Vô Định Trường An

Chương 59



Sau khi cho cung nhân mang Đoạn Trường Ninh đi chơi. Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định cùng trở về trong đình ngồi xuống,nàng khẽ nhíu mày hỏi: "Làm sao lại đến lúc này? Bệnh đã khỏe chưa?"

"Bệ hạ triệu ta tới hỏi chuyện thu xếp Thừa Nguyên Quân nhưng đúng lúc Nhan đại nhân cũng tới tìm bệ hạ, bệ hạ liền cho người mang ta đi chung quanh một chút. Bệnhkhông đáng ngại chỉ còn ho khan một chút, mấy ngày nữa liền không sao,tạ điện hạ lo lắng." Tiêu Vô Định thu lại buồn bực lúc nãy, cười tủm tỉm nhìn nàng, nói: "Còn chưa đa tạ điện hạ về thanh đoản kiếm, rất là tiện tay."

"Như vậy thì tốt." Chu Cẩm Hà lúc này mới yên lòng, nhớ tới lời Thập Nhị nói đêm qua nàng liền ngồi sát vào bên Tiêu Vô Định nói nhỏ vào tai,hơi thở ấm áp cùng mùi thơm phả vào tai Tiêu Vô Định ,giống như có điện chạy toàn thân làm nàng không thể không run rẩy nhưng lại phải giả như không có chuyện gì xảy ra, làm như đang đàng hoàng suy nghĩ. Tuy nói Tống Chi Ngôn cùng Phó Nham có cùng một án nghĩ lại cũng dễ hiểu nhưng đến cùng vẫn không có chứng cớ xác thực, nhân chứng vật chứng không có một ai, nếu có bẩm báo trước mặt Thừa Bình Đế cũng không thể lật đổ Lục Tuấn Đức dễ dàng như vậy. Không hổ là lão hồ ly, đem chính mình cắt đứt sạch sành sanh. Bây giờ Lục Tuấn Đức ở trong triều vây cánh rất nhiều,muốn đẩy đổ hắn là vì ngày sau Chu Cẩm Hà đoạt quyền. Mở ra một con đường để đi.
Hai người hết sức ăn ý vẫn chưa nhắc đến hành động bất ngờ ngày hôm trước của Tiêu Vô Định, tán gẫu xong liền lẳng lặng ngồi ngắm vườn hoa mai, cũng không có vẻ lúng túng. Một bên thì có tiếng cười khanh khách của Đoạn Trường Ninh . Chu Cẩm Hà vẻ mặt ôn nhu nhìn nàng, một lúc lâu làm như vô ý mở miệng: "Ta nghe bá mẫu nói,dáng vẻ Ninh nhi nhìn thấy tuyết cao hứng cực kỳ giống tỷ tỷ nàng." Nàng quay đầu, mỉm cười nhìn hướng về phía Tiêu Vô Định, nói: "Chắc ngươi không biết,Trường Sa Vương Thế tử kỳ thực là một nữ hài, ngược lại là cùng ngươi có chút giống nhau a."

Nghe nàng gọi Cố Nam Nhứ là bá mẫu, Tiêu Vô Định chỉ cảm thấy viền mắt phát nhiệt, nhưng lại làm ra dáng vẻ cảm khái,nói: " là nữ tử sao?"

"Đúng nha, nàng lúc sinh ra có cao tăng nói nàng sẽ có cuộc sống không yên ổn nếu như làm bé trai sẽ dễ dàng hơn một chút. Tiêu bá phụ cùng bá mẫu đau lòng nữ nhi liền nói với bên ngoài,hài nhi mới sinh chính là Thế tử, còn đặt tên là Trường An, chỉ đáng tiếc. . ."
Tiêu Vô Định ánh mắt âm trầm nhìn thấy nàng cô đơn đang muốn đưa tay ra nhưng lại dừng lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Điện hạ nén bi thương."

Chu Cẩm Hà ngoắc ngoắc khóe miệng, giương mắt nhìn vào mắt của nàng, lẩm bẩm hỏi: "Tiêu Vô Định. . . Ngươi Vô Định là không chỗ nào bất định hay vẫn là không yên ổn?"

Tiêu Vô Định trong lòng hồi hộp, không biết có phải nàng đã nhìn ra chút gì hay không, chỉ có thể giả vờ trấn định, khóe miệng khẽ nhếch nói: "Sư phụ lúc trước đặt tên, hi vọng ta rong ruổi chiến trường không chỗ nào bất định."

