Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 78: Quần áo đều là cỏ (5)



Bất lực, ngựa không bằng người, chỉ có thể tụt lại phía sau hai người.

Đang lao lên dốc, Hoàng Phủ Quyết một tay nắm lấy cương ngựa, nện chặt, Bray lao thẳng lên và dừng lại một cách đẹp đẽ mà tao nhã bên gốc cây trên đỉnh dốc.

Thiết!

Nhìn chằm chằm vào kỹ năng cưỡi ngựa của người đàn ông đẹp trai trên sườn núi, Cam Viện chỉ bĩu môi.

Cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, tỏ ra đẹp trai cái gì a!

"Hắc!"

Trên lưng ngựa, đứa nhỏ không hề sợ sệt mà cười thích thú, "Thú vị quá, lớn lên nhất định phải nuôi một con ngựa như thế này.. Không, còn nhanh hơn Bray!"

"Chú tin rằng con nhất định làm được.'

Hoàng Phủ Quyết nghiêng người và đưa tay ra để ôm cậu xuống khỏi lưng ngựa.

Cưỡi ngựa cũng cần có kỹ thuật, anh thích yên ngựa cứng, đứa nhỏ còn nhỏ, thời gian cưỡi ngựa quá lâu sợ bên trong chân sẽ bị thương.

" Mẹ ơi, mẹ chậm quá! "

Nhìn Cam Viện đang đuổi tới, Cam Đường không khách khí sỉ vả.

" Không phải mẹ chậm, mà là ngựa chậm. "Cam Viện cũng nhảy xuống ngựa, dắt ngựa đi tới.

" Châu chấu! "Đứa nhỏ kêu lên rồi chạy về phía bãi cỏ," Hai người nói chuyện một lát, con bắt được châu chấu sẽ quay lại. "Chạy

Đến bãi cỏ, đứa nhỏ tách cỏ ra tim châu chấu, một bên thì nhìn một chút một đôi nam nữ cách đó không xa.

Cậu từ từ bắt lấy nó, và họ có thể từ từ nói chuyện yêu đương, nhỉ?

Nhìn đứa nhỏ đang chạy xa, Cam Viện thu lại ánh mắt và buộc dây ngựa vào gốc cây.

" Tiến độ chụp rất nhanh. Tôi đã hỏi các nhiếp ảnh gia. Anh ấy nói rằng chụp xong toàn bộ có thể được hoàn thành trong ba ngày. Sau khi công việc hoàn tất, tôi sẽ dẫn Tiểu Đường trở lại trước thời hạn. Ngài Hoàng Phủ không có ý kiến gì chứ? "

Giongj điệu bàn bạc công việc chung, lộ ra sự lãnh đạm

Hoàng Phủ Quyết buông dây cương ngựa ra, để Bray tự tìm cỏ ăn, anh thuận tay vung roi ngựa giữa không trung.

" Không được. "

" Tại sao? "

Cô khó chịu quay mặt đi, giọng điệu có chút tức giận..

" Bởi vì tôi không có thời gian. "

" Chúng ta có thể tự đi. "

" Không được. "

Giọng cô ấy hằn lên sự tức giận," Tại sao? "

" Tôi không yên tâm. "

" Anh.. "

Ánh mắt cô để ý tới ngực của anh có cọng tóc đen ngắn, ngay lập tức cau lại - đó có phải là tóc của Cam Đường không?

Hoàng Phủ Quyết nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của cô, Cam Viện vội vàng thu hồi ánh mắt,

Khẽ ho một tiếng," Thật ra, ngài Hoàng Phủ không cần lo lắng.. "nhìn chằm chằm vào một sợi tóc đang đung đưa nhẹ nhàng trên ngực anh, cô âm thầm lo lắng.

Màu gì không mặc, anh còn mặc cả áo sơ mi trắng, màu trắng đen chênh lệch có thể dễ dàng nhìn thấy chỉ cần anh cúi mặt xuống.

Tại sao một chút gió cũng không có, thổi bay hoặc thổi rơi sợi tóc đó đi chứ?

Chân tóc có hơi trắng, chắc là nang tóc. Người này hẳn là đang tìm kiếm một vật có thể lấy ADN phù hợp. Nếu như bị anh phát hiện ra..

Trong lòng cô sinh ra một kế. Cô bước về phía anh, và khi cô đang ở gần anh, cô giả vờ ngã xuống," kêu lên", người ngã xuống hướng về phía của Hoàng Phủ Quyết.

Cú ngã này vốn là tính toán vừa phải, tay chỉ nên rơi vào trên ngực của anh, liền có thể đem sợi tóc kia lấy đi mà anh không phát hiện.

Cô đã tính toán mọi thứ, nhưng tính toán sai một điều-Hoàng Phủ Quyết là một con người, anh ấy có thể di chuyển.

Nghe thấy tiếng kêu của cô, theo bản năng, anh quay người về phía cô, vì vậy cơ thể của Cam Viện đập mạnh vào Hoàng Phủ Quyết.

Ngay khi giày của người đàn ông trượt trên cỏ, anh mất ổn định và bị cô ngã nhào té xuống đất, khuôn mặt của Cam Viện trực tiếp đập vào một điểm mềm.

Cảm thấy lạ, cô ngẩng mặt lên thì thấy ngay thắt lưng của anh.

Thắt lưng?