Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 25: Vương Hạo Thiếu Gia, Ngươi Đúng Là Một Tên Kỳ Lạ



Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới ngày nào bước chân vào Vương Gia phủ, bản thân còn là một con thỏ tàn phế cả đầu óc lẫn thân thể mà giờ đây ta đã trở thành sủng vật của tên Vương Hạo thiếu gia kia. Suốt quãng thời gian ở đây ta sống thật an nhàn, ngày ngày chỉ cần nằm rung đùi chờ ăn, ăn no rồi lại ngủ, ngủ đã rồi lại mở mắt há miệng chờ ăn, chẳng mấy chốc ta đã trở thành một con heo đúng nghĩa. Giờ đây, ta lười đến nổi không nhấc nổi cái thân nặng trịch này lên, mạc ai muốn khiêng ta đi đâu thì đi.

Nói là sung sướng nhưng ta vẫn cảm thấy bản thân giống như chỗ mua vui cho tên Vương Hạo thiếu gia kia, ngày nào hắn cũng lải nhải vào tai ta những điều khiến ta không tài nào hiểu được. Ngoài những việc liên quan đến chuyện triều đình, không lúc nào hắn không nhắc đến cái tên Bạch Mai gì gì đó, đến nỗi một con thỏ ngu ngốc như ta không thể nhớ được bất kì điều gì quá lâu cũng phải nhớ như in cái tên mà hắn đặt cho ta là Bạch Mai. Hắn rõ ràng là muốn ta sống mà cũng không được yên thân đây mà.

“Hạo nhi, con xem bản thân năm nay đã tròn 18 tuổi đầu, con không lo thành gia lập thất, lại ở đây nuôi thỏ trồng hoa, mẫu thân thật sự không hiểu nổi con nữa rồi”

Ta nghe tiếng mẫu thân của hắn là Hoàng Lan cách cách đang lớn tiếng dạy con, nhất thời có chút kinh sợ. Ta tính đứng dậy hóng hớt xem bà ấy dạy dỗ đứa con bất hiếu của mình như thế nào cho phải đạo, nhưng không tài nào nhấc nổi cái thân hình nặng trịch này lên, nên đành dỏng tai lên nghe cho tiện.

“Mẫu thân, thành thân là việc trọng đại cả đời người, Hạo nhi nhất định sẽ không nghe theo sự sắp xếp của người. Hạo nhi nhất định sẽ tự mình tìm được người thương”

Nghe giọng điệu của hắn có vẻ trả treo, phen này e là hắn sẽ bị cấm túc trong phòng sớm thôi. Cuộc trao đổi giữa hai người bọn họ cũng càng lúc càng trở nên gây cấn hơn, một người cứ phải nói ra cho bằng được, còn một người lại cứ phải cãi cho đã mới chịu thôi, thật khiến trái tim nhỏ bé này của ta không được yên ổn chút nào.

“Hạo nhi, mẫu thân hiểu lòng con, nhưng con cũng nên nghĩ cho Vương gia, hiện tại ông ấy không còn được Hoàng Thượng coi trọng như trước, e rằng không sớm thì muộn cũng bị giáng chức xuống làm quan. An Nhiên công chúa thì có gì không tốt chứ, nàng ấy hiện tại đã đến tuổi cập kê, con cũng nên để ý tới người ta. An Nhiên công chúa dù sao cũng là con gái cưng của Hoàng Thượng, nếu có thể thành thân với nàng ấy, chắc chắn Vương Gia sẽ nhanh chóng lấy lại chỗ đứng trong triều đình, con đường tương lai của con cũng nhất định sẽ xán lạn hơn rất nhiều”

Ta thấy Vương phu nhân nói không có gì là sai, tuy ta chỉ là một con thỏ vô âu vô lo, không màn đến thế sự, ngày ngày chỉ biết chuyên tâm vào hai nghiệm vụ chính là ăn và ngủ, nhưng việc Vương Gia phủ thất thế ta cũng có thể cảm nhận được, chẳng hạn như việc người hầu đến chăm sóc ta dần ít đi, đồ ăn thức uống của ta dạo này cũng không được dư giả như trước, nếu hôm nay không nghe Vương phu nhân nói, ta còn không rõ nguyên nhân tại sao.

