Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2231



“Ông không cần quá câu nệ, bây giờ hẹn hò với nhau ngay cả

giới tính đều không quan trọng, huống chỉ là tuổi tác. Tôi cảm

thấy Thượng Quan Yến Nhi không tệ, gia cảnh tốt, lại xuất thân

là ngôi sao nhỏ tuổi, sẽ không bị dùng quy tắc ngầm”

Y Hạo Phong nói.

Lục Vinh Hàn thở dài, dời đề tài: “Tôi và Tư Mã Ngọc Như đã

chia tay, nhiều năm như vậy, tôi hi vọng mọi người có thể chia

tay trong hòa bình”

ng đang xướng vở tuồng gì thế? Tôi nhìn kiểu gì cũng không

hiểu. Tư Mã Ngọc Như là thịt trong tim ông, ông nỡ bỏ như vậy

sao?” Y Hạo Phong khuấy ly nước trái cây. “Đây là kết quả tốt

nhất, cô ta muốn nhiều thứ lắm, tôi không cho được” Lục Vinh

Hàn nhẹ nhàng bâng quơ nói. “Cho nên ông muốn về nhà họ

Lục rồi hả?” Y Hạo Phong nhướng mày.

Lục Vinh Hàn gật đầu: “Ở độ tuổi này của tôi nên ở nhà trông

cháu nội, ở bên mẹ, không muốn lăn qua lăn lại nữa”

“Ông muốn trở về thì trở về đi, tôi sẽ không ngăn cản ông. Ông

cảm thấy tôi tiếp tục ở lại nhà họ Lục không thích hợp, tôi sẽ

chuyển ra ngoài” Y Hạo Phong lạnh nhạt nói. “Tôi không có ý

này” Lục Vinh Hàn vội vàng giải thích: “Nhà họ Lục chính là nhà

của bà, tôi chỉ lo lắng Lãnh Phong...” Ông ấy muốn nói lại thôi, Y

Hạo Phong hiểu rõ: “Lãnh Phong chỉ lạnh lùng ở mặt ngoài,

trong lòng vẫn quan tâm tới ông, ông nói chuyện hẳn hoi với

thằng bé, thằng bé sẽ tiếp nhận ông thêm một lần nữa”

“Thực ra tên nhóc kia rất giống tôi, bướng bỉnh y như tôi” Lục

Vinh Hàn lắc đầu cười khổ: “Lúc trước tôi không chăm sóc mẹ

con bà thật tốt, không làm tròn trách nhiệm của mình, tôi rất xin

lỗi."

“Chuyện quá khứ thì cho nó qua đi, đừng nhắc lại nữa. Có lẽ hai

chúng ta không thích hợp làm vợ chồng, như vậy cũng rất tốt,

ông có cuộc sống của ông, tôi cũng có cuộc sống của tôi. Qua

một thời gian nữa tôi chuẩn bị tới Châu Âu với Henry một

chuyến, ông trở lại, vừa vặn thay thế tôi chăm sóc cháu nội” Y

Hạo Phong mỉm cười, ý trong lời nói, Lục Vinh Hàn nghe hiểu.

Ông ấy có thể về nhà họ Lục, nhưng bà ấy sẽ không tái hôn với

ông ấy.

“Tôi thường xuyên nghe bọn nhỏ nhắc tới Henry, ông ta nhất

định sẽ đối xử tốt với bà, tốt hơn tôi” Ông ấy cúi đầu xuống, nói

rất nhỏ. Nếu năm đó người bà ấy gả không phải là ông ấy mà là

Henry, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.

ọn nhỏ rất thích ông nội Henry, ông ấy là lão già ngoan cố, càng

sống càng thú vị” Y Hạo Phong cười nói.

Lục Vinh Hàn chậm rãi khuấy nước trái cây trong ly, những lời

ông ấy định nói đều nuốt vào trong bụng. Ông ấy từ bỏ bà ấy, còn

có tư cách gì tái hôn với bà ấy?

Có đôi khi, con người lại có một loại ảo giác. Cảm thấy người kia

yêu mình, thì có thể hô tới là tới, đuổi đi thì đi với người đó. Cảm

thấy cho dù mình làm bất cứ chuyện gì, người đó vẫn sẽ ngoan

ngoãn đứng đợi, giống như hòn vọng phu.

Thực ra duyên phận giữa người với người đều có hạn, bi thương

tới mức chết tâm, một khi chặt đứt, sẽ không quay lại được nữa.

Y Hạo Phong thực sự hết hi vọng đối với Lục Vinh Hàn, không

còn ôm ấp chút hi vọng nào nữa. Bà ấy đã lãng phí quá nhiều

thanh xuân và tình cảm của mình trên người người đàn ông này,

không muốn lại mất đi tôn nghiêm cuối cùng.

Bà ấy từng oán, từng hận, từng ghen tị, nhưng sau khi ông ấy rời

đi, tất cả tình cảm đều hóa thành tiếng thở dài cuối cùng.