Vô Lại Kim Tiên

Chương 173: Ma do tâm sinh



- Tôn kính đại lục đệ nhất cường giả, thật cao hứng có thể gặp mặt ngài ở chỗ này!

Bốn vị vương giả đồng thời hành lễ, bốn người phía sau Lâm Phong vội vàng lui qua một bên, bọn họ có trăm lá gan, cũng không dám thụ lễ của bốn vị vương giả. Mặc dù bọn họ có thể sẽ là những người tiếp thừa ngôi vị đứng đầu Tứ đại hoàng kim gia tộc, có đủ tư cách tham gia Tu La cổ bảo hội nghị, nhưng ít ra bây giờ bốn vị vương giả còn chưa thoái vị, bọn họ vẫn không dám thụ một lễ này.

Lâm Phong vội thi lễ nói:

- Thật cao hứng có thể nhìn thấy các vị, thế nhưng …

Hắn dừng một chút mới nói tiếp:

- Tòa cổ bảo này dường như có một cái phong ấn cường đại tồn tại, các vị có thể trước tiên giải thích sơ qua cho ta biết hay không?

Bốn vị vương giả khẽ liếc mắt nhìn nhau, Thiên hạc nữ hoàng đáp:

- Tôn quý thần sứ đại nhân, đi vào mới nói chuyện được không?

- Đương nhiên có thể!

Lâm Phong hư không bước nhẹ, phiêu diêu cùng bốn vị vương giả tiến vào Tu La cổ bảo, bốn vị sứ giả cũng vội vàng đi theo.

Kiến thiết bên trong cổ bảo rất đơn giản, ngoại trừ một cái bàn đá khổng lồ ở trung tâm ra không có vật nào khác đáng giá, duy chỉ có luồng sóng ma lực cường đại dao động nói rằng tòa cổ bảo này bên trong ẩn dấu huyền cơ, nhưng sóng ma lực cường đại này các ma pháp sư bình thường không thể cảm giác được, Lâm Phong cũng nhờ dùng thần niệm tìm tòi mới phát hiện ra thôi.

Trên trần cổ bảo có gắn một viên trân châu thật lớn, bạch quang nhu hòa chiếu sáng đến hầu như khắp ngõ ngách trong vòng trăm thước vuông.

Bạch Tố Nhã niệm chú ngữ, dưới chân sinh ra một đóa hoa sen màu trắng, rồi khoanh chân ngồi lên đó.

Phượng hoàng nữ hoàng ngồi ở trên một mảnh thanh quang.

Long hoàng và Ảo ảnh đại bàng thì ngồi ở trong hư không.

Bốn vị sứ giả tách ra đứng ở phía sau bọn họ.

Lâm Phong lấy tay điểm một cái, trước mặt liền xuất hiện một một mảnh vân quang màu vàng. Sau khi mọi người đã ngồi xuống xung quanh nhau, Ảo ảnh bằng hoàng trước hết đặt câu hỏi:

- Tôn quý Khắc khố sâm đạt Lãnh chúa đại nhân, xin hỏi những người bên ngoài đó có phải là thủ hạ của ngài không?

Lâm Phong biết cái hắn muốn ám chỉ chính là Hồng Hà kiếm đội đã tiến vào Tu La cổ bảo, gật đầu rồi nói:

- Nếu ta làm cho Lâm gia ngang hàng với Tứ đại hoàng kim gia tộc, trở thành huyền thoại vĩnh hằng của Thản Tang đại lục, chẳng biết bốn vị tôn quý hoàng giả có ý kiến gì không?

Bốn vị hoàng giả nghe vậy sửng sốt một lúc, liếc mắt nhìn nhau dò xét. Ảo ảnh bằng hoàng và Long hoàng trong mắt chợt lóe lên vài điểm bất mãn, Long hoàng cười lạnh nói:

- Các hạ tại Tu La cổ bảo mai phục nhiều người như vậy, chẳng lẻ tưởng dùng võ lực uy bức chúng ta là được sao?

