Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 26



6426.Trong giây phút Thành Trì kéo dây an toàn, Khuynh Thành như thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả ra trên cổ mình.

Thế là cả người cô cứng đơ.

Thành Trì giúp cô thắt dây an toàn sau đó không đợi cô có phản ứng gì liền đạp ga, không hề lãng phí bất cứ chút thời gian nào.

Khuynh Thành thầm thở dài, chỉ có thể cố tỏ ra chấn tĩnh: "Tại sao anh lại biết hôm nay tôi đi làm... Hôm nay là cuối tuần."

Mặc dù đài truyền hình nói cuối tuần được nghỉ nhưng chỉ cần trong đài có việc thì vẫn không thể nghỉ ngơi.

Hôm nay vì Khuynh Thành cần đi lồng tiếng cho một tiết mục nên mới tăng ca, nhưng tại sao Thành Trì lại biết?

"Nếu như không đi làm, em sẽ không ra khỏi nhà vào thời gian này." Thành Trì quay đầu lại nhìn khuynh Thành mỉm cười nhẹ nhàng.

"Vâng!" Khuynh Thành thu lại tầm nhìn.

Biểu cảm của Thành Trì ngày hôm nay không lạnh nhạt nữa, dường như có phần dịu dàng.

Cô chỉ có thể quay đầu nhìn ra ngoài cửa, suýt chút nữa phải thầm niệm thanh tâm chú.

Không phải cô mất bình tĩnh, quan trọng là ai ngồi cạnh một người đàn ông nổi bật tới và có sức dồn ép tới mức đỉnh điểm thế này cũng sẽ không thể không có ảnh hưởng.

Nghĩ vậy, Khuynh Thành lại một lần nữa khắc định một suy nghĩ, tránh xa Thành Trì mới là điều tốt nhất.

Đường đi không hề kẹt xe giống như thể kỳ tích, tới đài truyền hình còn sớm hơn Khuynh Thành dự liệu.

"Vậy tôi đi nhé..." Khuynh Thành liếc nhìn phản ứng của Thành Trì, cẩn thận mở dây an toàn.

Cô cũng không biết tại sao mình lại phải làm vậy, chỉ là bất giác làm mọi động tác đều rất nhẹ nhàng.

Cũng may Thành Trì chỉ gật đầu: "Đi đi."

Khuynh Thành khẽ thở phào, bật cười vui vẻ: "Tạm biệt."

Giống như có ánh nắng chiều trên người, Thành Trì nheo mắt nhìn nụ cười của Khuynh Thành.

Khuynh Thành vẫn nhanh chóng bỏ chạy, Thành Trì một tay đặt lên vô lăng, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn theo bóng Khuynh Thành phía xa một hồi lâu mới thu lại.

Mấy ngày sau đó đặc biệt là khi lên lớp, đối với nữ sinh đại học A mà nói là một việc vô cùng hạnh phúc.

Chắc là vì gần đây tâm trạng của giáo sư Thành rất vui vẻ, lại còn đồng ý tiết lộ chút ít vấn đề trọng điểm khi thi...

Thứ hai, Khuynh Thành đặt chân vào cổng trường đại học A, lại bất giác nhớ tới gương mặt tuấn mỹ khiến vô số cô gái thần hồn điên đảo kia.

Cuối tuần, ngoài ở đài truyền hình ra thì cô chỉ ở nhà đọc sách và ngủ, vô cùng nhàn hạ.

Nhưng mỗi khi giở tới sáng kinh tế học, trước mắt cô lại thoáng qua gương mặt nửa như cười nửa như không cười của Thành Trì.

Tình trạng này khiến Khuynh Thành vô cùng bực bội, cuối cùng cô chỉ có thể nói với chính mình rằng vì nguyên nhân Thành Trì giảng bài khiến cô có ấn tượng quá sâu sắc...

"Khuynh Thành!" Cô còn chưa bước tới tòa nhà giảng đường thì nghe thấy có người gọi tên mình.

Khuynh Thành quay người lại, nhìn thấy gương mặt đó, trong đầu liền suy nghĩ tìm kiếm một lượt, người này là sinh viên cùng mình học tiết kinh tế vi mô.

"Thì ra bạn không chỉ học tiết của giáo sư Thành?" Nam sinh mặc trang phục tennis chạy về phía Khuynh Thành, dáng người cậu ta rất cao, khi cười sẽ lập tức tràn đầy sức sống.

Khuynh Thành mỉm cười: "Tôi theo học các môn học của rất nhiều thầy."

"Vì thế bạn có hứng thú với kinh tế học nên mới tới học ké sao? Hay là thế nào vậy? Nhìn bạn chắc cũng trạc tuổi tôi nhỉ, ở học viện khác sao? Hay là ở trường khác?" Nam sinh hỏi một loạt rất nhiều câu hỏi nhưng thể sợ nói thiếu Khuynh Thành sẽ bỏ đi vậy.

