Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 442



“Vậy chờ em một chút, em đi thay quần áo” Nguyễn Tri Hạ nói, trên mặt không bày ra bất kì biểu cảm gì.

Quay người trở lại phòng, cửa phòng vừa đóng lại, Nguyễn Tri Hạ liền cười một cái, như vừa đạt được thứ gì đó.

Cô lấy điện thoại gọi cho Thẩm Lệ: “Tớ vừa mới cùng Tư Mộ Hàn nói chuyện, chiều nay chúng ta gặp ở đâu đây?”

Thẩm Lệ trầm ngâm một lát, nói: “Đi siêu thị, cửa hàng, rạp phim, giả bộ như vô tình gặp nhau là được”

“Được”.

Nguyễn Tri Hạ gần đây ở nhà kím nén đến phát hoảng, không cho ra khỏi cửa thì không xong, Thẩm Lệ nghĩ đến lúc gặp cô, Tư Mộ Hàn cũng không chịu để cô một mình bước đến.

Cô không biết nên vỗ tay bội phục Tư Mộ Hàn, hay là tự tội nghiệp chính mình.

Duy nhất chỉ có một điểm tốt, đó là Tư Mộ Hàn đói với cô chính là “muốn gì được nấy”.

Nguyễn Tri Hạ không hoài nghi một chút nào. Cô ấy nói nếu như bản thân muốn có được ngôi sao trên bầu trời, Tư Mộ Hàn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô ấy.

Với năng lực của Tư Mộ Hàn nói không chừng cũng thực sự có thể hái ngôi sao xuống cho cô ấy.

Nghĩ đến đây thì Nguyễn Tri Hạ không kiềm lòng được thầm cười thúc thích.

Thay bộ đồ ra liền nhìn thấy thím Hồ.

Thím Hồ vừa nhìn thấy cô ấy liền mặt mày mừng rỡ: “Ăn chút rồi hãy đi, cho dù có ra ngoài ăn thì hồi trưa con vẫn chưa ăn uống gì, cứ ăn một miếng lót bụng đi.”

Thím ấy vừa mời dọn cơm lên thì Tư Mộ Hàn lại kêu thím dọn xuống phòng bếp.

Khẩu vị của Nguyễn Tri Hạ mấy ngày nay không được tốt, thím Hồ vừa nhìn thấy cô liền khuyên cô ăn chút gì đó

Bản thân cô cũng có chút hoài nghi, tài nghệ của thím Hồ khá tốt, làm gì ăn cũng ngon, cũng rất hợp khẩu vị của cô

“Được ạ” Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của thím Hồ, Nguyễn Tri Hạ cũng không muốn làm phật ý của bà ấy, liền gật đầu.

Nguyễn Tri Hạ đi đến phòng ăn thì Tư Mộ Hàn cũng đang chờ cô ấy trong phòng.

Thím Hồ đem món ăn dọn lên bàn ăn, màu sắc rực rỡ hương thơm tỏa ra thơm phức.

Nguyễn Tri Hạ rất ít khi cảm thấy muốn ăn, nhịn không được ngón tay động đậy, bắt đầu ăn cơm.

Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ cuối cùng cũng có hứng ăn cơm, sắc mặt thím Hồ cũng không thể che giấu được mỉm cười.

Bà ấy ngồi đối diện trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ánh nhìn ôn hòa nhìn Nguyễn Tri Hạ ăn cơm, sau đó cảm khái nói: “Con người cậu chủ ấy, lúc nhỏ tính tình ôn hòa, tao nhã lại lễ độ, ai gặp cũng thích hết. Sau này xảy ra biến cố lớn mới thành như vậy, vốn tính cậu ấy là tốt, có khi hồ đồ làm chuyện không được tốt, con cũng đừng để ý trong lòng, cứ việc nói ra cho dù phải cãi lộn với cậu ấy.

“Cậu ấy, nhìn có vẻ biểu lộ tâm lạnh mặt lạnh, cũng dễ mềm lòng.” Thím Hồ nhớ lại một hồi chuyện xưa, ngữ điệu chút một chút sự cảm thán.

Nguyễn Tri Hạ dừng lại một chút, hốc mắt có chút cay.

Dường như chưa có người nào nói với cô ấy những điều này.

Thẩm Lệ mặc dù cũng quan tâm cô nhưng là Thẩm Lệ rất sợ Tư Mộ Hàn, ngoại trừ giúp cô mắng Tư Mộ Hàn thì chuyện gì cũng sẽ hết sức chú ý.

Thím Hồ từng nhìn thấy Tư Mộ Hàn lúc còn bé, đương nhiên sẽ đau lòng vì anh, những khi nhìn anh thì cũng sẽ giống như đang nhìn con của mình.

Những lời này của bà ấy đã chạm đến trái tim của cô.

Người khác khi nhìn cô và Tư Mộ Hàn, đều là khoác lên một tầng hào quang lên người của Tư Mộ Hàn một tiếng “Con trai nhà họ Tư”. Cứ như vậy, bất kể Tư Mộ Hàn làm việc gì, đối tốt với cô một chút hoặc là làm chuyện gì quá đáng, người sẽ đều sẽ cảm thấy Nguyễn Tri Hạ có lẽ đang hòa hảo với anh.

Nhưng chỉ có một mình thím Hồ nói ra những lời này, làm bọn họ trở thành hai người trẻ tuổi bình thường yêu nhau vậy thôi, thành thật trấn an cô.