Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1910



Chương 1910

Tư Mã Ngọc Thanh sờ sờ đầu:

“Đâu có đâu. Em ở chung với mấy chị suốt mà. Nếu mọi người không tin em cũng được thôi, rồi có ngày người ngoài hành tinh đến thật thì sẽ chứng minh được là em đúng à.”

Lục Sênh Hạ như đứng giữa trời gió thổi đìu hiu cộng thêm cảnh mấy con quạ bay qua kêu “éc éc”:

“Em xem phim viễn tưởng hơi nhiều rồi đấy.”

Lục Vinh Hàn cảm thấy suy đoán của con gái mình rất khả thi, Tư Mã Ngọc Như có khả năng là vấp ngã ở đâu đó rồi hôn mê.

Ngoài trời hiện đang rất rét lạnh, nếu như không mau chóng tìm cho ra cô ta, thì khả năng cao bây giờ không chết cũng sẽ sớm bị cóng đến chết.

Lục Lãnh Phong rót một ly cà phê:

“Có thử tra qua camera giám sát chưa, lần cuối cùng cô ta xuất hiện ở đâu?”

“Theo như chúng tôi điều tra, thì vào lúc hai giờ chiều, cô ta ở trong đình nghỉ chân ở vườn hoa thưởng trà. Rồi sau đấy cô ta đi vào trong góc vườn hoa ở hướng nam, chỗ ấy là điểm mù của camera. Lúc sau nữa thì đã chẳng còn thấy bóng dáng cô ta xuất hiện, cũng không nhìn thấy cô ta đi khỏi vườn, cứ như là lập tức biến mất ở ngay trong khu vườn vậy.”

Bảo vệ thuật lại.

“Đến chỗ ấy tìm kiếm chưa?”

Lục Lãnh Phong lại hỏi.

“Đã đi tìm rồi, không hề có tung tích gì. Trừ phi, cô ta trèo qua hàng rào vườn để tẩu thoát.”

Bảo vệ nói:

“Bên ngoài vườn hoa không thuộc sự quản lý của làng du lịch Phương Thanh nên không có gắn camera giám sát. Hơn nữa, bên ngoài vây bởi hồ nước, bây giờ là mùa đông, nước hồ đã đóng băng, có thể đi lại được trên mặt nước được.”

“Ôi mẹ ơi, có khi là Ngọc Như đi trên mặt hồ rồi lớp băng nứt ra, bà ta rớt thẳng xuống hồ rồi hay không?”

Lục Sênh Hạ che miệng hô lên, khiếp sợ.

Lục Lãnh Phong chau mày:

“Tuyết rơi đã bao nhiêu ngày rồi, cô ta còn leo rào rồi chạy băng qua hồ, để làm cái gì? Tìm chết à?”

“Cũng phải ha, chắc bà ta cũng không có điên mà đi tự sát đâu.”

Lục Sênh Hạ lè lưỡi làm mặt quỷ.

Tư Mã Ngọc Thanh cũng le lưỡi theo:

“Chắc chắn là cô ta bị đám người ngoài hành tinh giống mình kêu đi đấy. Ngoài trời tuyết rơi dầy như thế, trời thì rét đậm, tự dưng cô ta lại chạy ra vườn hoa uống trà một mình không quái lắm sao? Em thấy chắc chắn là cô ta đang đợi mấy người bạn ngoài hành tinh của mình rồi.”

Lục Sênh Hạ khẽ vuốt cằm:

“Em nói cũng có lý. Trời lạnh cóng như này mà tự dưng lại chạy ra ngoài đình uống trà, có bình thường không chứ?”

“Biết đâu cô ta muốn ngắm tuyết thì sao.”

Lục Vinh Hàn phỏng đoán.