Vô Thượng Sát Thần

Chương 272: Chênh Lệch



Nắm đấm Bàn Tử nắm vang lên kèn kẹt, nếu như đủ thực lực, hắn tuyệt đối sẽ làm thịt Nam Cung Thiên Dật. Nam Cung Thiên Dật bất nhân, Nam Cung Tiêu Tiêu hắn tất có thể bất nghĩa!

Có điều bây giờ đâu như ngày xưa, mười hắn cộng lại cũng không phải đối thủ của Nam Cung Thiên Dật.

- Thế nào, Cửu Đệ ngươi nghĩ xong chưa?

Nam Cung Thiên Dật cười nói, sâu khóa mắt lóe ra vẻ hung ác nham hiểm nồng đậm.

- Được, ta cùng ngươi trở về!

Bàn Tử cắn răng nói.

- Ta biết mà, vi huynh sẽ không thua.

Nam Cung Thiên Dật cười nhạt một tiếng:

- Cửu Đệ yên tâm, trở lại Ly Hỏa Đế Đô, có huynh ở đó, không ai dám khi dễ ngươi và em dâu đâu.

- Như thế thì tốt!

Bàn Tử nhe răng trợn mắt, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến Nam Cung Thiên Dật lại chơi chiêu này.

- Lão Nhị!

Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, hắn không tin lời Nam Cung Thiên Dật nói. Mặc dù hắn không biết năm đó đến cùng phát sinh cái gì, nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Thiên Dật liền vô cùng khó chịu.

Chỉ là hắn cũng biết rõ, thời gian trước đó Bàn Tử một mực ở tại Tuyết Nguyệt Hoàng Thành Nhân Thân Vương Phủ, cùng Tuyết Lung Giác sớm chiều ở chung, giữa hai người sớm đã phát sinh tình cảm.

Với tính cách Bàn Tử, không thể nào không cứu Tuyết Lung Giác. Nếu như hắn không cùng Nam Cung Thiên Dật đi, Tuyết Lung Giác tuyệt đối phải chết.

- Yên tâm, ta không sao.

Bàn Tử vỗ bả vai Tiêu Phàm, con ngươi vô cùng kiên định.

Sau đó, Bàn Tử hít sâu một hơi quay người nhìn về phía Nam Cung Thiên Dật nói:

- Thả người!

- Cửu Đệ yên tâm, vi huynh làm sao có thể tổn thương huynh đệ.

Nam Cung Thiên Dật cười nhạt một tiếng, nhìn nữ tử kia một cái, lập tức ném Tuyết Lung Giác ra ngoài.

Nữ tử kia dùng sức rất khéo, vừa vặn đưa Tuyết Lung Giác đến ngực Bàn Tử.

- Bàn Tử chết tiệt! Ô ô.

Tuyết Lung Giác nức nở vuốt lồng ngực Bàn Tử, trên mặt Bàn Tử lộ ra một nụ cười ôn nhu.

Hồi lâu, Bàn Tử nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Lão Tam, trước đó Lão Đại rời đi có nói với chúng ta, một ngày nào đó chúng ta lại ở gặp mặt ở sân khấu lớn hơn, ta tin tưởng bản thân ta, cũng tin tưởng ngươi.

- Yên tâm, ta sẽ không để ngươi thất vọng.

Tiêu Phàm gật đầu, nắm đấm nắm chặt, ngón tay khảm vào trong lòng bàn tay thiếu chút nữa thì muốn bóp ra máu.

Giờ phút này, trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ bất đắc dĩ, Tiểu Ma Nữ rời đi, Lăng Phong rời đi, bây giờ Nam Cung Tiêu Tiêu lại muốn rời đi, tất cả những điều này hắn vốn có thể ngăn cản.

Thế nhưng thực lực hắn quá thấp, ở trong mắt những đại gia tộc kia, Chiến Vương cảnh căn bản không được tính là gì, vẻn vẹn chỉ là một khởi điểm mà thôi.

