Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2232



Nguyễn Tri Hạ nhếch môi, gửi tin nhắn kèm theo một chút tức giận cho Tư Mộ Hàn: “Anh trở về sẽ tìm anh tính sổ tiếp!!!”

Cuối câu để lại ba dấu chấm than, biểu thị sự không hài lòng về hành vi mà anh đã giấu cô.

Cố Tri Dân nét mặt cẩn thận hỏi: “Vậy em còn đi tìm cậu ta không?”

Mọi chuyện đã bị lộ, mấu chốt là phải hoàn thành nhiệm vụ Tư Đình Kiến giao cho anh ta, không thể để Nguyễn Tri Hạ rời khỏi khách sạn.

“Anh cảm thấy em giống não tàn lắm à, còn muốn chạy đi gây rắc rối?” Nguyễn Tri Hạ mặt không biểu tình nhìn Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân nhanh chóng phủ nhận: “Không phải không phải.”

Nguyễn Tri Hạ vẫn ở nhà đợi Tư Mộ Hàn.

Cô không đợi tin tức Tư Mộ Hàn trở về, vẫn là chờ tin tức người của Cố Tri Dân phái đi theo Tư Gia Thành.

“Làm thế nào mà lại mất dấu?” Nguyễn Tri Hạ vừa nghe đến tin tức này cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Đừng quá lo lắng, hiện tại anh phái người ra ngoài tìm, vấn đề cũng không lớn.” Cố Tri Dân mặc dù ngoài miệng đang an ủi Nguyễn Tri Hạ, nhưng trong lòng của anh cũng ý thức được Tư Gia Thành khả năng thật sự có chuyện gì đó.

Lúc này, trên TV truyền đến âm thanh: “Hiện tại đang có một tin tức được truyền ra, ở ngoại thành có một tòa biệt thự đang bị cháy…”

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua TV, loại này tin tức mỗi ngày đều sẽ có, cô cũng không để ý nhiều, cô cầm điều khiển từ xa giảm âm thanh xuống.

Cô lại gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn và Tư Gia Thành, đều không có người trả lời.

“Em muốn đi ra ngoài tìm tiểu Thành.” Cô không lo lắng cho Tư Mộ Hàn, cô tin tưởng Tư Mộ Hàn có thể tự chăm sóc được bản thân mình, anh có năng lực như vậy, so với anh thì cô lo lắng cho Tư Gia Thành nhiều hơn.

Tư Gia Thành tuổi còn nhỏ, hai năm nay trưởng thành hơn một chút nhưng năng lực xử lý mọi chuyện so ra vẫn kém Tư Mộ Hàn.

Huống chi, chuyện này là còn rất quan trọng…

“Cậu điên rồi! Làm sao cậu tìm được?” Thẩm Lệ không đồng ý nói.

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn chân mình, bất lực nói: “Nếu chân của tớ tốt hơn thì tốt biết bao.”

Cố Tri Dân đề nghị: “Em có đói bụng không? Hay là ăn một chút gì đó trước đi.”

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, bây giờ căn bản không có tâm trạng ăn bất cứ cái gì.

Thời gian trôi qua từng phút, càng gần đến giờ ăn bữa tối cô lại càng trở lên lo lắng bất an.

Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy nếu Thẩm Lệ và Cố Tri Dân lo lắng cũng mình một chỗ thì cũng không tốt lắm, liền nói: “Vậy chúng ta đi ăn một chút gì đi đã.”

“Được!” Cố Tri Dân ở trong phòng khó chịu một buổi chiều cũng có chút buồn chán. Dù sao cũng không phải ra khỏi khách sạn, chỉ là đi đến phòng ăn mà thôi.

Thẩm Lệ biết Nguyễn Tri Hạ nghĩ gì, cũng không có phản đối nhưng cũng không nhịn được lườm Cố Tri Dân một cái, nói: “Chỉ biết đi ăn!”

Cố Tri Dân phản đối: “Người dân lấy thức ăn làm thiên đường.”

Thẩm Lệ không thèm để ý anh ta.