêng của tôi không được hòa giải. Không liên quan gì đến cô. Nếu không cam lòng, cô có thể tự mình tranh giành lấy, đừng lôi kéo tôi, tôi không giống với cô.”

“Chị...” Nguyễn Trâm Anh thở dốc mà nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh, thật sự muốn đào ra hai cái lỗ trên mặt cô ấy.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy mình sắp trụ không được rồi, chân cô ấy đau đến mức không muốn té xuống nữa nên cô ấy nói: “Thay vì nghĩ đến điều này lúc này, tốt hơn hết cô nên suy nghĩ thêm về cách giữ vị trí hôn thê của mình và giải quyết chuyện của mẹ cô đi.”

Nói xong cô quay người khập khiễng bước đi.
Để lại Nguyễn Trâm Anh nhảy lên vì tức giận, hét lớn.

Trở lại biệt thự, Nguyễn Quỳnh Anh tình cờ gặp quản gia Hoàng đang cắt tỉa cành hoa trong vườn.

Nhìn thấy cô bước đi trong tư thế khập khiễng, quản gia Hoàng vội vàng bỏ chiếc kéo trên tay xuống đỡ cô: “Cô Quỳnh Anh, cô lại bị sao vậy?”