Lâm Phong mỉm cười đáp:

- Long hoàng bệ hạ tôn quý, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi. Ta cho Hồng Hà kiếm đội tiến đến Tu La cổ bảo, chỉ là muốn chỉnh đốn trùng tu Tu La cổ bảo mới lại một chút, kiến lập một cơ sở cho chúng ta mà thôi, cũng không phải uy hiếp các vị làm gì. Còn nếu các người suy nghĩ như thế, ta cũng không giải thích thêm gì cả!

Bốn vị hoàng giả nhất thời lưỡng lự. Hai vị nữ hoàng mà nói, Lâm Phong là Thiên hạc thần sứ, vì vậy Thiên hạc nữ hoàng đương nhiên không có ý kiến, Phượng hoàng nữ hoàng cũng bởi quan hệ lúc trước với Lâm gia nên giờ trầm mặc suy nghĩ, không phát biểu một lời.

Ảo ảnh bằng hoàng đáp:

- Việc này tạm thời không bàn vội, hôm nay chúng ta nên trước tiên bàn thảo kế sách như thế nào để đối phó Tu La vương đã, không cần thiết vì việc nhỏ này mà tranh chấp, Lãnh chúa đại nhân, việc này về sau mới nói chuyện, ngài thấy thế nào?"

Lâm Phong gật đầu, cũng không đả động lại việc này nữa, hướng Phượng hoàng nữ hoàng hỏi:

- Tôn quý nữ hoàng bệ hạ, có một việc ta vẫn không rõ, vì cái gì mà Chu Tước gia tộc đơn phương giải trừ viễn cổ khế ước với Lâm gia, ngài có thể hay không cho ta một chút giải thích?

Phượng hoàng nữ hoàng liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười trả lời:

- Viễn cổ khế ước giữa Chu Tước gia tộc và Lâm gia đích có lẽ ngài không biết rõ. Lúc trước tổ tiên Lâm Chiến của ngài cùng với nữ hoàng bệ hạ của Chu Tước gia tộc ấn định viễn cổ khế ước này có giá trị một ngàn năm, giờ đây một ngàn năm thời gian đã đến, khế ước dưới danh nghĩa của Phượng hoàng nữ thần này tự nhiên cũng sẽ kết thúc!

Lâm Phong lại hỏi tiếp:

- Vậy, xin hỏi nữ hoàng bệ hạ, Chu Tước gia tộc bây giờ có hay không có thừa nhận Lâm gia là ngoại tịch huyết thống của Hỏa phượng hoàng?

Phượng hoàng nữ hoàng đáp:

- Khế ước mặc dù đã kết thúc, nhưng việc Lâm Phong ngài có một nửa huyết thống của Phượng hoàng gia tộc cũng là sự thật, bất quá, với thân phận và địa vị của ngài bây giờ thiết tưởng không cần thiết phải quan tấm lắm tới vấn đề huyết thống này chứ?

Lâm Phong gật đầu, không trực tiếp trả lời mà hỏi tiếp:

- Phía dưới phong ấn kia là ai?"

Phượng hoàng nữ hoàng nhìn Bạch Tố Nhã nói:

- Tôn quý Thiên hạc nữ hoàng bệ hạ, mời ngài nói!

Thiên hạc nữ hoàng gật đầu, đáp lời Lâm Phong:

- Thần sứ đại nhân, phong ấn phía dưới kia chính là Tu La nguyên thai một vạn năm ngàn năm của Tu La vương!

- Tu La nguyên thai?

Lâm Phong nhíu mày nói:

- Tu La nhất tộc không phải bị xua đuổi đến Hắc Thủy đại lục rồi hay sao? Như thế nào Tu La nguyên thai kia lại bị phong ấn ở chỗ này?

