Vô Thượng Thần Đế

Chương 193: Không Lưu Để Qua Đêm Thù (1)



Thân thể của hắn như đang không ngừng chuyển vận lực lượng, làm cho lực lượng này đắc ý sớm trưởng thành.

Chầm chậm...

Mục Vân mở ra hai mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt, mỉm cười.

Linh Huyệt cảnh tam trọng, nước chảy thành sông.

Mọi việc đều viên mãn như vậy.

- Ai, đáng tiếc hiện tại không có tên đui mù nào chọc tới ta, nếu không ta treo lên đánh một phen, sẽ thật sự rất sảng khoái!

Mục Vân nói ra lời không biết sỉ.

- Mục đạo sư, Mục đạo sư, không tốt!

Mới đứng dậy từ trong rừng cây, một tiếng hô hoán rất vội vàng gọi tên Mục Vân.

- Chuyện gì xảy ra?

- Là như vậy, lần trước lớp trưởng lớp mười thua dưới tay Thiết Phong, bị lớp trưởng lớp chín tám Văn Phong biết, Văn Phong lại nghe nói gần đây danh tiếng lớp chúng ta rất nổi tiếng, nên dẫn theo người tới khiêu chiến chúng ta, bây giờ bọn hắn đang đứng trên võ trường học viện, chuẩn bị đánh!

- Ừm.

Ừm?

Nghe được khẩu khí nhàn nhạt của Mục Vân, Tô Hân Nhiên sững sờ, chỉ một tiếng ừm là thôi sao?

- Mục đạo sư, ngài không lo lắng sao?

- Lo lắng cái gì?

Mục Vân cười nói:

- Chính là khiêu chiến mà thôi, một mình Thiết Phong khẳng định gánh không được, kết quả khẳng định là thua lớp chín tám, thua cũng tốt, tránh cho những tiểu tử này mỗi ngày coi ta là không khí, không thua, bọn hắn nơi nào sẽ nghĩ đến thắng.

- Ách...

Tô Hân Nhiên nghe được lời của Mục Vân, ngẩn người, hình như đạo sư nói rất đúng.

Chỉ là, lớp chín sơ cấp so với lớp chín tám sơ cấp, chênh lệch cũng không phải một chút xíu.

Lỡ như Thiết Phong bọn hắn thua thảm, sợ rằng sẽ mất đi ý chí chiến đấu!

- Không cần phải để ý đến bọn hắn, đúng, hiện tại ngươi nên thử luyện chế đan dược nhất phẩm thượng đẳng, ở Nam Vân thành, ta thấy qua không ít đan phương, ngươi cầm mấy trương đan phương này thử một chút đi.

Mục Vân nói xong, xuất ra đan phương do chính mình viết, phía trên có không ít lít nha lít nhít chữ viết phương pháp luyện chế đan dược với tâm đắc.

- Tạ ơn Mục đạo sư!

Tô Hân Nhiên nhìn mấy tờ đan phương này, gương mặt nàng tràn đầy vui mừng, đối với luyện đan sư chuyện làm cho bọn hắn hưng phấn nhất chính là phương pháp luyện chế đan dược.

- Lăng Vũ Nguyệt đâu?

- Hiện tại nàng cả ngày đi theo đằng sau Mạc Vấn đại sư, Mạc Vấn đại sư cũng rất tốt, mỗi ngày đều giảng về luyện đan cho Vũ Nguyệt, tựa như Vũ Nguyệt bái Mạc đại sư làm sư phụ, hì hì...

Lúc đầu, Tô Hân Nhiên đối với hứa hẹn của Mục Vân cũng không có để ở trong lòng.



Bạn thân của mình muốn bái Mạc Vấn đại sư làm đồ đệ, Mạc Vấn là ai, chỗ nào dễ dàng như vậy.

Ai biết một câu của Mục đạo sư, Mạc đại sư lại đều không có do dự, đáp ứng lập tức.

- Được, đánh xong một trận với lớp 98 sơ cấp, gọi những tên kia đến phòng học, ta có chuyện tuyên bố, đi thôi!

- Vâng!

Tô Hân Nhiên một đường chạy chậm rời đi, hiện tại, chỉ sợ lớp chín đã đánh với lớp chín tám, khiêu chiến giữa các lớp cùng cấp như thế bình thường đều là lựa chọn ba đến năm người tiến hành tranh tài.

Hiện tại, đoán chừng lớp chín đã thua vô cùng thê thảm.

...

Lôi Phong viện, trong phòng học lớp chín sơ cấp, gần trăm tên học viên ngồi ở vị trí của mình, không nói một lời.

Đi vào phòng học, thấy cảnh này, Mục Vân đã hiểu rõ kết quả.

- Ừ, thua thật sao? Ai đứng dậy nói một chút với ta, thua thảm như thế nào?

- Mục đạo sư!

Thiết Phong đứng lên, nói:

- Chuyện này không thể trách chúng ta, lớp chín tám sơ cấp là lớp sơ cấp mạnh nhất, nhưng lớp chín sơ cấp chúng ta là hạng chót...

