Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 70: Chỉ sờ một chút thôi



Loa phát thanh trường học hoạt động lại là chuyện tốt.

Đặc biết là đối với chủ nhiệm Khổng, người phải xử lý cả đống chuyện từ lớn đến bé của trường mỗi ngày, từ kỷ luật học sinh đến tính lương giáo viên, từ việc bên trên xuống thanh tra đến việc trường học khác tới tham quan.

Trước kia, thường xuyên bắt gặp hình ảnh chủ nhiệm Khổng đứng ở tầng 2 gân cổ lên gọi người.

Bây giờ loa đã hoạt động lại, chủ nhiệm Khổng rất thích dùng loa để thông báo --

"Chú ý, chú ý, mời thầy Phó đến văn phòng tầng hai."

"Chú ý, chú ý, mời chủ nhiệm lớp 12a2, 12a3 tới phòng giáo vụ tầng hai."

"Chú ý, chú ý, tuần sau học sinh khối 12 của trường cấp III Thành Bắc sẽ đến tham quan. Các thầy cô hãy chuẩn bị kỹ càng để nghênh đón bọn họ."

"Chú ý, chú ý -- Tất cả các thầy cô hãy chú ý, thứ sáu tuần này sẽ có một buổi liên hoan nhỏ ở căn-tin. Mời các thầy cô tập trung ở căn-tin sau giờ tan học chiều thứ sáu."

Trưa thứ năm, học sinh cả trường nghe được thông báo này, đều đồng lòng nghĩ hôm nay mới thứ năm, thật sự không phải chủ nhiệm Khổng đang muốn khoe khoang cái loa đã được sửa đó chứ?

Nhưng bọn nhóc cũng cảm thấy rất thú vị, bộ dạng chưa hiểu sự đời thế này cũng rất đáng yêu. Ngay cả hình ảnh chủ nhiệm giáo dục cầm loa rống người cũng không khiến người khác khó chịu đến vậy nữa.

Lại nói tiếp, cuộc sống của các thầy cô trong trường ngày càng giống cuộc sống của một nhân loại thực thụ, chẳng trách bọn họ đứng lớp cũng hoạt bát hơn.

"Học kỳ này còn bốn tiết tự học, cô định sẽ  cùng mọi người nghiên cứu luật động vật. Có thời gian các em có thể đọc qua luật trước nhé." Trước khi tan tiết, Nguyên Ngải nói với lớp của mình.

Đàm Việt giơ tay.

"Đàm Việt, có vấn đề gì sao?"

"Cô Nguyên, không tìm được bộ luật này trên mạng." Đa số mọi người mấy năm trước đều là nhân loại, kiến thức đối với yêu quái chẳng nhiều hơn Nguyên Ngải là bao nhiêu.

"Các em chưa từng biết tới bộ luật này sao?" Nguyên Ngải có hơi ngạc nhiên.

Cô vốn cho rằng luật dành cho yêu quái cũng không khác gì luật của loài người.

Nhưng nghĩ lại thì cũng có rất nhiều người không rành luật trên thế giới này.

"Cô Ngũ nói trên trang web của yêu quái có, để cô lên văn phòng in ra, sau đó nhờ lớp trưởng ngữ văn phát cho các bạn nhé."

"Cô Ngũ, bình thường bọn cô không đọc cái này à?"

Cô Ngũ đang đăng nhập tài khoản của mình vào website yêu quái, chuẩn bị tải xuống Luật Động vật.

"Không đọc." Cô Ngũ nói: "Chỉ có yêu quái thi đại học vào ngành Luật mới đọc thôi, chúng tôi đọc cũng không ích gì."

"Đúng vậy, sinh hoạt hằng ngày cũng không dùng tới thứ này." Thầy Nhiếp nói. Mọi người thậm chí còn chưa click vào xem bao giờ.

Thầy Hùng bổ sung: "Nhiều năm trước, cha tôi đã từng đọc qua rồi, còn nói thứ quái quỷ gì vậy trời, vô lý hết sức, ông ấy giận tới nỗi suýt đá văng bồn sữa của tôi."

Gần đầy thầy Hùng liên tục không kiềm chế được mà nhắc tới cha mình. Mọi người cũng đã quen, thôi kệ, ai bảo người ta vừa mới có cha, muốn khoe thì cứ khoe đi.

"Sau đó cha tôi còn muốn tôi thi vào ngành luật, nhưng tôi không muốn. Học luật xong ra làm luật sư, suốt ngày ở tòa án cãi nhau. Tôi chỉ thích hòa bình thôi."

Nguyên Ngải chưa đọc qua nội dung luật cụ thể, nhưng trong khoảng thời gian này, cô đã nghe mấy người nhắc tới bộ luật này rồi.

Chuyện chim đỗ quyên trước kia, cả việc không được nghiên cứu thuốc khống chế sinh lý cô Hồ nhắc tới, đều xuất phát từ thứ gọi là "bảo vệ tập tính" trong bộ luật này.