Phượng hoàng nữ hoàng đáp:

- Viễn cổ lịch sử từ trước tới nay, tại Thản Tang đại lục này người có thể biết được rõ ràng cũng không nhiều lắm. Kỳ thật lúc trước Tứ đại hoàng kim gia tộc cùng với hơn mười vị viễn cổ cường giả mặc dù thành công phong ấn Tu La nguyên thai, nhưng cũng là nhờ những luồng khí tử vong ở sâu trong Tu La cổ bảo mới phong ấn được Tu La nguyên thai tới thời điểm này. Cũng may Băng phong tuyết nguyệt tử vong hàn thủy cũng không có bị Tu La nhất tộc đem đi Hắc Thủy đại lục!

Ào ảnh bằng hoàng gật đầu nói tiếp:

- Chỉ là Băng phong tuyết nguyệt tử vong hàn thủy hoàn toàn không thể phong ấn Tu La nguyên thai lâu dài được, phải có sự tương trợ của Tu La cổ bảo Tử vong hàn khí mới có thể phong ấn được lâu dài, thế nên chúng ta cứ trăm năm một lần hội tụ ở chỗ này, chuyện trọng yếu là bàn cách kéo dài thời gian phong ấn cũng như duy trì Tử vong hàn khí!

Thiên hạc nữ hoàng tiếp theo nói:

- Bởi vì Tu La nguyên thai kia có thể hấp thụ Băng phong tuyết nguyệt tử vong hàn thủy, mà Tu La cổ bảo tử vong hàn khí đã sắp khô kiệt, nếu không có Tử vong hàn khí cường đại này trấn áp cùng thì tà ác nguyên thai kia sau khi hấp thụ hoàn toàn Băng phong tuyết nguyệt tử vong hàn thủy sẽ phá khai phong ấn mà ra!

- Tử vong hàn khí ư?

Lâm Phong trong lòng âm thầm suy nghĩ, tử vong hàn khí là cái gì hắn không biết, nhưng thuần âm nguyên khí ở dưới sâu trong lòng đất kia của cổ bảo âm hàn sung mãn vô cùng, có thể dĩ âm bổ dương, đối với nguyên thần có lợi ích rất lớn.

Lâm Phong nói:

- Bốn vị tiêu hao pháp lực vì tất cả các trí tuệ chủng tộc của Thản Tang đại lục mà bảo vệ an bình, sự cống hiến và khí độ này thật sự khiến kẻ khác bội phục!

Long hoàng cũng bỏ xuống một chút thành kiến với Lâm Phong, than nhẹ nói: - Nhưng cổ bảo Tử vong hàn khí trải qua bao nhiêu năm trời đã tiêu hao rất nhiều, đã sắp khô kiệt. Một khi hàn khí khô kiệt, cho dù chúng ta có tiêu hao tiếp tục một thân pháp lực, Băng phong tuyết nguyệt tử vong hàn thủy rốt cuộc vẫn không phong ấn nguyên thai tà ác kia được nữa, cho nên lần này chúng ta thỉnh ngài đến vì muốn thương lượng một chút về cách giải quyết vấn đề này!

Thiên hạc nữ hoàng nói:

- Thần sứ đại nhân pháp lực khó lường, ngài có thể có biện pháp giải quyết hay không?

Lâm Phong đáp:

- Trước tiên đi xem nguyên thai đó đã, ta phải xem qua mới biết được!

Bốn vị hoàng giả gật đầu, đồng thời tụng niệm chú ngữ. Từng đạo ma pháp quang mang theo nhau ẩn hiện tại hư không, cái bàn đá to lớn ở trung tâm kia đột nhiên ầm ầm chui xuống lòng đất, một tòa ma pháp trận thật lớn ngược lại từ dưới lòng đất hiện lên ở phía trên.

Ma pháp trận này bốn góc, mỗi góc có một cây trụ vàng. Phía trên các kim trụ này là các loại ma pháp phù ấn xoay quanh bay múa, sóng ma lực cường đại dạo động tựa hồ như muốn bức phá cả không gian xung quanh. Một cỗ âm hàn khí tức từ Tử vong hàn khí và hàn thuỷ trong nháy mắt tỏa ra khắp cả thạch thất, bốn vị sứ giả đứng ở phía sau các hoàng giả không nhịn được rùng mình một cái.

