Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2003



Chương 2004

Xem phim ngoài trời thú vị hơn nhiều so với xem trong rạp chiếu phim.

Nhìn thấy anh, Đỗ Di Nhiên bước nhanh tới.

“Anh Lãnh Phong, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, anh đừng lạnh nhạt với em nữa, được không?”

Một tia lửa xẹt qua trong mắt Lục Lãnh Phong, người phụ nữ này thật sự giống một tấm thạch cao bằng da chó, thậm chí còn đáng ghét hơn chó Tây Tạng.

“Cô Đỗ, hành động và thân phận của cô hoàn toàn không xứng với nhau.”

Đỗ Di Nhiên cắn môi: “Có phải do hôm qua em ngất đi làm cho anh mất hứng không? Chúng ta tìm một chỗ không có ai, lại làm một lần nữa được không, em nhất định sẽ làm cho anh thỏa mãn.”

Lục Lãnh Phong khó tin nhìn cô ta: “Cô có bệnh tâm thần phân liệt à?”

“Em khôngbị bệnh, em vẫn rất bình thường. Tối qua anh muốn em bốn lần, điều đó chứng tỏ là anh thích cơ thể của em”, cô ta vừa nói vừa cởi quần áo.

Lục Lãnh Phong cũng không thèm nhìn cô ta, xoay người rời đi.

Ngoại trừ người phụ nữ ngốc nghếch của mình, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể khơi dậy hứng thú của anh.

Sự thất vọng dâng lên trong lòng Đỗ Di Nhiên, cô ta gần như sụp đổ,  không có người đàn ông nào ở thành phố Tinh Không này không bị chóng ngợp bởi vẻ đẹp của cô ta cả, không có người đàn ông nào lại không muốn quỳ dưới váy sẵn sàng liếm ngón chân cho cô ta?

Lục Lãnh Phong lại xem cô ta như rác rưởi, chơi xong thì vứt đi?

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, lao tới, từ phía sau ôm chặt lấy anh.

“Anh không thể đối xử với em như vậy, tối hôm qua em đã là người của anh rồi, sống là người của anh, chết là ma của anh, anh muốn thoát cũng không thoát được đâu.”

Lục Lãnh Phong tức giận, thoát khỏi tay cô ta, đẩy cô ta xuống đất: “Đỗ Di Nhiên, nếu cô bị bệnh, thì nên uống thuốc càng sớm càng tốt, đừng để quá muộn.”

Cô ta tức giận đến phát khóc: “Anh không muốn chịu trách nhiệm với tôi sao? Đỗ Di Nhiên tôi không phải là người anh có thể chơi đùa rồi tùy tiện vứt bỏ đâu.”

Cô ta gần như hét lên, cũng không biết lúc này Hy Nguyệt và mọi người đã xem xong phim, đang cùng bà cụ Đỗ đi tới chỗ này, vì vậy một màn này đều bị thu hết vào trong tầm mắt.

Cả người Hy Nguyệt run rẩy dữ dội, bộ dạng của Đỗ Di Nhiên quả thật là khó coi.

Hoa Vô Song nhanh như gió bước lên, tát cô ta một cái: “Cô thật sự là không biết xấu hổ, thật mất mặt.”

Đỗ Di Nhiên bật dậy đẩy bà ấy ra: “Bà dám đánh tôi, bà có tư cách gì mà đánh tôi? Vỗn dĩ chuyện nam nữ hoan ái cũng là chuyện bình thường.”

Đỗ Chấn Diệp bước lên, nhặt quần áo trên đất ném cho cô ta: “Đỗ Di Nhiên, dù sao chị cũng là cô chủ nhà giàu, làm như thế này mà được sao? Thỏ không ăn cỏ gần hang, nếu chị thiếu đàn ông đến mức này, thì có thể tìm ở bên ngoài, đừng làm chuyện điên khùng ở trong nhà.”

“Chị họ, giữa ban ngày ban mặt, ở trước mặt nhiều người như vậy mà chị còn dám công khai dụ dỗ anh trai tôi, thật không biết xấu hổ, chị chưa từng được học lễ nghi, không biết liêm sỉ là gì sao?”, Lục Sênh Hạ tức giận.

Hoa Phi đi đến bên cạnh Lục Lãnh Phong: “Anh rể, sau này hãy đem theo một vệ sĩ bên người để tránh bị quấy rối.”

Cả người Lục Lãnh Phong tản ra một cỗ khí lạnh như băng, làm cho bầu không khí xung quanh như muốn đóng băng: “Bà Đỗ, ngày mai chúng tôi trở về thành phố Long Minh, không làm phiền nữa.” nói xong anh nắm tay Hy Nguyệt bước ra ngoài.