Vợ Quan

Chương 79: Cơn lốc tình yêu (2)



Phúc Sinh ra về, Phùng Hải Lan bắt đầu chuẩn bị tài liệu của mình. Có chữ ký của Hứa Thiếu Phong, có tấm ảnh Trần Tư Tư khoác tay, Hứa Thiếu Phong,lần này ông chết chắc rồi.

Phùng Hải Lan nghĩ vậy và đếnphòng đọc sách bật máy tính lên. Tuy trình độ văn hóa của Phùng Hải Lankhông cao nhưng với kinh nghiệm làm việc cả vài chục năm nay trong việcviết báo cáo tổng kết cuối năm, thì việc viết một lá thư nặc danh làđiều quá dễ dàng. Hơn nữa, những ngày gần đây ngày nào bà cũng suy nghĩphải làm sao để kiện được Hứa Thiếu Phong nên trong đầu đã có sẵn nhữnglời nói có thể khiến kẻ địch chết chắc, cũng đã nghĩ xong trình tự mạchlạc của bài viết. Một khi có được chứng cứ này, tư duy lập tức trở nênmạch lạc hơn, chẳng mấy chốc trên màn máy vi tính đã hiện lên một bứcthư nặc danh hoàn chỉnh:

Hứa Thiếu Phong nuôi bồ nhí, ai có thể quản?

Kính thưa các vị lãnh đạo:

Tôi là một người dân sống ở khu hoa viên Di Tình, phát hiện Cục trưởng CụcVăn hóa Truyền thông Nghe nhìn Hứa Thiếu Phong có tình nhân ở khu vựcchúng tôi, sự việc nghiêm trọng ở chỗ, Hứa Thiếu Phong thường xuyênkhoác tay cô bồ nhí ra vào chỗ chúng tôi, làm xấu đi hình tượng ngườilãnh đạo trong lòng quần chúng nhân dân, gây ra ảnh hưởng xấu cho độingũ cán bộ Đảng viên chúng ta.

Là một người dân của thành phố Hải Tân, bản thân tôi tự thấy không nên để hiện tượng đồi bại này làm ô uếđến thanh danh và làm ảnh hưởng đến uy tín và sự uy nghiêm đối với độingũ lãnh đạo thành phố, vì vậy tôi viết thư báo cáo lại tình hình chocác vị, mong các vị vì sự trong sạch của Đảng, giữ vững sự tôn nghiêmcủa Đảng, bảo đảm đoàn kết, trật tự xã hội, tăng cường xử lý nghiêm khắc để hợp với lòng dân, để cho thành phố Hải Tân chúng ta mãi là thành phố văn minh, lịch sự.

Ngoài ra để chứng tỏ tôi không phải là kẻ vukhống đặt điều hãm hại người khác, tôi có gửi kèm một bức ảnh, còn cóbản đăng ký ra vào khu hoa viên Di Tình của Hứa Thiếu Phong, đồng thờicũng cung cấp cho các vị một manh mối điều tra, bồ nhí của Hứa ThiếuPhong tên là Trần Tư Tư, hiện đang sống ở phòng 15A, tầng 15, tòa nhà 15 tầng, lô số 3 khu chung cư hoa viên Di Tình.

Sự thật rành rành,trước những chứng cứ vô cùng xác thực quý vị sẽ xử lý ra sao, chúng tôichờ mong sự giải quyết thỏa đáng của các vị.

Người đưa tin

Ngày 20 tháng 4 năm 2009

Phùng Hải Lan viết liền một mạch rồi kiểm tra lại một lần nữa, cảm thấy những gì viết ra không tàn nhẫn như những gì mình nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại mớinhớ ra còn một đoạn đã chuẩn bị sẵn mà vẫn chưa viết vào. Ý chính củađoạn đó là: “Không biết có ai quan tâm việc này không? Nếu các vị khôngđể ý giải quyết tôi sẽ kiện lên tỉnh, nếu trên tỉnh không ai giải quyếtthì tôi sẽ kiện lên Ban Thư ký Trung ương, kiện đến khi nào người dânchúng tôi nhận được câu trả lời thích đáng mới thôi”. Chuẩn bị đánh thêm vào thì Phùng Hải Lan lại nghĩ, liệu những lời này có giang hồ quákhông, có vẻ ép buộc không giống như lời lẽ của một công dân bìnhthường. Thôi bỏ đi, không thêm vào nữa, đằng nào thì phía trên mình cũng đã nói là công dân rồi, mình cũng nên tin tưởng bọn họ, không nên điquá xa.

Bà in ra thành 10 bản, bà đã suy tính kỹ rồi, đã gửi thìphải gửi đi vài nơi, phải gửi cho những lãnh đạo quan trọng như Bí thưThành ủy Uông Chính Lương, Phó Thị trưởng Thành phố Chung Học Văn, cảHội đồng Kỷ luật Thành phố, bộ phận tuyên truyền Tỉnh ủy cũng phải gửi,ngoài ra bà còn muốn gửi đến Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn một bản, tốt nhất là gửi đến phòng làm việc để tạo ra nội chiến trong Cục, đểbọn họ thấy rõ Hứa Thiếu Phong rốt cuộc là người như thế nào, như thếmới có thể đánh bại được Hứa Thiếu Phong triệt để từ trong ra ngoài. Nếu không làm cho hắn đau đớn thì còn mất công đi kiện làm gì cho mệt.

Thủ đoạn của Phùng Hải Lan cũng giống như những kẻ viết thư nặc danh khác,bà không ghi tên tuổi, đơn vị công tác, địa chỉ nhà ở lên phong bì thưmà dùng phong bì trắng mua ở bưu điện, bên ngoài ghi địa chỉ người nhận, phía dưới ghi dòng chữ “đọc xong sẽ rõ”.

Chuẩn bị xong mọi thứ,bà liền vội lấy túi xách đi ra bưu điện. Vừa may hôm nay là chủ nhật,Trương Minh Hoa có việc nên đã ra ngoài từ sáng. Lúc đầu bà định đểTrương Minh Hoa về xem qua một lượt rồi mới đi gửi nhưng sau đó nghĩ lại đây chẳng qua cũng chỉ là lá thư nặc danh, không phải luận văn gì totát nên không cần thiết phải để ông ấy duyệt qua. Hơn nữa, xét đến cùngthì đây cũng chẳng phải việc hay ho gì, chỉ một mình bà đảm nhiệm làđược rồi, tốt nhất không nên để ông ấy dính tay vào. Cứ như vậy, bà bước đi trong ánh chiều tà, đi qua con đường nhỏ của khu chung cư ra ngoàiđường bắt xe taxi, sau đó đến bưu điện đem những lá thư nặc danh dochính tay bà viết ra bỏ vào hòm thư.

Bà thở phào nhẹ nhõm giốngnhư đi qua thiên sơn vạn thủy, đôi chân bước đi thấy nhanh hơn, nhẹ hơn. Bà biết rằng chỉ hai ngày nữa những lá thư đó sẽ lần lượt đến được nơicần phải đến, đến lúc đó thì mọi người đều được xem kịch hay của HứaThiếu Phong.