Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1948



Chương 1948

Cô vuốt ve đầu con trai: “Ở thành phố Long Minh, con vẫn có thể gặp được bố và các cô, nhưng nếu con đến Thành Đô, con sẽ không thể gặp được bố ma vương, cô út, Kiến Dao, Kiến Diệp và chú Ngọc Thanh đâu. Con thật sự muốn đi Thành Đô sao?”

Hứa Kiến Quân hít mũi một cái: “Mẹ, nếu con không có ở đây, bọn họ sẽ không có cách nào công kích mẹ.”

Hy Nguyệt yêu thương vuốt ve đầu của đứa bé: “Họ là người điên có vấn đề về tâm thần, chúng ta là người bình thường, tại sao lại đi so đo với người điên? Như vậy chẳng phải là hạ thấp giá trị con người mình sao?”

Lục Lãnh Phong hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo của Hứa Kiến Quân: “Nhóc con, con cứ ở đây, con chính là con trai của bố.”

“Nhưng con họ Hứa, không phải họ Lục.” Giọng nói của Hứa Kiến Quân rất thấp, tựa như một cơn gió nhẹ.

Ánh mắt Lục Lãnh Phong lóe lên vẻ thâm trầm khó nói.

Anh đang tìm một người, tìm được người đó thì tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.

“Nhóc con, con muốn làm con trai của bố, hay là muốn làm con trai của Hứa Nhã Thanh.”

“Con không thể lựa chọn bố được.” Hứa Kiến Quân nghiêm trang nhìn anh.

“Nếu con có thể chọn lại một lần nữa?” Lục Lãnh Phong hỏi.

“Con muốn hai người đều là bố con.” Hứa Kiến Quân đáp lại từng chữ từng chữ rất có lực.

Hứa Nhã Thanh ở trong lòng của Hứa Kiến Quân là không thể thay thế, nhưng cậu bé cũng rất thích Lục Lãnh Phong. Cho nên cậu bé không muốn lựa chọn. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lục Lãnh Phong xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, xem ra câu hỏi của anh đã làm khó nhóc con rồi.

“Mẹ con là vợ của bố, con là con anh ta, cũng chính là con trai của bố, là một phần tử không thể thiếu trong cái nhà này, con hiểu chưa?” Ai còn dám khua môi múa mép, anh sẽ cắt đầu lưỡi của người đó, để cho cả đời này người đó không thể mở miệng nói chuyện.

“Bố Ma Vương.” Hứa Kiến Quân ôm cổ của anh, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ mặt của anh. Cậu bé cũng không muốn rời đi, cậu bé luyến tiếc em trai em gái, luyến tiếc bố Ma Vương và cô út, luyến tiếc cụ và bà…

Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh chạy tới, vừa rồi bọn họ vẫn trốn cửa lưới sắt mà nhìn trộm bên ngoài.

“Kiến Quân, đám người phụ nữ hư kia đã bị hung hăng dạy dỗ một trận, bị đánh tới mức bầm dập mặt mũi, về sau sẽ không dám khua môi múa mép nữa.” Lục Sênh Hạ giơ giơ quả đấm nhỏ mà trong lòng hả giận. Phần tử xấu phải chịu trừng phạt chịu quả báo.

“Chúng ta không thể bị mấy con trùng thối là ảnh hưởng tới tâm tình, đi bắn pháo hoa đi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.

Lục Lãnh Phong đặt Hứa Kiến Quân xuống.

Trẻ con vẫn là trẻ con, ngây thơ, nỗi buồn đến nhanh, mà đi cũng nhanh. Hứa Kiến Quân lau nước mắt, nín khóc mà cười, cậu bé chạy ra hồ chơi cùng bọn họ.

Nhóm chú họ trở về vội nhận lỗi, Hy Nguyệt cũng không nói gì nhiều, tất nhiên sẽ có người quan tâm đến họ. Trên bàn đánh bài, mặt mấy vị cô họ đều đen sì.

Lúc này, Lục Vinh Hàn đang trêu chọc mấy đứa cháu.