Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 7: Khuôn mặt chân chính



Căn phòng rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở mạnh của người đàn ông, dường như anh rất muốn giải tỏa những cảm xúc khó chịu trong lòng nên đi về phía trước, nắm được cái gì thì ném cái đó, khiến một căn phòng sang trọng trở thành một bãi rác, phòng tân hôn vốn dĩ sáng sủa cũng trở nên u ám.

Dương Ái Vân cũng không ngăn mà mặc anh phát tiết, một người vừa bị bỏ rơi còn phải nghe những lời tàn nhẫn từ người thương bạn nói anh ta còn có thể thế nào? Không lẽ còn bình tĩnh được sao?

Dù là Sầm Cảnh Đình, một tổng giám đốc cao cao tại thượng đi chăng nữa cũng chẳng thể bình tĩnh nổi mà điên cuồng gào thét, đập phá mọi thứ quanh mình.

Dương Ái Vân nhìn anh, người đàn ông bị tổn thương hóa ra có bộ dạng thế này, cô có chút cảm thán trong lòng. Muốn an ủi nhưng thiết nghĩ có lẽ anh không cần điều này.

Cô chìm trong suy nghĩ lúc này lại nghe một tiếng “rầm” lúc nhìn lại thì thấy Sầm Cảnh Đình ngã lăn xuống đất, vì không nhìn thấy đường nên anh cũng không biết trước mặt mình là cái gì, đụng phải một cái ghế liền thuận đà té xuống.

Dương Ái Vân đứng dậy tiến về phía anh một lần nữa, vừa vặn nhìn thấy biểu tình đau đớn của anh, thế nhưng Sầm Cảnh Đình cắn chặt môi đến nỗi chảy máu cũng không phát ra một tiếng kêu đau nào.

Cô cũng không hỏi thăm anh làm gì, nhìn là biết người đàn ông này kiêu ngạo đến cỡ nào, cô chỉ nói: “Phát tiết đủ rồi chứ?”

Vẫn nghe được giọng nói của cô Sầm Cảnh Đình khựng người một chút, gắng gượng muốn đứng dậy lại bất lực, anh trầm đục hỏi: “Sao cô còn ở đây? Không phải tôi bảo cô cút rồi sao?”

“Cút rồi, vừa quay lại.” Dương Ái Vân tùy ý trả lời lại ngồi bên cạnh anh: “Có muốn đứng dậy không?”

“Không cần, đừng đến gần tôi.” Giọng điệu của anh đã dịu đi vài phần nhưng vẫn còn lạnh lùng và tức giận.

“Tôi cách anh cả ba bước chân không tính là đến gần.” Cô cũng trào phúng một câu, nhìn người đàn ông nhếch nhác mà buồn thay.

Sầm Cảnh Đình nghiến răng thật lâu lại từ từ thả lòng người nằm vô thức giữa sàn nhà.

Dương Ái Vân không nhìn nổi bèn gọi: “Sầm Cảnh Đình.”

Người đàn ông chẳng buồn đáp trả.

Thấy vậy cô khoanh tay nhếch môi: “Anh thế này cho ai xem? Dương Ái Linh cũng không nhìn thấy, càng không vì anh mà đau buồn, khéo khi còn đang đốt pháo ăn mừng vì thoát khỏi một tên mù như anh.”

“Cút, đừng nói linh tinh trước mặt tôi.” Sầm Cảnh Đình cuối cùng cũng phản ứng một chút, khuôn mặt phẫn nộ nhìn vô cùng dữ tợn.

Dương Ái Vân mặc dù hiểu tâm tình của anh nhưng vẫn nói câu cuối: “Anh thua cược rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ là vợ anh, xin anh nhớ cho điều này.”

“Vợ tôi? Nực cười, Sầm Cảnh Đình tôi không cần.” Sầm Cảnh Đình tự châm biếm một câu, anh không cần một người vợ mà bản thân không yêu.

Dương Ái Vân không quan tâm lại nói: “Lẽ nào anh thua cược rồi định quỵt nợ sao?”

Sầm Cảnh Đình hơi ngẩn một chút, mới nhớ vài tiếng trước mình có cá cược với người phụ nữ này, lúc đó anh vô cùng tin tưởng Dương Ái Linh nhưng tất cả đều sụp đổ bởi những câu nói đó.

“Anh ta chỉ là kẻ mù, xách dép cho tôi còn không xứng.”

Từng câu từng chữ vẫn còn đọng lại trong tâm trí của anh. Rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, bây giờ anh còn có thể tin tưởng ai, người anh yêu nhất cũng giống như những người kia, trước mặt giả vờ yêu thương sau lưng lại khinh thường anh là một kẻ mù vô dụng.

Hơn một năm qua anh luôn sống trong sự u tối, nếu không phải có ông nội sợ là anh đã bị vứt bỏ từ lâu rồi. Sầm Cảnh Đình luôn hiểu điều này nên khi có Dương Ái Linh bên cạnh anh mới có thêm động lực vượt qua những ngày tháng đó. Thế nhưng cuối cùng mọi thứ lại chỉ là giả dối, nói anh chấp nhận nó thế nào đây?