Điện hoa từ phía bốn cây kim trụ lóe ra, từng đạo tia chớp màu lam đan chéo nhau tạo thành một đại võng to lớn quay lấy một quả trứng trông có vẻ vô hại như một quả trứng chim bình thường nằm ở giữa ma pháp trận.

Nhìn kỹ thì thấy quả trứng đó đã bị nứt một mảnh, cũng nhìn không rõ ràng lắm bên trong đó là cái gì có hình dạng ra sao, thanh âm rít lên chói tai từ quả trứng đó vang ra như muốn nói bên trong đó phải tồn tại một sinh vật cường hãn phi thường. Chỉ cần xem vẻ mặt ngưng trọng lo âu của bốn vị hoàng giả cùng với mồ hôi toát ra trên trán của bốn vị sứ giả thì có thể thấy ấn tượng của họ đối với quả trứng đó ra sao rồi.

Lâm Phong cau mày kiếm, lấy tay điểm một cái, Thái Cực đồ bay lên, tỏa xuống một dải kim quang bao trùm lấy ma pháp trận.

Ma pháp trận đột nhiên biến mất, bốn vị hoàng giả nhất thời chấn động, cái quả trứng kia lập tức bị kim quang quấn lấy, tiếng kêu thét tràn ngập sợ hãi từ trong đó toát ra giống như độc xà gặp kình địch gà trống cường hãn.

Vạn trượng kim quang tỏa sáng, Bát Bảo kim thân của Lâm Phong xuất hiện, ngồi ở trên đỉnh đầu hắn, hàng ma bát bảo được huy động, pháp lực cường đại phát xuất, dưới sự hỗ trợ của Thái Cực đồ toàn lực đánh thẳng vào nguyên thai ở bên trong quả trứng kia.

Lâm Phong dùng thần niệm dò xét một chút, tâm trạng không khỏi ngạc nhiên.

Tu La nguyên thai này thì ra là một nguyên thần do Ma đạo pháp môn ngưng luyện mà thành, khó trách viễn cổ Tứ đại hoàng kim gia tộc cùng một số viễn cổ cường giả cũng chỉ có thể phong ấn, mà không thể tru sát được nó.

Cũng may Tu La vương một vạn năm trước cũng là chẳng biết từ đâu mà học được một ít pháp môn không trọn vẹn lắm, thành ra chỉ vừa mới ngưng luyện thành nguyên thần mà thôi, nếu không hắn vượt qua được Kỉ trọng thiên kiếp thì tại Thản Tang đại lục dù các viễn cổ cường giả có uy lực như thế nào cũng khó có thể phong ấn hắn được.

Bất quá, bây giờ cái nguyên thần này cũng gây cho Lâm Phong chút phiền toái.

Nguyên thần này trong vòng một vạn năm tới giờ đã hấp thụ không ít Tử vong hàn khí, đã vượt qua Cửu thiên lôi kiếp, cũng thành tựu đến được thiên tiên đại đạo, so với Lâm Phong hắn cũng không cao không thấp, cũng may nguyên thần này không có thân thể, chỉ đơn thuần là một nguyên thần, nếu không, cho dù Thái Cực đồ này có tiên thiên linh bảo, sợ rằng cũng rất khó giải quyết.

Lâm phong lấy tay điểm một cái, Thái Cực đồ chậm rãi tiến đến gần, chuyển qua che phủ bầu trời trên đỉnh đầu hắn, Bát bảo kim thân tám tay bắt ấn quyết, một trận đạo gia chân ngôn bắt đầu tỏa ra tại không gian trong đó, vây lấy quả trứng kia. Bên trong quả trứng phát ra những tiếng kêu thê lương hoảng loạn, làm cho bốn vị hoàng giả cùng bốn vị sứ giả ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.

Đột nhiên Thái Cực đồ bắn ra hai luồng khí trong, đục, xoắn lấy nhau lao thẳng xuống dưới quả trứng kia. Từ trong quả trứng phát ra một tiếng rít tưởng như muốn xé rách đất trời, hình dạng của quả trứng quằn quại méo mó, một tia bạch tuyến từ bên trong đó như bị một áp lực cường đại vô hình kéo ra ngoài, hướng thẳng về đỉnh đầu của Lâm Phong.

