Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 214



Nguyễn Quỳnh Anh muốn hỏi một câu, chẳng qua là cô còn chưa kịp mở miệng, Trần Cận Phong đã vẫy tay với cô "Quỳnh Anh, mau tới đây làm kiểm tra đi."

"Được" Nguyễn Quỳnh Anh nói.

Bác sĩ yêu cầu cô ngồi xuống, hỏi thăm về tình hình gần đây của cô, sau đó đưa cô vào trong phòng máy.

Sau hai giờ, cô xoa xoa lưng của mình, giọng nói ngọt ngào mệt mỏi than phiền "Thắt lưng thật là đau."

Trần Cận Phong bưng ly nước mật ong đến cho cô "Chờ sau này bụng trở lên lớn hơn, thì sẽ còn đau hơn."

"Đúng vậy." Nguyễn Quỳnh Anh bùi ngùi thở dài.

Mẹ của Bảo Ngọc đã đề cập đến vấn đề này trong bảng thống kê về quá trình mang thai.

"Tốt lắm, có kết quả rồi đây" bác sĩ cầm một xấp tờ giấy đi ra từ trong phòng máy.

Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng buông cốc xuống đi tới "Bác sĩ, đứa bé thế nào?"

Bác dĩ lặng lẽ nhìn Trần Cận Phong một cái, miễn cưỡng cười một cái "Cũng không tệ lắm, gần đây cô điều hòa cơ thể vẫn ổn, hãy tiếp tục giữ vững nhé."

"Tôi biết rồi." Nguyễn Quỳnh Anh yên lòng gật đầu.

Bác sĩ đem một xấp tờ đơn đưa cho cô "Đây là một số dữ liệu, cô có thể nhìn một chút."

"Cảm ơn thầy thuốc." Nguyễn Quỳnh Anh hai tay nhận lấy, nghiêm túc liếc nhìn.

Thật ra, cô nhìn thì cũng không hiểu thì hết, nhưng bác sĩ nói là đứa bé cũng không tệ lắm, nên cô cũng tùy ý nhìn một lần, sau đó liền đem tờ đơn cất đi.

"Tốt lắm Quỳnh Anh, chúng ta đi thôi, hôm qua thuốc bắc của ông Vương đã được đưa tới rồi, cô thuận tiện mang đi." Trần Cận Phong nói.

"Được." Nguyễn Quỳnh Anh nhận lời.

Sau đó cảm ơn bác sĩ một lần nữa, đi theo anh ta vào phòng làm việc.

Lại là mất túi xách còn thuốc, khuôn mặt Nguyễn Quỳnh Anh lộ rõ ra vẻ đau khổ.

Cô bóc miếng kẹo bơ mà Trần Cận Phong đưa cho mình "Tôi còn phải uống bao nhiêu nữa vậy, mỗi lần uống đều muốn nôn ra."

"Sắp rồi." Trần Cận Phong mỉm cười sờ lên đầu cô "Rất nhanh thôi, cô cũng không cần uống nữa."

Rõ ràng là rất đẹp mắt, cười rất ôn nhu, nhưng trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh lại giống như ma quỷ vậy.

Cô rụt cổ một cái "Tại sao vậy?"

"Cô quên lời bác sĩ vừa bảo rồi à, thân thể cô điều hòa không tệ, vậy khẳng định là sẽ không cần phải uống thêm thuốc nữa, tôi đoán là uống thêm đợt thuốc bắc này nữa là xong." Trần Cận Phong lau kính, nói với giọng điệu hết sức êm ái

Nghe một cách cẩn thận, có thể nghe ra vẻ bất nhẫn cùng với lời xin lỗi ở bên trong.

"Vậy thì tốt quá." Nguyễn Quỳnh Anh cười "Uống thuốc bắc lâu như vậy, tôi cũng thấy ngán, hơn thế nữa ở trong biệt thử đều là ngửi thấy mùi thuốc, mỗi lần Vĩnh Hải trở về, sắc mặt liền đen đến khó coi.

Kỳ quái nhất chính là, anh rõ ràng không thích mùi vị của thuốc bắc, nhưng lại không hề mở miệng bảo cô dừng lại.