"A, tên rất hay." Chu Cẩm Hà khẽ cười một tiếng, không truy cứu nữa trái lại thay đổi đề tài, nói: "Sang năm sau sẽ có càng nhiều vương công quý tộc muốn đem nữ nhi gả cho Tướng quân. Tướng quân nghĩ sao?"

"Hung Nô chưa diệt, vẫn cần sử dụng người aa?" Tiêu Vô Định hơi yên lòng, cười đáp.
Không nghĩ Hung Nô còn có công dụng như vậy, nàng mỉm cười nói: "Đúng là cái cớ thật hay, nhưng phụ hoàng mẫu hậu thúc giục ta, Tướng quân có thể có biện pháp cho ta ngẫm lại?"

Này ngược lại là làm khó Tiêu Vô Định, phụ mẫu chi mệnh không thể trái huống hồ Chu Cẩm Hà sang năm là mười tám còn chưa đính hôn thực sự khó nói, nhưng nếu nói là nàng hãy tìm người thích hợp để gả thì lời nói như vậy lại không nói ra được. . . Nàng làm sao có thể trơ mắt thấy nàng gả cho người khác đây? Tiêu Vô Định nhất thời im lặng, không biết nói như thế nào cho phải.

"Ta. . ."

Thấy nàng bỗng nhiên do dự, vẫn chưa nói "Tìm công tử thích hợp để gả", biết mình trong lòng nàng đến cùng cũng không phải không có phân lượng. Chu Cẩm Hà trong lòng vui vẻ cũng không làm khó nàng, ung dung đứng lên nói: "Thời điểm không còn sớm, quay về thôi."
". . . Được." Tiêu Vô Định đứng dậy bước theo nàng, thấy nàng đến bên Đoạn Trường Ninh đang hưng phấn làm người tuyết , hai bàn tay nhỏ lạnh đến hồng lên, liền đưa ấm lô cho nàng, cười hỏi: "Cao hứng?"

"Dạ!" Tiểu cô nương hưng phấn không thôi dùng sức gật đầu, trên người lạnh giá cũng không lo ngại, cái trán còn ra một tầng mồ hôi mỏng. Chu Cẩm Hà móc ra khăn tay tinh tế đem mồ hôi lau khô, đem tiểu cô nương ôm lấy, nói: "Được rồi, nên đi về đại điện, đợi lát nữa sẽ mệt rã rời."

Một bên cung nhân vội vàng tiến lên muốn tiếp nhận, lại bị Chu Cẩm Hà từ chối tự mình ôm người ra bên ngoài đi. Tiêu Vô Định cũng ở sau lưng nàng đi sau nửa bước, tiểu cô nương liền líu ra líu ríu lôi kéo Tiêu Vô Định hỏi đủ thứ, nàng chỉ có thể thật kiên nhẫn ứng phó, không lâu sau tiểu cô nương liền nằm nhoài trên vai Chu Cẩm Hà, hai tay vòng lấy cổ của nàng ngủ say. Tiêu Vô Định thấy thế, tiến lên phía trước nói: "Điện hạ, đưa cho ta đi."
"Cũng được." Chu Cẩm Hà suy nghĩ chốc lát, liền đem tiểu cô nương cho nàng. Đoạn Trường Ninh tuy là tính tình hoạt bát, nhưng không thích tiếp xúc với người không quen, cùng Trường An khi còn bé giống như đúc, yêu thích ai liền cả ngày kề cận, không thích thì cả cái liếc mắt cũng không nhìn. Nàng thích Tiêu Vô Định như vậy, đại khái không ngại.

Tiêu Vô Định tiếp nhận làm cho nàng nằm nhoài trên bả vai mình tâm tình phức tạp. Này là muội muội của nàng a. . . Nàng từng hi vọng mẫu phi có thể sinh cho mình đệ đệ muội muội, đáng tiếc sau khi sinh nàng thì thân thể mẫu phi liền không khỏe nên vẫn điều dưỡng, sau đó có Chu Cẩm Hà nàng cũng không muốn nữa, mỗi ngày liền kề cận tiểu tỷ tỷ.

