Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 185: Vậy thì đi chết đi!



Lưu Nham nhìn Trần Trường An, vẻ mặt ngạo mạn, giọng điệu như đang nói, chàng trai, ta rất coi trọng ngươi, nhưng ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.

Trần Trường An nhìn về phía Lưu Nhan, hắn cười khẽ, nói: “Nhưng ta cảm thấy ngươi chẳng ra sao cả”.

Hả?

Câu nói của hắn làm sắc mặt Lưu Nham thay đổi, tiểu tử, được đằng chân lân đằng đầu đúng không? Ta đây khách sáo với ngươi mà ngươi còn nghĩ mình lợi hại thật đấy à?

“Vốn dĩ định tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi không biết điều”.

“Vậy thì đi chết đi!”

Ánh mắt Lưu Nham lạnh lẽo, khí huyết sát bỗng chốc bùng nổ, khí thế của hắn ta trở nên vô cùng đáng sợ.

Nhưng Lưu Nham không hề mất lý trí vì khí huyết sát, đôi mắt của hắn ta vẫn giữ được sự lý trí, đây chỉ là một cách để hắn ta tăng sức chiến đấu.

Có thể thấy được, Lưu Nham ở thành Bất Quy nhiều năm, đã nắm vững một loại khí huyết sát có thể khống chế được, đồng thời biết được cách lợi dụng nó.

“Gì vậy, Lưu Nham vừa ra sân mà đã nghiêm túc rồi sao? Hắn định giết Trần Trường An ngay lập tức à?”

“Thậm chí còn dùng cả Huyết Bạo, Trần Trường An nguy rồi”.

“Không ngờ Lưu Nham lại có thể sử dụng Huyết Bạo thuần thục đến vậy, thiên phú của hắn ta quả nhiên không tâm thường”.

“Đúng đấy, nếu tu luyện Huyết Bạo không cẩn thận thì sẽ bị phản phệ”.



Huyết Bạo?

Ban đầu Trần Trường An cũng cảm thấy được Lưu Nham chắc chăn có cách khống chế khí huyết sát, không ngờ nó lại tên là Huyết Bạo.

Thoạt nhìn đây có thể xem như một loại công pháp đặc biệt, chuyên nhằm vào khí huyết sát.

“Huyết Bạo? Thú vị đấy”.

“Bột phát khí huyết sát trong thời gian ngắn để tăng thực lực của mình lên à?”

“Ta cũng muốn nhìn xem nó có thể giúp ngươi mạnh hơn đến mức nào”, Trần Trường An cười nói.

Thấy Trần Trường An khinh thường mình, hai mắt Lưu Nham dần trở nên đỏ ngầu, trong lòng vô cùng phẫn nộ, khiến cho khí huyết sát bộc phát mãnh liệt hơn.

Trần Trường An thấy thế thì cười khẩy, quả nhiên loại công pháp này chắc chắn có khuyết điểm, đó chính là mọi cảm xúc tiêu cực.

Một khi cảm xúc tiêu cực xuất hiện, khí huyết sát sẽ bị ảnh hưởng, dẫn đến người tu luyện công pháp này vốn đang tỉnh táo trở nên xúc động.

Sự thật chứng minh, Trần Trường An đoán đúng, hiện tại Lưu Nham đã đến giai đoạn bùng nổ.

“Ta giết ngươi!”

Bóng dáng Lưu Nham chợt lóe lên, hắn ta xông về phía Trần Trường An với khí huyết sát dữ dội.

Song Trần Trường An không hề sốt ruột, hắn muốn nhì xem tu vi Hóa Thần Cảnh tầng thứ bảy kết hợp với Huyết Bạo sẽ phát huy uy lực mạnh nhường nào.

“Ông trời ơi!”



“Ta nhìn thấy cái gì thế này?”

“Mẹ ơi, ta không nhìn lầm đấy chứ?”

“Trần Trường An thật sự khủng khiếp đến thế ư?”

Chỉ thấy Trần Trường An đứng yên tại chỗ, mặc cho Lưu Nham tấn công mình một cách điên cuồng.

Điều đáng sợ nhất là dù Lưu Nham tấn công như thế nào thì Trần Trường An vẫn không nhúc nhích, hơn nữa không hề bị thương.

Hình ảnh ấy kích thích tất cả mọi người có mặt ở võ đài, ánh mắt Diên Hùng giờ đây cũng trở nên nghiêm túc hơn, bởi vì hắn ta đang suy nghĩ, nếu đổi vị trí của mình với Trần Trường An, cho dù có sự chênh lệch về tu vi thì liệu hắn ta có thể không bị thương như đối phương được hay không?

“Thú vị thật, năng lực chịu đòn của tiểu tử thế này, có lẽ Động Hư Cảnh bình thường cũng không thể làm gì được hắn”.

“Thảo nào hắn tự tin đến thế, chỉ với khả năng này, cho dù không thắng thì cũng sẽ bất bại”.

Ban đầu Ngụy Phong Đường chỉ đến chiến trường huy chương theo mệnh lệnh, không ngờ chàng trai tên là Trần Trường An lại khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Nguy đại nhân, cơ thể của tên Trần Trường An này thật sự mạnh đến mức đó ư?”

“Nhưng dù là như vậy, nếu thực lực của hắn không tương xứng thì chỉ sợ cũng không thể chiến thắng trăm trận liên tục”.

“Dù sao trận hòa không được tính”.

“Ta cảm thấy có lẽ không thành vấn đề, nếu cơ thể đã mạnh như vậy thì khả năng tấn công nhất định sẽ không yếu”.