Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 19: Chênh lệch nhân khẩu



Tâm tình của An Bình cùng An Tâm đều không ổn định, nói đến chuyện thương tâm, cả hai người đều hận không thể ôm đầu khóc rống lên, Viên Hạo đối với thế giới này cũng không có tìm hiểu rõ ràng, từ trong lời nói của bọn họ cũng không thể hiểu được quá nhiều, chỉ đành hỏi lại: “Vậy chúng ta có thể đi báo cảnh sát hay không, có lẽ cảnh sát có thể tìm ra được một số người khác a?”

“Ha ha, cậu không biết, nếu như chúng ta đi báo cảnh sát còn có thể bị coi là người xấu đến a. Hằng năm có bao nhiều á nhân bị giết, lại có bao nhiêu á nhân sinh sống ở vực sâu tuyệt vọng, chính phủ thì chỉ được cái hô hào sẽ không kỳ thị á nhân, nhưng muốn làm tăng địa vị của á nhân trong xã hội thì phải chờ ngân sách, bao nhiêu năm nay, á nhân vẫn như trước sống ở tầng đáy xã hội, cuộc sống khổ cực ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thậm chí còn bị coi như là món đồ chơi, sống đến một chút tôn nghiêm cũng không có.” An Bình càng nói càng kích động, che ngực ho kịch liệt.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” An Tâm vội vàng ngăn cản hắn, Viên Hạo cũng vội vàng đi bưng một chén nước cho hắn, rồi để cho hắn nằm xuống cố gắng nghỉ ngơi. An Bình uống nước xong, cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, chậm rãi bình tĩnh lại, rất nhanh liền ngủ mất. Viên Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho An Tâm đi ra ngoài nói chuyện một chút. Trong lòng cậu có quá nhiều nghi vấn, đặc biệt là á nhân trong lời bọn họ, cậu đối với danh từ này thật xa lạ.

“Ai, á nhân chúng em sống thật gian nan a. Có lúc thật muốn chết sớm đi một chút, nhưng mà đã sinh ra liền cũng không thể chết vô vị như thế.” An Tâm lầm bà lầm bầu, nghĩ đến ba người An Ý thì tâm tình lại càng không tốt.

“Á nhân là cái gì? Á nhân so với người thì có gì không giống?”Viên Hạo hỏi.

“Á nhân chính là người không có khả năng sinh đẻ, bề ngoài cùng người bình thường thì không có gì khác biệt.” An Tâm trả lời, đột nhiên kì quái xoay người ại hỏi: “Anh không biết đến á nhân, lẽ nào nơi của các anh không có á nhân?”

“Chưa từng nghe đến khái niệm á nhân này, nơi bọn anh người không thể sinh dục lại rất ít, nhưng không liên quan gì đến địa vị xã hội.” Viên Hạo đối với An Tâm càng thấy kì quái. Tình trạng này là như thế nào, ai lại đi lấy khả năng sinh sản để phân chia loại người a.

An Tâm nghe xong Viên Hạo nói hai mắt liền trợn tròn, không thể tin được hỏi lại: “Nói như vậy, nơi của các anh, hầu hết đều có khả năng sinh sản?”

“Đúng vậy, vợ chống bình thường đều sẽ có con a, thậm chí là còn có mấy đưa liền.” Nhà Viên Hạo là ở nông thôn, nếu như là sinh con gái, có thể sinh đứa thứ hai, đương nhiên là nếu ngươi muốn sinh thêm con, tình nghuyện nộp phạt ít tiền, là có thể sinh ba sinh bốn, trong thành phố đúng là hầu hết mọi người đều sinh con một, rất ít gia đình không có con.

“A, đều sinh con, nếu thế không phải là có rất nhiều người sao?”

“Đúng vậy, nước anh ước chừng là có khoảng 14 trăm triệu nhân khẩu, là một trong những quốc gia đông dân nhất.” Viên Hạo nhớ đến Đông Quản là một địa phương nhỏ như vậy, hằng năm có bao nhiêu người về nơi này làm công, chỉ là nhìn lại trạm xe lửa ngày tết, đám người đông như kiến, khiến cho lòng cậu thấy ê ẩm.

“A, 14 trăm triệu người, thật sự là rất lớn.”

“Anh chỉ nói là nước anh, nếu như thêm vào mấy quốc gia khác, cũng không biết là có bao nhiêu, có lẽ lên đến mấy tỉ đi.”

“Trời ạ, mấy tỉ người thì làm sao mà sống được?” An Tâm kêu to. Nói như hiện nay, ước chừng hoảng năm trăm triệu dân đã là một vấn đề rất khó khăn rồi. Địa cầu không chịu nổi gánh nặng, đương nhiên là rất thiếu thốn tài nguyên, đất đai cằn cỗi, môi trường tự nhiên khắc nghiệt, nhân loại đều sinh sống thật không dễ dàng gì. Ngoài trừ quần thể á nhân không nói, những người bình thường cũng không có gì tốt lành, chỉ có một số rất ít người có thể sống xa hoa.

“Anh chỉ biết, người đều được phân làm ba loại lớn, một nhóm là nông dân trồng trọt, một nhóm người ở thành phố, gọi là công chức, còn có công nhân, bọn họ là làm việc lấy tiền lương. Một nhóm là ông chủ, có thể kiếm rất nhiều tiền, cũng có thể kiếm ít, là giai cấp có tiền.”