Lâm Phong thân thể bất động, Bát Bảo kim thân áp chế nguyên thần kia, dùng Thái Cực đồ vừa cưỡng chế vừa đồng thời chuyển hóa thuần âm nguyên khí của nó, sau khi luyện hóa xong liền hấp thu lấy thuần âm nguyên khí.

Ba cỗ bổn mạng nguyên khí lao ra khỏi đỉnh đầu Lâm Phong, tái hiện nguyên thần, khoanh chân ngồi ở trong một mảnh vân quang, không ngừng luyện hóa dung nạp thuần âm nguyên khí tinh khiết đó, hình dạng càng lúc càng sáng rõ lên.

Lâm Phong triển khai pháp ấn, thu lại nguyên thần, huy động Thiên ma kiếm chém giết chân linh của nguyên thai kia, khiến nó chỉ kịp thét lên thảm thiết rồi tắt lịm.

Trong khi trí não của bốn vị hoàng giả còn sửng sốt chưa thông xuốt thì Bát Bảo kim thân đột nhiên há mồm phun ra một luồng kim quang, quấn lấy quả trứng màu trắng kia nuốt vào mồm, việc quá sức tưởng tượng này thiếu chút nữa làm cho cả bốn vị hoàng giả cùng bốn vị sứ giả nhảy dựng lên, thân hình cứng đơ không thốt ra lời, bọn họ bao nhiêu năm trời vất vả cũng chỉ khiên cưỡng phong ấn được nguyên thai kia, giờ trông Lâm Phong hắn làm những chuyện xảy ra trước mắt quả thực vượt qua tưởng tượng của họ.

Thái Cực đồ vẫn xoay tròn ở phía trên, kim quang tỏa ra lưu chuyển không ngừng, bao phủ cả cổ bảo vào bên trong. Bốn vị hoàng giả đột nhiên phát hiện chính mình một thân ma lực thế nào mà nửa điểm cũng không thể cử động được, nhất thời hoảng sợ thất sắc.

Bất ngờ Lâm Phong phát xuất Thất thải bảo thạch bay trong luồng kim quang bao phủ kia, xoay tròn bất định rồi một cỗ tử khí từ bên trong Thất thải bảo thạch bắn xuống, tiến thẳng vào đỉnh đầu của Lâm Phong, cùng với luồng thuần âm nguyên khí màu trắng kia dung hợp một chỗ, nguyên thần càng trở nên rực rỡ.

Bốn vị hoàng giả thấy cái Thất thải bảo thạch kia, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.

Lâm Phong toàn lực thôi động chân thần, luyện hóa hết sạch toàn bộ nguyên âm khí tinh thuần , một phát phá tan huyền quang, tiến vào Độ kiếp hậu kỳ, đạo thiên kiếp thứ nhất rốt cục cũng phủ xuống.

Lúc này cả Tu La cổ bảo đã bị Thái Cực đồ bao vây ở trong đó, hư không phía trên đó vỡ ra, một đạo lôi trụ thật lớn từ trên chín tầng trời hung hăng bổ xuống dưới, "oành oành" đánh thẳng vào trên kim quang.

Lâm Phong có Thái Cực đồ hộ thân, nên không lo ngại gì nhiều, chỉ là cái Thiên kiếp hậu kỳ này so với các lần trước mạnh mẽ khác thường. Hắn lúc này chẳng những phải nhận Thiên lôi quán đính chi kiếp, lại còn phải chống cự lại tâm ma, tuy vậy với pháp lực hôm nay của hắn cùng với Thái Cực đồ hộ thân thì cái Cửu thiên lôi kiếp này chẳng làm gì được hắn cả.

Nhưng cái tâm ma kia cũng gây không ít phiền toái dị thường, để chống cự tâm ma thì pháp lực không có quan hệ hay lợi thế gì cả, nếu mà tâm trí không vững hoặc tâm đạo bất ổn, một khi bị tâm ma xâm lấn, chỉ sợ hồn phi phách táng mà chết.