“An Nhiên công chúa sắc nước hương trời, nhưng ngạo mạn, hống hách. Nàng ta ỷ được Hoàng Thượng cưng chiều trước giờ không xem ai ra gì, biết bao nhiêu điều tiếng về nàng ta, không lẽ mẫu thân không rõ”

“Những lời đồn trong Triều Đình có rất nhiều, con không nên bận tâm, việc con cần làm lúc này là suy nghĩ cho Vương Gia chúng ta và tương lai của con. Nếu được con nên sắp xếp gặp mặt An Nhiên công chúa một lần, biết đâu con sẽ có cái nhìn khác về nàng ấy”



“Mẫu thân, từ nhỏ đến lớn Hạo nhi chưa từng cãi lời người, nhưng chuyện thành thân lần này con muốn tự mình quyết định. Xin người tha lỗi cho con”

“Hạo nhi…con thật là”

Một tiếng bốp vang lên, bầu không khí lúc này trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, ta có thể cảm thấy da gà trên người ta đang nổi lên từng đợt, thật đáng sợ.

Sau cú tát như trời giáng từ mẫu thân, hắn của không giải thích gì thêm, xồng xộc chạy đến chỗ ta rồi bế ta bỏ ra ngoài. Ta liếc qua thấy Vương phu nhân đang giận đến tím cả mặt, bất lực nhìn đứa con trai yêu quý của bà ấy bế ta đi.

Tên Vương Hạo này kể ra cũng thật ngốc nghếch, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng không phải là việc hết sức bình thường của con người hay sao, đổi lại là ta, nếu là hắn, ta thà lấy quách cái cô công chúa gì đó cho rồi, vừa được tiếng thơm, lại vừa cứu được tình thế khó khăn lúc này của Vương Gia phủ, tiện cả đôi đường.

“Bạch Mai, ngươi xem, rõ ràng là mẫu thân đang ép ta, cả đời này của ta, đều nằm trong sự sắp đặt của bà ấy, ta thực sự đã chịu đựng quá đủ rồi. Bây giờ đến việc chọn lựa cho mình một người tâm đầu ý hợp, ta cũng không được chọn theo ý mình, ta đúng là người bất hạnh nhất trần đời”

Hắn vừa vuốt tay lên bộ lông trắng muốt của ta vừa rên rỉ mấy lời khó hiểu này. Ta căn bản không hiểu được hắn đang nghĩ gì, cái gì gọi là sắp đặt, cái gì là quá đủ cơ chứ, ta chỉ hiểu được khi nào đói bụng thì ăn, buồn ngủ thì nằm đánh một giấc mà thôi, một con thỏ đơn thuần như ta thực sự không tài nào hiểu được tâm ý của hắn lúc này.

Hắn ôm ta ngồi trước đình Cẩm Phổ ngắm ra khuôn viên, nơi những cánh hoa bồ công anh đang tung bay trong gió. Hắn ngồi rất lâu, rất lâu, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, chỉ thấy hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy một cánh hoa bồ công anh đang bay tới trước mặt, trong đôi mắt hắn ánh lên một nét cười, đây có lẽ là gương mặt hồn nhiên nhất từ trước đến giờ của hắn, có lẽ hắn đang nhớ về vị cô nương tên Bạch Mai kia cũng nên.

Thật sự ta cũng rất tò mò về Bạch Mai cô nương kia, không biết rốt cuộc nàng ấy là ai mà lại có thể khiến hắn thần hồn điên đảo đến thế, nhưng mà theo cách hắn kể với ta thì rõ ràng nàng ấy không có thật, hắn chỉ đơn thuần bắt gặp nàng ấy trong giấc mơ, vả lại lúc đó hắn còn quá nhỏ để hiểu việc yêu đương là gì, vậy mà cũng xem người ta là người trong mộng, còn một mực si tình với người ta đến thế, Vương Hạo thiếu gia, ngươi đúng là một tên kỳ lạ.