- Thực lực, ta muốn có đủ thực lực, một ngày nào đó, ai cũng đừng hòng đem người bên cạnh ta mang đi!

Trong lòng Tiêu Phàm cuồng loạn gào thét, đôi mắt sung huyết, một cỗ lệ khí ngập trời kém chút bộc phát ra.

Bàn Tử mang theo Tuyết Lung Giác rời đi, trên cổng thành mọi người cũng buông lỏng một hơi. Nam Cung Thiên Dật không có đem lửa giận đến trên người bọn hắn, cũng khiến bọn hắn mang ơn.

Ở cái thế giới này, không đủ thực lực căn bản không có bất kỳ quyền nói chuyện gì.

Nam Cung Thiên Dật nhàn nhạt liếc nhìn Tiêu Phàm, khóe miệng hơi cong một chút, chậm rãi quay người đạp không rời đi, thoáng cái liền biến mất ở chân trời.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Tiêu Phàm bất an mãnh liệt. Khi hắn ngẩng đầu lại phát hiện ba nam hai nữ đi theo Nam Cung Thiên Dật mà đến kia cũng không rời đi.

Trong ánh mắt bọn hắn mang theo một loại lạnh lẽo, vô tình, dường như Tiêu Phàm bọn hắn chỉ là sâu kiến.

- Cẩn thận!

- Mau lui lại!

Đúng lúc này, hai người Quách Sĩ Thần cùng Tần Mặc đồng thời gầm thét, Hồn Lực cuồn cuộn mang theo đám người trên cổng thành cấp tốc hướng về phương xa thối lui.

Con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, chỉ thấy người trên không trung kia bỗng tỏa ra khí tức cường đại, thiên lôi từng hồi, tựa như cả mảng trời đất đều muốn sập xuống.

Ngay sau đó, trong tay năm người hoặc đưa tay, hoặc giơ kiếm, năm đạo cuồng bá công kích bay vụt hướng về vị trí Vân Thành. Tiêu Phàm rốt cục biết rõ năm người này đáng sợ thế nào.

Mặc dù mỗi người tuổi tác không lớn, lớn nhất cũng chỉ hơn 30 tuổi, nhỏ nhất 27, 28 tuổi, nhưng năm người bọn hắn vậy mà đều là Chiến Hoàng cảnh.

Khó trách Quách Sĩ Thần và Tần Mặc cũng không dám chính diện giao phong, chỉ có thể bị động mang theo người trên cổng thành đào tẩu.

Tiêu Phàm chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ, thân thể cùng gió hòa làm một thể, thân hình cực nhanh thối lui. Đang trong quá trình lùi lại, hắn nhìn thấy năm người kia lạnh lùng cười một tiếng, quay người liền biến mất ở chân trời.

Tựa như căn bản không muốn liếc nhìn nơi này nhiều, hoặc là trong mắt bọn họ, những người trên cổng thành này đều hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Hỗn đản!

Tiêu Phàm gầm thét, khoảng cách gần hắn nhất là một đạo chưởng cương bá đạo, bao phủ xung quanh mấy chục trượng, hư không rung động kém chút bị chấn nát.

Vẫn may Tiêu Phàm lĩnh ngộ Phong Thế, tốc độ của hắn đủ nhanh, nhưng cho dù như thế cũng bị một cỗ lực lượng nặng nề chấn động đến Lục Phủ Ngũ Tạng bốc lên không thôi, trong miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.

Thân thể như là một chiếc lá lục bình, bị thổi hướng về nơi xa đại sơn, đâm vào trên vách đá dựng đứng, gãy tận mấy chiếc xương sườn.

- Ầm ầm!

Ngay sau đó, một tiếng nổ vang truyền đến, tường thành Vân Thành phía xa bỗng nhiên sụp đổ, bụi bặm cuồn cuộn tràn ngập, đất đá bắn ra bốn phía, trong phút chốc trường thành vốn cứng rắn như là tường đồng vách sắt ầm vang sụp đổ, hóa thành một vùng phế tích.