“Nông dân, trồng trọt?” An Tâm cắt ngang lời cậu.

“Đúng vậy, nước anh vốn là một quốc gia nông nghiệp, số lượng nông dân vẫn là rất lớn a. Nhà anh chính là hầu hết đều là nông dân, trồng một chút lá nước tiểu mạch cây bông rau củ quả, chi phí ăn ở một năm, đều dựa vào bán những thứ này mà kiếm được.”

“A?” An Tâm nghe được trợn to hai mắt, mấy lời Viên Hạo nói hắn không hiểu cho lắm.

“Khụ khụ.” An Bình ho khan vài tiếng, hai người vội vã ngừng nói chuyện.

“Sao rồi?” An Tâm lo lắng nhìn An Bình, dáng vẻ của An Bình lúc này hình như là rất khó chịu.

“Anh, anh…” An Bình lại che ngực, nói không ra lời, lại ho một tiếng ra máu.

“Lập tức đưa hắn đến bệnh viện.” Viên Hạo vừa thấy dáng vẻ của hắn như vậy, rất sợ nôi tạng bị thương nghiêm trọng, chỉ sợ nếu chậm thì xảy ra chuyện gì lớn.

“Không cần.” An Bình kiên trì không chịu ra ngoài, thứ nhất là hắn sợ người xấu còn chưa có đi, thứ hai là hắn căn bản cũng không có tiền, làm sao mà đi bệnh viện được?

“Như vậy sao được.” Viên Hạo không nghe hắn, quay đầu lại thương lượng với An Tâm làm sao có thể đưa An Bình đi bệnh viện.

“Bệnh viện cũng không tính là quá xa xôi, thế nhưng chúng ta không có tiền.” An Tâm thống khổ che mặt.

“Lần trước anh bán dưa chuột còn một ít tiền.” Viên Hạo móc ra trong túi mấy cái ngân tệ, cậu căn bản cũng không rõ ràng số tiền này có tác dụng gì hay không.

An Tâm nhìn thấy thì sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng An Bình nhất quyết không chịu đi, Viên Hạo không nói hai lời, liền vác An Bình lên đi, An Tâm đi theo phía sau đỡ An Bình.

Bọn họ xuất hiện ở chỗ đống đá trước kia, xung quanh yên tĩnh không một tiếng vang, Viên Hạo cùng An Tâm dừng bước, ngắm nhìn bốn phía không thấy có môt bóng người, “Đám người kia hẳn là đã sớm đi rồi, hiện tại là buổi trưa, mặt trời lớn như vậy.” Viên Hạo luôn cảm thấy trong không khí có mùi máu tanh, cậu dùng sức ngửi một cái, nhìn bốn phía.

“Tôi nghĩ trước tiên nên xem nhà của chúng ta.” An Bình kiên trì.

Viên Hạo cõng lấy An Bình, An Tâm ở một bên cẩn thận đỡ, ba người chậm rãi xuyên qua đống đá vụn, nguyên bản là một nơi rất hỗn độn, căn bản không tìm được thứ gì, tình cờ có mấy vết chân cùng vết máu, còn tìm được cả mấy miếng quần áo bị xé rách. Nhưng những thế này cũng không để lại quá nhiều manh mối, phỏng chừng dù cho là cảnh sát đến, cũng không tìm thêm được thứ gì hữu dụng.

“Ai.” An Tâm nhìn thấy khối thổ kim trứng này, mãnh liệt thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì cho phải.

Nơi này vốn là trồng thổ kim trứng nhưng hiên tại hoàn toàn là một mảnh đất trống, có vết tích mới đào qua, ngoài trừ để lại mấy vết chân, ngay cả một cái lá cây cũng không có để lại, sạch sành sanh, đám người kia đã sớm đem thổ kim trứng mang đi sạch rồi.

“Đừng để ý mấy thứ này nữa.” An Bình nhanh chóng giục mọi người đi về phía nhà của mình xem.

Đi tới chỗ đường nhỏ, tâm tình Viên Hạo liền nhảy lên, thật hi vọng có thể nhìn thấy ba người An Ý đột nhiên xuất hiện, nhưng mới quẹo vào góc, cậu liền không muốn cất bước. Phòng nhỏ phía trước đã sớm sụp, biến thành một đống hỗn độn, trên đất còn lưu lại mấy vết máu, ngoài ra, không tìm thêm được bất cứ đồ vật gì. Có thể thấy được tất cả mọi thứ trong phòng đều bị người ta mang đi rồi, những vết máu này có lẽ là do ba người An Ý lưu lại.

Nhìn thấy máu, An Bình nhất quyết đòi xuống, hắn quỳ trên mặt đất, quay về phía vết máu nắm chặt hai tay, con mắt Viên Hạo đều đỏ lên, còn An Tâm thì trực tiếp rơi lệ. Trong lòng Viên Hạo rất khó chịu, cậu không thể tin mấy người An Ý ngày hôm qua còn nhảy nhót tưng bừng như thế, hôm nay chỉ lưu lại có một bãi máu này.

“An Ý, An Như, An Toàn.” An Tâm thất thanh khóc rống, trong lòng cực hận.

“Đi thôi.” Qua một lúc lâu, An Bình mới nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn ở trong lòng liền thề, nhất định phải báo thù cho ba người An Như bọn họ.