Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 297



“Thật vậy không?”

Cố Gia Huy nhướng mày nói, giọng điệu bình thản, cô nghe mà khắp da đầu tê dại.

“Đúng vậy, đúng vậy, anh trở về sẽ biết. Bài tập em đã làm xong rồi, em muốn tắm rửa rồi đi ngủ, tạm biệt.”

Hứa Minh Tâm vội vàng cúp điện thoại, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nói chuyện cùng một con sói xám, thật làm cho người ta run sợ trong lòng.

Cũng không thể để anh biết việc mình và người đàn ông khác ăn cơm với nhau được, nếu không mông cô sẽ phải chịu nạn mất.

Mà giờ phút này, bên Cố Gia Huy đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy mọi thứ. Anh đã đặt xong máy bay cho tối mai. “Đàm phán nhanh như vậy sao?”

Ôn Thanh Vân có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Cố Gia Huy phải chuẩn bị cả nửa tháng.

“Đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, ưu khuyết điểm của Ôn thị tôi đều đã đánh giá qua, tôi có 80% chắc chắn.”

“Mấy ngày nay cậu cũng vất vả rồi, nếu như thành công, kế tiếp còn có tiệc ăn mừng, cậu cũng không tham gia sao?”

“Không được, tôi sợ tôi lại trở về trễ một chút, mèo nhà này sẽ biến thành mèo hoang mất.”

Cố Gia Huy đau đầu đỡ trán, có chút bất đắc dĩ nói.

Ôn Thanh Vân nghe vậy không khỏi cười khẽ ra tiếng, trước kia Cố Gia Huy không có chỗ ở cố định, cũng sẽ không quyến luyến một chỗ nào.

Nhưng hiện tại, bị một cô gái nhỏ làm đầu óc hỗn loạn như thế, mỗi ngày đều nhớ phải đi về.

“Đàn ông lo cho gia đình là người đàn ông tốt.”

“Tôi lo cho gia đình thì có ích lợi gì, cô ấy cũng không quan tâm. Người khác tan học trở vê, như con ngựa hoang thoát (@ cương, cô ấy lại khác, là heo lao tới! Người ta nói con gái phải nuôi đầy đủ, nếu không chỉ một chút ơn huệ nhỏ của người khác cũng sẽ câu dẫn con gái đi. Hiện giờ tôi còn nuôi viên đạn bọc đường, nhưng tôi còn lo lắng người khác cho cô ấy một miếng kẹo đường, cô cũng có thể tung ta tung tăng cùng chạy theo người ta.”

“Sao cậu lại không tự tin như thế? Thế này không giống cậu chút nào.”

“Có lẽ là…do quá mức để ý đi.”

Anh lắc đầu cười khẽ, lời này có nồng đậm quyến luyến, cũng có một chút bất đắc dĩ.

Đặt người nào đó cái gì đó vào trái tim coi trọng như vậy, anh cũng không biết là tốt hay xấu.

Nhưng mà bảo anh đối xử không tốt với Hứa Minh Tâm, anh lại không làm được.

Đơn giản chỉ là như thế.

“Cậu cùng anh hai của cậu quả thực giống nhau như đúc, đêm nay đi gặp Cố Cố đi, nó rất nhớ cậu đấy.”

Hứa Văn Mạnh thành công lấy được chứng nhận, Hứa Minh Tâm cũng tiến đến hỏi manh mối của mẹ cô.

Hứa Văn Mạnh chỉ cho cô một địa chỉ, là thôn trấn ở tỉnh bên nào đó, đây là nơi mẹ cô từng ở.

Nhưng hiện tại người còn ở đây không, ông cũng không biết.

Sau khi Hứa Minh Tâm lấy được địa chỉ, tính toán bớt thời giờ đi một chuyến.

Cuối cùng cô cũng có được tin tức của mẹ, cô thật sự rất muốn biết, lúc trước sao bà lại nhẫn tâm bỏ lại mình như vậy?

Cái ý tưởng này vẫn luôn xoay quanh trong đầu, không vứt đi được.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Bạch Thư Hân bảo cô đi cùng, mua chút đồ.

Nhìn cô dạo ở cửa hàng châu báu trang sức, không tránh khỏi thắc mắc: “Cậu muốn mua vàng sao?”