Ngũ Đại Chiến Hoàng xuất thủ, uy thế ngập trời, không nói hủy thiên diệt địa, nhưng đã đủ để đào núi lật biển!

Tiêu Phàm cũng ý thức được mình chênh lệch với những người kia, Chiến Hoàng chính là Chiến Hoàng, còn xa Chiến Vương mới có thể so sánh!

Hồi lâu, khắp nơi rốt cục khôi phục lại bình tĩnh, Tiêu Phàm lúc này mới đứng dậy, lạnh lùng nhìn hướng năm đạo thân ảnh kia rời đi, nhe răng cười nói:

- Một ngày nào đó, ta muốn các ngươi cũng nếm thử loại tư vị này!

Trong phế tích, đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc, Quách Sĩ Thần và Tần Mặc mặc dù cứu một số người, nhưng vẫn có không ít người chết ở phía trên thành.

Tiêu Phàm bước chân bình ổn trở lại trên cổng thành, Ảnh Phong cùng Tiểu Kim vội vàng xông lên:

- Công tử, ngươi không sao chứ?

- Một chút vết thương nhỏ, không sao!

Tiêu Phàm ho nhẹ mấy tiếng, ho ra một chút máu, đi đến bên người Vân Lạc Vũ hỏi:

- Thương vong như thế nào?

- Bây giờ còn chưa thống kê xong.

Sắc mặt Vân Lạc Vũ khó coi vô cùng, nhưng mà ở trước mặt nhóm cường giả, hắn cũng không thể làm gì, suy đến cùng, đây chính là chênh lệch thực lực.

- Trị tốt cho người bị thương.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, vừa nhìn về phía Tần Mặc nói:

- Tần lão, những người bị thương này liền làm phiền ngươi.

- Sư huynh yên tâm.

Tần lão gật gật đầu.

Sư huynh? Một bên Quách Sĩ Thần quái dị nhìn Tiêu Phàm và Tần lão, lúc nào Tiêu Phàm trở thành sư huynh Tần Mặc?

- Viện Trưởng, phiền Phúc bá tăng nhanh thời gian một chút.

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói.

Quách Sĩ Thần tất nhiên biết rõ suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm. Hắn là muốn sớm tiến về Đại Ly Đế Triều, thu hoạch Sát Vương Thí Luyện Nhập Trường Khoán, chỉ là lo lắng như vậy chưa chắc là chuyện tốt.

- Tiêu Phàm, ta biết ngươi rất phẫn nộ, nhưng mà bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải tỉnh táo!

Quách Sĩ Thần trầm giọng nói, một đạo Hồn Lực nhu hòa bao phủ Tiêu Phàm. Cảm xúc tàn nhẫn kia của Tiêu Phàm chậm rãi biến mất.

- Nhị Bàn Tử rời đi chưa hẳn là chuyện xấu, Nam Cung Thiên Dật không có khả năng giết Bàn Tử, nhiều nhất chỉ giam lỏng mà thôi. Huống chi đến Đại Ly ĐếTriều, tất cả cũng không phải Nam Cung Thiên Dật nói là được.

Quách Sĩ Thần trầm ngâm lúc này nói:

- Ngộ nhỡ Nhị Bàn Tử có gì không hay xảy ra, Thần Phong Học Viện sẽ cùng ngươi giết đến tận Ly Hỏa Đế Đô.

Tiêu Phàm nghe vậy toàn thân run lên, hắn có thể cảm nhận được sát ý trên người Quách Sĩ Thần không phải giả, càng thêm kinh ngạc là tự tin trên mặt Quách Sĩ Thần.

Chẳng lẽ Thần Phong Học Viện có thực lực cùng Đại Ly Đế Triều đánh cược một lần?

- Ta hiểu, Viện Trưởng!

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, lòng chậm rãi bình tĩnh.