Lâm Phong huy động Bát Bảo kim thân, Thái Cực đồ ngăn cản cửu thiên hãn lôi.

Còn thân thể hắn im lặng bất động, vận niệm ấn quyết, tập trung tĩnh tọa, tưởng như không có gì có thể thay đổi được hắn, ngay cả khi đệ nhất Thiên lôi đánh xuống, thân thể hắn cũng chỉ rung lên một chút rồi liền khôi phục lại bình thường.

Bốn vị hoàng giả và bốn vị sứ giả thì bị đám Thiên lôi cường hãn đó khiến cho hoảng sợ biến sắc, mặc dù Thái Cực đồ hoàn toàn kháng trụ được Thiên lôi, nhưng cái uy lực to lớn của nó tỏa ra cũng làm cho bốn vị cường giả cao quý đứng đầu tứ đại hoàng gia ở Thản Tang đại lục sinh vật tưởng không biết sợ là gì mà ở chỗ sâu trong linh hồn cũng bất ngờ trỗi dậy một tia khiếp hãi.

- Các ngươi đừng cử động, sẽ không có việc gì!

Bốn vị hoàng giả mông lung hớt hải, vừa muốn đứng dậy thì thanh âm của Lâm Phong từ trên vang xuống, Thiên hạc nữ hoàng Bạch Tố Nhã ngồi xuống đầu tiên, vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Phong.

Ba vị hoàng giả kia cũng bất an ngồi xuống theo, mấy người bọn họ tưởng có ma pháp hộ thuẫn hộ thân có thể tuỳ nghi hành động, nhưng giờ nửa điểm cũng không đứng dậy tử tế được, sự tình kì quái như thế quả là lần đầu tiên bọn họ gặp được.

Đạo Thiên lôi thứ hai ngay sau đó oành oành đánh xuống trên kim quang, thân hình Lâm Phong lại rung rung lên một chút, tâm thần chấn tĩnh lại. Bỗng nhiên có vô số mỹ nữ khỏa thân kiều mị dụ người từ trong hư không xuất hiện, lao thẳng tới nhảy múa quanh hắn. nguồn TruyenFull.vn

- Vô lượng thiên tôn!

Đạo gia chân ngôn như chuông kêu vang động âm hưởng ở trong kim quang, bốn vị hoàng giả thiếu chút nữa ngã người ra vì kinh ngạc, đều tự nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có thể cảm thấy được chấn động thật sâu đậm.

Lâm Phong bảo vệ cho tâm thần, ẩn giấu thần thức, không quan tâm, không nhìn những ảo tưởng xuất hiện xung quanh kia, mặc kệ sắc dục ma quỷ, hắn như một tượng đá, tĩnh lặng như mặt hồ nước không gợn sóng, dường như thấy mà không phải thấy.

Từ khi tiến vào cái thế giới kỳ lạ này, Lâm Phong hắn vẫn chưa từng tạo áp lực quá mức tới dục vọng ở sâu trong đáy lòng của chính mình, các việc hắn làm hơn phân nửa đều là toàn vì cao hứng mà làm, tại hồng trần trải qua nhiều biến đổi, mặc dù hung hiểm khó dò, nhưng tai biến thế nào hắn cũng an bình vượt qua.

Cưới một loạt các lão bà xinh đẹp, tình yêu ân ái cũng tự thân kinh nghiệm qua, cái gì đạt được cũng hầu như đã thành, cho nên dục vọng cũng sớm phai nhạt, tâm trí và tâm đạo cũng trở nên cứng cỏi dị thường, mặc dù kháng cự tâm ma còn chút khó khăn, nhưng những ảo giác này không thể làm suy chuyển được tâm thần của hắn.