Khuynh Thành nghẹn lời, không ngờ nam sinh này tưởng rằng cô bằng tuổi cậu ta, và lại biểu hiện rất nhiệt tình.

Ngẫm nghĩ một lát, Khuynh Thành chuẩn bị nói cho nam sinh đó biết thực ra mình đã lớn tuổi rồi...

Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì nam sinh đã tiếp tục nói: "Khuynh Thành, bạn vẫn chưa biết tên mình phải không? Tôi là Thạch Vũ, nếu như sau này bạn tiếp tục học tiết của thầy Thành, tôi có thể giữ chỗ cho bạn."

"Thực ra..." Vế sau Khuynh Thành không kịp nói thì nam sinh kia hình như nhớ ra việc gì đó, vội vàng chào tạm biệt Khuynh Thành.

Khuynh Thành rầu rĩ đứng tại chỗ, quả nhiên tuổi trẻ thường ngập tràn sức sống và trẻ trung.

Môn học của ngày thứ hai của Khuynh Thành đều được sắp xếp kín mít, chỉ có tiết ba, tiết bốn buổi chiều là rảnh, nhưng vì thời gian này có phần bất tiện, nếu về đài thì đã là giờ tan làm rồi, vì thế cuối cùng cô vẫn quyết định đi dạo một vòng quanh trường, có lẽ sẽ tìm đại một lớp học nào đó học ké.

Và trùng hợp vậy đó, cô cứ đi theo đám đông về phía giảng đường bậc thang, khó khăn lắm mới tìm được một vị trí ở hàng cuối cùng.

Cô ngạc nhiên nhìn giảng đường đã ngồi chật kín người, tiết học gì thế này, sao được sinh viên yêu thích tới vậy?

Thời gian này đi học ở đại học A, Khuynh Thành đã phát hiện ra rằng, mặc dù đại học A là đại học hàng đầu nước A nhưng có lẽ chính vì như vậy nên tính tự chủ của sinh viên rất cao, thông thường đều lựa chọn tiết học của những giáo sư ưu tú, tiết học của một bộ phận giảng viên rất vắng vẻ.

Với tình hình tiết học ngày hôm nay, xem ra đây là một người thầy rất được học sinh yêu mến.

Sau khi ngồi xuống, Khuynh Thành liền nghe thấy hàng phía trước có nữ sinh thảo luận.

"Phòng chúng tôi có mấy anh khóa trên là sinh viên học viện Kinh Tế, anh ấy biết mình tới học tiết này đã dặn dò đi dặn dò lại."

"Anh ấy nói gì với cậu?"

"Anh ấy nói rằng giáo dục mạo hiểm thực sự, hoặc là tới từ thị trường cổ phiếu, hoặc là tới từ giáo sư Thành."

"Đáng sợ vậy sao? Có điều chỉ cần có thể nhìn thấy giáo sư Thành, dù có bị rớt cũng cam tâm."

Khuynh Thành nghe thấy ba chữ giáo sư Thành, sống lưng bỗng lạnh toát, đúng là vô cùng hối hận.

Cô thật trùng hợp đã chọn đúng tiết học tự chọn của Thành Trì?

Bây giờ cô đi có còn kịp không?

Nguyện vọng của Khuynh Thành không được thực hiện, tiếng chuông báo vào lớp đã vang lên, cả giảng đường chật kín người, nếu lúc này cô bỏ đi chắc chắn sẽ trở thành trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người cũng sẽ bị Thành Trì phát hiện.

Cô bò rạp xuống bàn, lén nhìn lên giảng đường, Thành Trì đang đứng ở đó.

Đây là một người đàn ông lúc nào cũng tuấn mỹ, tiêu sái, khí chất cao quý không cần nói, sắc mặt lạnh nhạt, cao ngạo kia đúng càng hấp dẫn hơn.

"Bài giảng tuần trước của chúng ta tới đâu rồi nhỉ?" Thành Trì giở giáo án hỏi một câu, giọng nói thong thả, gợi cảm không mấy chú tâm.

Các sinh viên bên dưới liền nhanh chóng trả lời, sau sự kiện lì xì lần trước, mọi người bây giờ khi lên lớp hoặc là ngây người nhìn gương mặt tuấn mỹ không tì vết của giáo sư Thành, hoặc là nghiêm túc nghe giảng.

"Xem ra vẫn có người thông minh." Khóe miệng Thành Trì cong lên, bắt đầu vào thẳng bài giảng của ngày hôm nay.

Ánh mắt Thành Trì thâm trầm chậm rãi lướt qua hơn một trăm gương mặt trên giảng đường, giọng nói chậm hơn một chút, khiến người ta bất giác chăm chú: "Khi hết giờ tiết học trước có người hỏi tôi, mục đích học kinh tế học để làm gì."

"Các bạn cho rằng mục đích là gì?" Thành Trì bình tĩnh hỏi.

Khuynh Thành vốn dĩ vẫn nằm gục trên bàn, nghe thấy câu hỏi của Thành Trì liền bất giác ngẩng đầu, muốn nghe xem cuối cùng anh sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.