Cả người Sầm Cảnh Đình toát ra vẻ lạc lõng, không nói không rằng, hai mắt anh nhắm lại, mặc kệ sự đời, cũng không quan tâm đến Dương Ái Vân. Từng giờ từng phút cứ thế trôi qua.

Dương Ái Vân vẫn ngồi bên cạnh anh, không nói tiếng nào, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng đã dần lên cao, vừa to vừa tròn nhưng lại có chút đìu hiu, đìu hiu như người đàn ông đang nằm dưới sàn.

Mãi một lúc sau không nhìn được nữa cô mới gọi: “Sầm Cảnh Đình, đứng dậy đi, đừng nằm ở đây.”

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, cô đành phải tiến tới chỗ anh lay vài cái. lại nghe thấy tiếng thở đều đều, cô nghi hoặc, Sầm Cảnh Đình ngủ rồi sao?

“Cảnh Đình.” Cô muốn gọi thêm một lần nữa để xác định nhưng anh vẫn im lìm, có lẽ anh đã rất mệt mỏi.

Chẳng còn cách khác cô đành phải nâng anh dậy, tự mình bế người đi đến bên giường, từ nhỏ cô đã tập võ nên thể trạng khỏe hơn những người phụ nữ bình thường, nâng tạ còn được nói gì đến một người đàn ông.

Đợi khi đặt anh xuống giường cô mới thở nhẹ một hơi, đang định đắp chăn cho anh thì bàn tay đột nhiên bị người bắt lấy, cô hơi khựng lại, tưởng anh tỉnh dậy thì nghe người đàn ông lẩm bẩm: “Đừng, đừng đi.”

Dương Ái Vân biết anh nằm mộng, muốn rời đi rồi lại nằm tựa vào giường mặc anh giữ chặt tay mình, cũng chẳng biết anh mơ gì cứ lẩm bẩm mãi không ngừng.

Cô không trấn an anh chỉ xoa nhẹ mái tóc của anh đồng thời cất giọng hát: “Ngày mai sẽ tốt thôi, sẽ lại thấy hàng cây rất xanh, sẽ lại thấy ngọn gió rất trong lành…”

(Trích bài hát: Ngày Mai Sẽ Khác - Lê Hiếu)

Dường như giọng hát của cô đã an ủi được Sầm Cảnh Đình, người đàn ông không còn nói mớ nữa mà thở đều đều, trước nay Dương Ái Vân chưa an ủi người bao giờ nên cô chỉ có thể làm hết sức mình.

Ngày hôm sau, mặt trời ló rạng, một ngày nữa lại đến, tiếng gõ cửa vang lên, Dương Ái Vân từ trong nhà vệ sinh đi ra, trên người vẫn còn mặc bộ váy cưới màu trắng, cô lục hết tủ cũng không có bộ độ nào vừa ý ngoài những bộ đồ ngủ quyến rũ, nếu như là những cặp vợ chồng bình thường thì khách sạn này vô cùng có tâm, đáng tiếc cô và Sầm Cảnh Đình không phải vậy nên những bộ này hoàn toàn không dùng được.

Khi cô mở cửa ra thì thấy quản gia và hai vệ sĩ phía sau, quản gia hình như muốn lên tiếng lại sững sờ tại chỗ, nhìn cô với biểu cảm kinh sợ, hai vệ sĩ trông bình ổn hơn nhưng ánh mắt cũng không giấu được sự kinh ngạc.

Dương Ái Vân nhìn biểu cảm của họ mới nhớ mình vừa tẩy trang, vết bớt màu đỏ tía cũng hiện ra một cách rõ rệt.

“Đại, đại thiếu phu nhân.” Quản gia hơi lắp bắp, ông đâu ngờ rằng cô dâu của thiếu gia lại dọa người như vậy, dù hơi ghê người nhưng cũng không quá thất thố.

“Đã làm ông sợ rồi phải không? Khuôn mặt thật của tôi chính là thế này.” Dương Ái Vân nhún vai một cái.

Quản gia tuy kinh sợ một chút nhưng rất nhanh phản ứng lại: “Đại thiếu phu nhân, chúng tôi mang đồ ăn sáng đến cho cô và thiếu gia, tiện thể muốn xem thiếu gia thế nào.”

“Anh ấy vẫn còn chưa dậy, các ông vào trước đi.”

Quản gia và hai vệ sĩ đang bưng đồ lần lượt đi vào, lại nhìn thấy căn phòng bừa bộn ông hơi nhíu mày đi đến bên giường gọi vài tiếng: “Đại thiếu gia, tôi mang đồ ăn sáng đến cho cậu.”
Người đàn ông nằm trên giường đã mở mắt nhưng không có chút phản ứng, quản gia cũng không biết phải làm sao.

Bên này Dương Ái Vân nhìn hai vệ sĩ xếp thức ăn lên bàn, cách xếp không giống như bình thường. Đầu tiên, bọn họ để một cái khay bằng gỗ lên bàn, sau đó mới xếp từng món đồ vào đó. Lại nói, bàn đặt đồ ăn cũng là bàn chuyên dụng khá vuông vắn.

Cô không hiểu cho lắm lại hỏi: “Các anh làm như vậy là sao?”