Cô Ngũ nhanh chóng tải xong Luật Động vật, trong văn phòng có máy in, Nguyên Ngải in ra đọc, đọc đến đau cả đầu.

Thầy Phó nhìn bộ dạng ủ ê mặt mày của bạn gái mình, bận đến nỗi chẳng có thời gian để nhìn anh một cái.

Chủ nhiệm Khổng cũng nhận ra chuyện đó, đôi tình nhân bọn họ gần như không có chút giao thoa nào trong trường học.

Giờ phút này mấy thầy cô đều bận vây lại một chỗ đọc luật --

Cô Ngũ kích động kêu lên: "Nhìn này, nhìn này. Động vật vi phạm pháp luật do tập tính sẽ được giảm nhẹ hình phạt hoặc miễn trừ trách nhiệm theo quy định của pháp luật."

"Tôi biết điều này, vụ chim đỗ quyên đổi con, bởi vì tập tính của đỗ quyên là đẻ trứng vào tổ của loài chim khác, cho nên yêu quái đỗ quyên đổi con mình với con của nhân loại, còn vứt em bé nhân loại đi nhưng không bị kết tội là vậy." Thầy Hùng sống ở sở thú, vô cùng nhanh nhạy với tin tức.

Thầy Nhiếp: "Thảo nào lại tồn tại tổ chức chống yêu quái."

"Tổ chức kia..." Nguyên Ngải nhớ tới hai yêu quái trà trộn vào đó: "Bọn họ chỉ trút phiền muộn, bất mãn là nhiều, chứ cũng không làm gì thiết thực."

Thầy Hùng: "Tôi cũng biết tổ chức đó, Nhiếp Bá Thiên từng khuyên tôi vào để hỗ trợ lôi kéo người, nhưng phải qua khâu xét duyệt, tôi ngại phiền nên chưa gia nhập."

"Sao không rủ tôi?" Cô Ngũ cũng muốn nhập hội.

Thầy Nhiếp không biết nên giải thích sao: "Đó là tổ chức chống yêu quái."

"Cô Ngũ thì tổ chức nào cũng thích hết." Thầy Hùng đáp.

Cô Ngũ thở dài một hơi: "Thật ra bọn họ chỉ muốn phản lại loại yêu quái như đỗ quyên thôi, nhưng bọn họ căn bản chẳng động nỗi vào yêu quái quyền cao chức lớn, cuối cùng lại tổn thương một số yêu quái vô tội."

Thấy đám bọn họ bàn luận sôi nổi xịt khói, chủ nhiệm Khổng không nhịn được mà hỏi thầy Phó bên này: "Đôi tình nhân các cậu hình như không show ân ái nữa à?"

"Hôm nay hai người còn chẳng nói với nhau câu nào, có phải chia tay rồi không?"

Phó Trăn vốn dĩ vẫn luôn nhìn Nguyên Ngải nghiêm túc nghiên cứu pháp luật, nghe vậy, anh quay đầu lại, nhìn chú khổng tước xanh độc thân bên cạnh.

"Cậu nhìn tôi làm gì? Đừng nghĩ tôi sợ, tôi cũng là động vật được quốc gia bảo hộ cấp độ 1 đấy nhé." Từ sau khi hiệu trưởng Phó yêu đương, chủ nhiệm Khổng không thèm sợ nữa.

"Tôi đang nhìn người không biết tình yêu là gì."

Nghĩ tới buổi tối, anh không thấy ghen ghét chuyện cô Nguyên thân thiết thảo luận với các thầy cô khác.

"Chỉ sờ một chút thôi, em đảm bảo."

Ban ngày bận rộn nghiên cứu pháp luật, cô Nguyên - người không thèm nhìn bạn trai mình một cái - lúc này đây gác đầu trên chiếc gối êm ái, tay ôm chú hổ bông tinh xảo mua trước kia. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nhân loại trở nên bé nhỏ mềm mại.

Phó Trăn đi đến thành giường, cúi đầu nhìn cặp mắt lấp lánh như ánh sao mùa hè, người bên dưới vươn tay ra, hứa với anh: "Em chỉ sờ một chút thôi."

"Cô Nguyên ở trường đâu giống thế này." Khi Phó Trăn nói chuyện, khóe miệng anh cũng mang theo ý cười: "Lúc ở trường em còn chẳng liếc mắt nhìn anh."

Đôi tình nhân bọn họ ở trường học là quan hệ đồng nghiệp đứng đắn, khi về nhà, cô Nguyên mới bắt đầu thay đổi.

Nghe vậy, Nguyên Ngải lập tức thu lại bộ dạng nữ sinh bé bỏng, nghiêm túc nói: "Thầy Phó, tôi có chuyện này muốn bàn với thầy. Tôi muốn sờ tai thầy một chút."