- Hạng chót? Ngươi còn biết là hạng chót?

Mục Vân nhếch miệng, nói:

- Hiện tại, ta hỏi các ngươi một cái, thua, có muốn thắng lại bọn hắn hay không?

- Muốn!

- Muốn!

Lời của Mục Vân rơi xuống, toàn bộ cả lớp lập tức bộc phát ra một tiếng hét phẫn nộ.

Ai không muốn thắng?

Nhưng phàm là võ giả, trong lòng đều có lửa giận, đây là tôn nghiêm, là ăn sâu trong máu võ giả.

- Tốt, muốn thắng, thì nghe ta!

Mục Vân mỉm cười, nói:

- Hiện tại, từng người đi lên, đến nơi ta nhận lấy linh dịch, linh dịch này, là đạo sư ta trong một lần gặp được cơ duyên có được, các ngươi muốn uống thì lấy, còn sợ ta hại các ngươi, thì không cần uống.

- Ta đến, ta tới.

Lời Mục Vân còn chưa nói xong, Thiết Phong lập tức xông tới.

Linh dịch?

Hắn nhớ rõ, chính là linh dịch này, khiến cho hắn vượt qua xiềng xích, ngay lập tức tiến vào cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng!

Nhìn thấy lớp trưởng tích cực như vậy, các học viên khác cũng ngồi không yên, theo thứ tự bắt đầu đi đến bục giảng, nhận lấy linh dịch.

Đám gia hỏa này...



Mục Vân nhìn rõ, nếu như ngay từ đầu cho bọn hắn, chỉ sợ mấy gia hỏa này tuổi trẻ khí thịnh, căn bản không nhớ được ân tình này.

Mà bây giờ, để bọn hắn ăn chút đau khổ, lại cho bọn hắn, mới có thể để cho bọn hắn hiểu giá trị của chủ nhiệm đạo sư.

Mặc dù có chút mất mặt nhưng lại đạt được nhiều thứ.

- Hiện tại, mọi người uống vào linh dịch, cả lớp bắt đầu hấp thu, dựa theo ta nói mà làm...

Những linh dịch này, chính là thần lực đã được hắn pha loãng mà thành, mà thân là chủ nhân hiện nay của Tru Tiên Đồ, kiến thức của Mục Vân về thần lực, cũng đã vượt xa quá khứ.

Phương pháp chính xác mới có thể hoàn toàn hấp thu lực lượng thần lực.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ học viên lớp chín sơ cấp hoàn toàn an tĩnh lại.

- Linh dịch sao?

Mục Phong Hành nhìn một giọt dịch hơi đục ngầu trong tay mình, cười đắng chát một tiếng:

- Người ca ca này, thật đúng là thích náo nhiệt.

Tuy hắn nói như thế, nhưng Mục Phong Hành cũng dựa theo lời Mục Vân nói, bắt đầu hấp thu...

- A! Đột phá Nhục Thể thập trọng, ta đã bước vào Nhục Thể Tụ Khiếu cảnh thập trọng!

- Ta cũng đột phá, Linh Huyệt cảnh, Linh Huyệt cảnh, ta...

- Trời ơi, ta cảm giác chính mình không kiềm chế nổi đột phá, cửu trọng Thông Linh cảnh, ha ha... Vốn còn cần thời gian nửa năm!

Trong lúc nhất thời, khắp nơi trong phòng học, từng tiếng thốt kinh ngạc vang lên.

Đột phá!

Giờ phút này, không biết khắp nơi trong phòng học đến cùng có bao nhiêu người đột phá, đang trưởng thành, đang thay đổi, xung quanh bọn hắn, đều là vui mừng!

- Yên tĩnh!

Mục Vân nhìn đám người, đột nhiên mở miệng quát:

- Hiện tại, các ngươi đã có thu hoạch đúng không? Như vậy đi thôi!

Đi? Đi đâu?

Toàn bộ học viên nhìn Mục Vân, bọn hắn trợn mắt hốc mồm.

Mục Vân nhìn dáng vẻ các học viên nhìn chằm chằm mình như kẻ ngốc, hắn nhếch miệng:

- Mới vừa rồi bị lớp chín tám ngược rất thoải mái sao?

- Hiện tại, đương nhiên phải lấy lại thể diện, ăn đòn, không báo thù, vậy trở thành võ giả làm gì? Chính vì bị đánh sao?

- Lại nói, quân tử báo thù, mười năm không muộn, chỉ tiếc chúng ta không phải quân tử, cho nên không để mối thù này qua đêm nay.

- Cuối cùng, ta hỏi các ngươi một câu, hiện tại, tìm tới lớp chín tám sơ cấp có dám hay không? Sợ, thì ở trong lớp, chờ tin tức chiến thắng trở về.

Lời của Mục Vân liên tục ném ra ngoài, khiến đám người kinh ngạc, kinh ngạc.

Đây mới là khí thế của một vị đạo sư nên có.