Chu Cẩm Hà cùng nàng sóng vai,chỉnh lại áo choàng cho tiểu cô nương , cười nói: "Cũng thât kỳ lại, Ninh nhi vừa thấy ngươi liền yêu thích ngươi, lại không bị dáng vẻ lạnh như băng của ngươi làm cho làm sợ."
Dù sao cũng là muội muội khác cha. . . Tiêu Vô Định trong lòng cười nhạo, mỉm cười nói: "Có lẽ là thấy ta cùng điện hạ giao hảo." Đoạn Trường Ninh quả thực như nghe đồn thông minh nhanh trí lanh lợi đáng yêu, nếu là muội muội nàng thì thật tốt. . . Đáng tiếc a.

Để tiểu cô nương có thể ngủ thêm một lúc hai người cũng không ngồi kiệu liền cứ như thế chậm rãi đi đến lân đức điện, sắc trời còn sớm cũng vẫn tới kịp.

Chu Cẩm Hà trước tiên mang theo Đoạn Trường Ninh đi đến Thiên điện, gọi nàng tỉnh lại sau đó đơn giản rửa mặt một phen mới mang đi lân đức điện. Tiêu Vô Định đã đến đại điện trước một bước,lúc hai người đến bách quan đã đến đông đủ, dồn dập đứng dậy hướng hai vị hành lễ. Đoạn Trường Ninh giờ khắc này đi theo bên cạnh Chu Cẩm Hà cũng không còn dáng vẻ nghịch ngợm lúc nãy.Rất ra dáng Quận chúa, nàng nắm tay Chu Cẩm Hà chậm rãi đi vào trong. Tiêu Vô Định lặng lẽ giương mắt nhìn hai người, Chu Cẩm Hà ở trước mặt người ngoài vẫn là ung dung quý khí như vậy.Khi độ Công chúa hiển lộ không thể nghi ngờ. Đoạn Trường Ninh đi theo nàng tuy không thể như Công chúa khí áp toàn trường như vậy nhưng đến cùng cũng là được dạy dỗ từ nhỏ, nên cũng không rụt rè mà tự tin ngẩng đầu đi về phía trước.
Không lâu lắm người liền đến đông đủ, so với cung yến bình thường thì long trọng hơn một chút, nhưng vẫn là ca vũ cùng các món ăn ngon, cũng không cái gì khác lạ. Có lẽ có chỉ là Tiêu Vô Định không quan tâm đến. Nàng lẳng lặng ngồi, lần đầu chăm chú dùng rượu ngon cùng món ngon ở trước mặt, ngẩng đầu lên liền đem sự chú ý đến ca vũ đang nhảy múa ở trong điện , cưỡng chế phẫn uất ,hết sức làm cho chính mình không chú ý đến Đoạn Nguyên Kỳ cùng Cố Nam Nhứ.

Rượu quá ba tuần, Tiêu Vô Định lại một lần nữa uống rượu trên bàn, thấy chung quanh mọi người vẫn uống đến hăng say liền lặng lẽ đi ra khỏi đại điện. Tối nay không có trăng nhưng có sao đầy trời. Nàng cho lui các cung nhân đi theo, chính mình tự cầm đèn lồng tìm một chỗ yên lặng đi tới ,đột nhiên nàng đem đèn lồng ném một cái rồi vươn mình lên đỉnh đình cũng mặc kệ bên trên có tuyết đọng thuận thế nằm xuống, nhìn khắp trời đầy sao. Phụ vương nàng bận bịu, thường buổi tối mới có thể trở về phủ, có lúc liền ôm nàng ở trong sân, dạy nàng nhận biết các chòm sao. Nàng ở Côn Luân cùng Mạc Bắc, lúc nào trời không trăng nàng thường tự tìm một chỗ lẳng lặng nằm ngắm sao.
Phụ vương. . .

Chu Cẩm Hà vẫn luôn chú ý đến Tiêu Vô Định bên kia , thấy nàng hôm nay động tác thực sự khác thường không khỏi có chút lo lắng, thấy nàng ra đại điện liền cũng lấy cớ đi ra,nàng hỏi cung nhân nơi Tiêu Vô Định đi tới. Lúc đến một chỗ đình, nàng thấy đèn lồng nhưng lại không thấy người, nhìn bốn phía mới thấy trên đỉnh đình có một bóng người, lúc này liền nổi giận, quát lên: "Tiêu Vô Định! xuống cho bản cung!" Thực sự là tức giận mà! Bệnh còn chưa khỏe,mà lúc này lại ngang nhiên nằm trên tuyết tiến !