Từ sau lần chạm qua trước, Nguyên Ngải cực kỳ yêu thích nguyên hình của anh, một mặt khác, cô nghĩ không thể bởi vì hai người ở bên nhau mà anh không được biến thành nguyên hình.

Rõ ràng, trước khi cô tới, Phó Trăn thường xuyên biến thành nguyên hình.

Cô Hôg nói đối với sinh vật như bọn họ, biến thành nguyên hình có nghĩa là thả lỏng bản thân.

Nguyên Ngải lấy bộ độ bảo hộ trong tủ ra, trở lại dáng vẻ nữ sinh: "Anh mau biến hình đi."

Thấy đối phương phấn khích, Phó Trăn cũng cam lòng sang phòng bên cạnh.

Nguyên Ngải mặc đồ cẩn thận, chờ đợi lần thứ hai sờ lão hổ.

Cô cất hổ bông thế thân vào tủ quần áo, quay đầu liền nhìn thấy hổ lớn trước cửa.

Nguyên Ngải định chạy tới, nhưng nhớ tới tính tình chung của họ nhà mèo, thế nên cô yên lặng ngồi trên sofa lười chờ đợi.

Trùng hợp, điện thoại Nguyên Ngải vừa lúc vang lên.

Thấy lão hổ to xác có vẻ chưa bước tới, cô ấn nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia là thầy Hùng.

"Cô Nguyên, cha tôi nói thứ sáu tuần này muốn cùng chúng ta ăn lẩu, khi nào rảnh cô nói với thầy Phó nhé."

"Thầy cứ bảo ông ấy đến trường là được."

"Phải được thầy Phó đồng ý đã. Toàn bộ trường học là không gian của thầy Phó, thầy ấy mà không đồng ý thì người khác không được vào."

Nguyên Ngải không biết lời này mang nghĩa đen hay nghĩa bóng.

Lúc này, lão hổ đã vào cửa.

Anh tựa như đế vương tuần tra lãnh thổ của mình, bước tới bên người Nguyên Ngải.

Nguyên Ngải không nhịn anh, tiếp tục gọi điện: "Được, tới lúc đó tôi sẽ nói với thầy ấy."

Cô nhớ đến một chuyện, lúc trước vẫn luôn muốn nói ra, nhưng mỗi lần gặp giám đốc sở thú đều có chuyện lớn hơn gián đoạn.

"Thầy Hùng, khi nào có thời gian thầy hỏi giám đốc giúp tôi, xem có phải khu của báo săn bị cắt xén đồ ăn không."

Nguyên Ngải nhớ rõ Nhiếp Bá Thiên từng nói, thân phận của y là chăn nuôi viên, một người sẽ lén cắt xén đồ ăn của báo săn để trừng phạt.

Lúc đó cô đã nghĩ có thể vì chăn nuôi viên của y ngoài đời thật là người như vậy, cho nên y mới có hình mẫu sinh động để học theo.

"Cô Nguyên, sao cô quan tâm đến con báo từng làm cô dị ứng hai lần thế? Mối thù giữa hai người vẫn chưa kết thúc à?"

Rồi thầy Hùng lẩm bẩm: "Dạo này hình như cũng không thấy tên đó nổi điên trong nhóm chat nữa."

Bọn họ đã nhắc tới cô Nguyên rất nhiều lần, nhưng nhìn mấy lần cũng không thấy sticker chú báo xù lông nào.

Nguyên Ngải nghĩ thầm, ân oán giữa bọn họ cũng đâu nhiều đến thế.

"Không phải, là tôi còn thiếu ân tình." 

"Vậy để tôi nói với giám đốc."

Nghĩ đến việc sự tình phức tạp, Nguyên Ngải nói thêm: "Phải rồi, nếu thật sự có chuyện cắt xén, cũng không cần sa thải chăn nuôi viên đó đâu."

Rốt cuộc, chăn nuôi viên kia chính là thân phận Nhiếp Bá Thiên đội lốt ở tổ chức chống yêu quái.

Hai người trò chuyện xong, Nguyên Ngải lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện xúc cảm sau lưng mình vô cùng mềm mại.

Cô được chú hổ to xác ôm vào lòng, đầu hổ gác trên sofa, hai mắt nhắm lại, giống như đã ngủ.

Quả nhiên, chỉ cần cô bất động, động vật họ mèo sẽ chủ động.

Nguyên Ngải do dự một lát, cuối cùng cũng kiềm chế chính mình, không sờ tai, để anh thả lỏng một lát.

Cô muốn nhìn thấy nguyên hình của anh, không chỉ vì muốn chạm vào.

Mà còn bởi vì cô hi vọng anh tự do tự tại, không cần vì cô dị ứng mà phải từ bỏ chuyện biến về nguyên hình.

Nguyên Ngải không chạm vào anh, chỉ ngả người xuống, cách một lớp đồ phòng hộ, ngắm nhìn chú mèo lớn xinh đẹp này.

Cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, vẻ đẹp này vẫn có thể khiến cô rung động.