"Anh ấy không làm gì cô chứ?" nụ cười của Trần Cận Phong thu lại, thần sắc nghiêm túc đứng lên.

Nguyễn Quỳnh Anh xua tay "Không có, chẳng qua là chỉ sắc mặt không tốt lắm."

"Tôi không biết sự kiêu ngạo của anh ta là có từ đâu." Trần Cận Phong khinh thường cười nhạo một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh nhếch mép một cái, không có tiếp lời.

Không khí lập tức trở nên ngưng đọng lại.

Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, mới phá tan đi bầu không khí yên tĩnh này.

"Thư ký Diêm?" Nguyễn Quỳnh Anhh cầm điện thoại di động đứng lên.

Trần Cận Phong nhìn cô "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Công ty nhà máy có một ít nhân viên bị thương, thư ký Diêm gọi tôi tới một chuyến." cái miệng nhỏ nhắn của Nguyễn Ngọc Anh vểnh lên.

Trần Cận Phong giả vờ nhắc tới túi thuốc bắc lớn "Vậy đi thôi, tôi tiễn cô ra cửa."

...

"Thư ký Diêm." đi tới tập đoàn Nguyễn thị, Nguyễn Quỳnh Anh vừa vào phòng làm việc, liền trực tiếp mở miệng hỏi "Nhân viên rốt cuộc là làm sao mà bị thương?"

Thư ký Diêm ngẩng đầu lên, tức giận trả lời "Còn không phải là Lê Diệu Ngọc sao?"

"Liên quan đến cô ấy?"

"Đúng vậy, lần trước cô không quan tâm đến thế lực của bà ta, trong lòng bà ta một lần nữa lại muốn có quyền lực ở trong tay, công ty của ta bị chèn ép, bà không có cách nào, liền đưa tay đến bộ phận nhà máy, lấy danh nghĩ đi dò xét, đi lôi kéo bộ phận nhà máy cấp cap, muốn cho toàn bộ nhà máy trở thành thế lực của bà ta." Giọng nói của thư ký Diêm tràn đầy sự chán ghét.

Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa huyệt thái dương "Bà ta đúng là mặt dày."

"Không phải là, bà ta nghĩ học một chút ở bộ phận nhà máy, là sau đó có thể vào dây chuyền sản xuất là quơ tay múa chân, nói gì mà vì muốn đề cao hiệu suất sản xuất, thì phải thay đổi máy mới, kết quả nhân viên không quen với máy mới, liền xuất hiện một nhóm nhân viên bị thương."

"Thật là đáng ghét!" Nguyễn Quỳnh Anh tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, ngực kịch liệt phập phồng, một lúc lâu, mới miễn cưỡng đem lửa giận đè xuống "Bà ta lấy tiền ở đâu để đổi máy? Bộ tài vụ nếu không có con đấu của tôi, sẽ không thể tùy tiện chi tiền được."

"Theo như điều tra, tiền không phải từ bộ tài vụ, mà là của chính bà ta." thư ký Diêm đẩy mắt kính lên "Thật không nhìn ra, Diệu Ngọc lại có tiền đến như vậy."

"Bà ta đương nhiên là có tiền!" Nguyễn Quỳnh Anh cười nhạt.

Thời điểm Lê Diệu Ngọc gả cho ba, tập đoàn Nguyễn thị còn chưa có xuất hiện bất kỳ vấn đề, tự nhiên là có tiền.

Vì vậy nên ba rất cưng chiều Diệu Ngọc, khẳng định lúc không có ai cho Diệu Ngọc rất nhiều thứ tốt.

Hơn thế nữa, mấy tháng trước, ba vay ngân hàng hơn mười triệu với lãi suất cao, vẫn còn ở trong tay của Diệu Ngọc.

"Tất cả máy trong nhà máy đều bị đổi sao?" Con người của Nguyễn Quỳnh Anh di chuyển một cái, hỏi

Thư ký Diêm gật đầu "Không sai."