Thế tục danh lợi phú quý cũng chỉ như mây khói bay qua mắt, Lâm Phong hiện tại đã đi vào Độ kiếp hậu kỳ, mặc tham tạo hóa thì đã hiểu được huyền diệu trong đó, hiểu được chính mình nếu thả lỏng cái lòng cầu đạo, ổn định tâm trí tĩnh lặng thư thái, giải thoát mọi thứ vướng bận thì sẽ đạt được cơ duyên lớn lao này.

Thân đã tiến vào giữa hiểm nguy cạm bẫy của hồng trần, tâm đạo không vững mà lòng cầu đạo lại quá mạnh mẽ khiên cưỡng thì sẽ dễ dàng bị tâm ma xâm lấn, lúc đó hồn phi phách tán. Chính mình coi như trong bất hạnh mà gặp vạn hạnh, nếu không có tiên thiên linh bảo Thái Cực đồ này trấn áp ma chướng, chỉ sợ là hắn cũng bị hồng trần nghiệt hải cuốn đi mất rồi.

Lâm Phong nghĩ vận khí của mình cũng không phải bình thường, bỗng dưng lại bị xô đẩy tới cái thế giới này, lắm lúc thực như là bị chó gặm vậy, nhưng nhiều khi hắn thường cho số phận mình thật giống một nhân vật chính của một bộ võ hiệp tiểu thuyết, rơi từ trên vách núi cao vời xuống vực sâu lại có thể gặp cao nhân tái thế lánh đời ở ẩn dưới đó bái sư, hoặc so với việc ở đó có thể nhặt được tuyệt thế võ công bí kíp cũng chẳng khác mấy.

Tựa hồ nữ thần may mắn cũng chính là lão bà của hắn vậy, đem tất cả may mắn quang hoàn đều phủ xuống trên đầu hắn, ngay cả lúc cùng với Ngải Lâm Uy Na ở trên giường cũng vậy, tự dưng cái Không gian pháp luân Thất thải bảo thạch kia lại có thể làm cho hắn tham ngộ được huyền diệu của Hồng Mông tử khí.

Lúc đầu chỉ muốn hủy diệt quả trứng quái dị kia, không nghĩ được qua hấp thụ nguyên thần với thuần âm nguyên khí này lại làm cho hắn trực tiếp vượt qua được Tam trọng thiên kiếp, một bước tiến thẳng vào Độ kiếp hậu kỳ.

Tự dưng may mắn ở đâu lại mang cái Tu La nguyên thai đưa lên miệng hắn, tặng cho hắn cái tinh thuần nguyên âm ngưng luyện hơn vạn năm trời, nếu nói về vận khí, Lâm Phong hắn quả thực phải thầm nhủ số mình là số chó lên voi cũng không sai.

Từ lúc đạo thiên lôi thứ nhất vừa mới đánh xuống thì cả không gian bên trong này đột nhiên dao động mạnh mẽ, sau đó một lúc thần thánh ca đột nhiên vang lên tại không trung, thánh quang chiếu sáng khắp nơi, trong luồng thánh quang màu trắng nhũ đó cửa Thiên giới đột nhiên bị mở ra, vô số thiên sứ từ đại môn màu vàng óng cao mười trượng đó bay ra.

- Thần vĩ đại tối cao! Thần ân của ngài lóe sáng tại khắp ngõ ngách trên đại lục, làm cho tất cả các sinh vật tà ác của Thản Tang đại lục cũng đều phải tắm rửa trong thánh quang của ngài, kẻ nào dám chống lại hay bôi nhọ uy nghiêm của ngài sẽ bị hủy diệt!

Sau khi thánh ca thần thánh trang nghiêm vang vọng tại không gian bên trong cổ bảo, tám vị thiên sứ mười sáu cánh từ cái kim sắc đại môn to lớn kia bước ra, bọn họ chính là tám vị chủ thần của Thiên giới.

Cuối cùng vô số đại thiên sứ mười bốn cánh và chiến đấu thiên sứ mười hai cánh cũng đều tiến ra theo đó, bọn họ giơ cao bạch sắc thánh kiếm, hát vang thần thánh ca, Thiên giới thánh quang dướng như chiếu sáng mỗi một tấc đất của hoang mạc.