Nhưng Tiêu Vô Định lại không nhúc nhích làm Chu Cẩm Hà càng tức giận, lạnh lùng nói: "Tiêu Vô Định! Bản cung nói cũng không nghe sao? !"

Nói đến như vậy nhưng thấy người trên đỉnh còn không có động tĩnh, Chu Cẩm Hà cũng không gọi nữa, ngươi không xuống liền cho rằng bản cung không có cách nào sao? Nàng cười lạnh một tiếng, gọi: "Thập Tam!"
Thập Tam vẫn ở trong bóng tối theo Chu Cẩm Hà, lời còn chưa dứt liền quy củ quỳ gối trước mặt nàng, cung kính nói: "Điện hạ."

"Đưa bản cung lên đó."

"Vâng." Thập Tam theo tiếng đứng dậy tiến lên nói câu mạo phạm liền ôm Chu Cẩm Hà lên nóc nhà. người nằm trên đó vẫn không nhúc nhích giống như đang ngủ say vậy . Chu Cẩm Hà bỗng nhiên cảm thấy không đúng, ngồi vào bên cạnh nàng chỉ thấy người kia hai tay nắm chặt tựa hồ đang run rẩy, sắc trời quá tối không thấy rõ vẻ mặt, nàng quỷ thần xui khiến đưa tay đặt lên khóe mắt của nàng, nhất thời choáng váng: Có chất lỏng ấm áp tuôn ra, nàng khóc?

Chu Cẩm Hà nhất thời có chút không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới tối nay là giao thừa, nghĩ đến là nhớ nhung người nhà. . . Chu Cẩm Hà kéo nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu an ủi: "Nhớ nhà sao? Vậy liền cho ngươi khóc một lúc, chỉ một lúc nha."
Nghe thấy giọng nói ôn nhu của nàng. Tiêu Vô Định cũng quản nhiều liền mở ra bàn tay đang nắm chặt lúc nãy ôm chặt nàng, rốt cục không nhịn được chôn ở nàng bả vai nghẹn ngào lên tiếng.

"Cẩm nhi. . . Cẩm nhi. . . Đừng rời bỏ ta. . ."

Chu Cẩm Hà động tác cứng đờ, lập tức đưa nàng ôm chặt chút, khóe miệng khẽ nhếch càng ôn nhu, nói: "Sẽ không, ta vẫn luôn ở đây,đừng khóc,được không?"

Một lúc lâu, Tiêu Vô Định cuối cùng cũng coi như bình tĩnh lại, nghĩ đến Chu Cẩm Hà cùng nàng ngồi trên tuyết một hồi này nhất thời ảo não không thôi, vội vang mang theo nàng xuống mới muốn chịu nhận lỗi, nhưng nhìn thấy ánh mắt rạng ngời rực rỡ làm thế nào cũng không nói ra được, chỉ lẩm bẩm nói: "Lúc nãy. . . Thất lễ. . ."

"Không sao, không còn sớm nữa nên trở về lân đức điện thôi." Chu Cẩm Hà mỉm cười, giúp nàng sửa lại tóc có chút ngổn ngang, sẵng giọng: "Sau này không cho phép như vậy, thân thể còn chưa tốt lại muốn bệnh một hồi hay sao?"
Tiêu Vô Định tự biết đuối lý, chỉ cúi đầu đáp, cung nhân bên cạnh đều là người của Chu Cẩm Hà . Rất thức thời mà lui qua một bên đem đầu cúi đến trầm thấp. Chu Cẩm Hà trước tiên xoay người, Tiêu Vô Định liền giống nhau thường ngày đi sau nàng nửa bước, bỗng nhiên thấy Công chúa dừng lại cười tủm tỉm hướng nàng đưa tay trái ra. Tiêu Vô Định ngẩn ra, ngẩng đầu thấy nàng long lanh cười, quỷ thần xui khiến liền đưa tay ra nắm.

Này, lúc nãy thất thố như vậy, vào lúc này không nắm thì thật không biết nói làm sao. Nàng tự an ủi chính mình, biết rõ không thích hợp nhưng vẫn cứ không chống cự nổi mê hoặc bỏ mặc chính mình trầm luân.