"Vì để lôi cao bộ phận phòng máy cao cấp, bà ta thật đúng là chịu hạ vốn so với ban đầu, nhóm máy kia, không có mấy chịc triệu, căn bản không đổi được, kết quả mục đích của bà ta cũng không đạt được, ngược lại còn cho tôi nắm được thóp." Nguyễn Quỳnh Anh chép cái miệng nhỏ nhắn của mình, khuôn miệng lộ ra một đường cong "Thư ký Diêm, thông báo cho tất cả mọi người là mở cuộc họp."

Lần này, cô không những cho Diệu Ngọc một bài học, mà còn phải bóc ra được lớp mặt nạ của bà ta.

Ai bảo lần này Diệu Ngọc tính sai, đem cái sơ hở đưa đến tận tay cô.

Trong hội nghị, thư ký Diêm đem chuyện xảy ra ở nhà máy kể cho tất cả mọi người.

Sắc mắt của Diệu Ngọc âm trầm ngồi ở một chỗ, không hề mở miệng nói chuyện.

Thư ký Diêm lạnh lùng liếc bà ta một cái, đem chuyện bà nhúng tay vào bộ phận nhà máy, với vọng tưởng bộ phận nhà máy sẽ trở thành thế lực của mình, cũng nói ra/

Vì vậy những người cấp cao đã rót vốn vào vụ việc lần này, vô cùng nổi giận,

"Chủ tịch, đây là thật sao?" giám đốc Nhân nghiêm túc hỏi lại Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ chỉ vào Diệu Ngọc "Cái vấn đề này, ông hẳn là nên hỏi người giám sát là bà Diệu Ngọc đây."

"Giám sát Ngọc, chủ ý này là của bà sao?" giám đốc nhân trực tiếp đi chất vấn Diệu Ngọc

Diệu Ngọc mặt nhăn nhó, hừ một tiếng.

Cái bộ dạng này của bà ta, đã đủ để nói hết ra mọi thứ.

Giám đốc Nhân vỗ bàn "Giám sát Ngọc, bà thật là quá đáng!"

Bộ phận nhà máy là thứ cốt lõi nhất của cái công ty này, không có cổ đông cấp cao nào lại không muốn nắm quyền ảnh hưởng của mình, nhưng vì ai cũng muốn làm điều nayfm nên cuối cùng quy tắc được hình thành. Bộ phận nhà máy do chủ tịch hội đồng quản trị trực tiếp quản lý, và mỗi cổ đông cấp cao có trách nhiệm kiểm tra hàng tháng để xem có bất kỳ sai sót nào trong việc điều hành của chủ tịch hay không.

Mà hôm nay, Diệu Ngọc lại muộn phá cái quy tắc này, cái này làm cho mọi người sao có thể tiếp nhận.

Nhìn thấy tội của Diệu Ngọc khiến cho mọi người phẫn nộ, Nguyễn Quỳnh Anh biết thời cơ đã đến, mở miệng bãi nhiệm Diệu Ngọc, đồng thời tịch thu số máy móc mà Diệu Ngọc đã bỏ tiền ra để mua.

Lần này, không có người nào tiếp tục đứng ở phía Diệu Ngọc nữa, tất cả mọi người đều thông qua quyết định của Nguyễn Quỳnh Anh.

Diệu Ngọc thiếu chút nữa thì hất bàn, có thể nói là ăn trộm gà nhưng lại mất nắm gạo.

Cuộc họp sai khi kết thúc, mọi người đều tản đi.

"Nguyễn Quỳnh Anh, đây là mục đích cô mở cuộc họp sao!" thanh âm u ám của Lê Diệu Ngọc vang lên ở phía sau lưng Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh không quay đầu lại, khẽ mỉm cười "Đúng vậy, tôi nên cảm ơn bà, đã đưa cho tôi một cơ hội tốt đến như vậy." Diệu Ngọc nghẹn một cái, ngay sau đó cười một cách dữ tợn "Hừ, tôi lần này chẳng qua là đã tính sai thôi."

"Thật sao." Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai, sải bước rời đi.

Diệu Ngọc bị bỏ lại một mình ở trong phòng họp, tức giận đến mỗi vừa mắng chửi vừa đập đồ trong phòng.