Vô Địch Hắc Quyền

Chương 573



Mùa đông ở kinh thành cũng không có lạnh như trong tưởng tượng, chỉ là hoa tuyết đầy trời nhìn có chút dọa người. Một mảnh đất trắng xóa, chiếu vào trong mắt làm cho người ta mơ hồ không thể mở mắt. Trên đường cái người đi tới đi lui, đám người ai cũng che rất kín, sợ bị gió lạnh thổi vào trong quần áo.

Từ Băng thành đi tới kinh thành, Diệp Thiên Vân không có cảm giác lạnh, càng huống chi thân thể hắn đối với nhiệt độ cũng không mẫn cảm, tuy là tuyết lớn, nhưng hắn lại chỉ mặc một cái áo khoác. Ra trạm xe, trực tiếp kêu một chiếc taxi tới nhà Hứa Tình.

Kỳ thật Diệp Thiên Vân đã tới đây rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều có cảm giác có chút không được tự nhiên. Hứa Tình hiện tại có hài tử của mình, nhưng hai người còn chưa có kết hôn. Hắn không biết nên đối mặt như thế nào với Hứa phụ, một hồi gặp mặt khẳng định có chút xấu hổ, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi đến cùng.

Gõ lên cửa vài cái, trong sân đột nhiên truyền ra tiếng chó sủa! Khoảng vài giây sau, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên:" Tới, chờ một lát! Hôm nay trời nhiều tuyết, ta còn mang dép lê! Đáng chết, lát nữa ta lột da của ngươi ra làm củi!"

Diệp Thiên Vân đối với âm thanh này quen đến không thể quen nữa, vừa nghe liền biết la Hứa Phạm đang nói.

Thời gian không lâu, đại môn "chi dát" mở ra, không đợi nhìn thấy người, chỉ thấy một con hắc cẩu từ xa chạy tới.

Con hắc cẩu này là con chó ngao của nhà Hứa Tình tên là "Đa Đa". Lúc này hắc cẩu vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân, lập tức lui lại, không ngừng kêu "gâu gâu, gâu gâu, gâu gâu"! Bộ dáng hung hãn, nhưng thủy chung không dám lại gần. Trong ánh mắt vừa có đề phòng, lại có sợ hãi!

Diệp Thiên Vân lần trước lén lẻn vào trong sân nhà Hứa Tình, kết quả bị nó phát hiện, không đợi nó kịp kêu lên đã bị Diệp Thiên Vân đặt mông ngồi lên người, tất nhiên đối với Diệp Thiên Vân rất là có địch ý.

Hứa Phạm sau khi quát lớn một tiếng, mới từ bên trong cánh cửa đi tới. Khi nhìn thấy Diệp Thiên Vân, đầu tiên là vô cùng vui mừng lẫn sợ hãi, lập tức chạy tới đánh một quyền vào trước ngực Diệp Thiên Vân, ánh mắt phức tạp nói:" Ngươi tiểu tử này! Mau nhìn xem em gái ta, nàng mấy tháng nay mỗi ngày đều long lắng cho ngươi. Không biết đã âm thầm rơi lệ bao nhiêu lần!"

Diệp Thiên Vân có thể rõ ràng tâm tình của Hứa Phạm, làm cho muội muội người ta có bụng, mấy tháng lại không thấy bóng người, cầm vật gì đó trong tay đưa lên nói:" Xin lỗi!"

Hứa Phạm hừ nhẹ một tiếng, sau đó tiếp nhận đồ vật, ngẩng đầu nói:" Lễ vật này của ngươi ta nhận! Nhưng ta thay ngươi hầu hạ Hứa Tình mấy tháng! Mỗi ngày nấu cơm không nói. Cách dăm ba bữa lại còn phải dẫn nàng đi kiểm tra, ngươi cần phải hảo hảo ngẫm lại xem nên báo đáp ta như thế nào, đi thôi!" Vừa nói vừa xoay người mang theo Diệp Thiên Vân vào sân nhỏ.

Diệp Thiên Vân đi theo hắn vào trong sân nhỏ. Đạp lên tiếng dày gần nữa thước dưới chân. Vang lên âm thanh kẽo kẹt, kẽo kẹt.

"Anh. Là ai tới vậy?" Đang nói chuyện. Hứa tình khoác một cái áo lông đi ra.

Diệp Thiên Vân đã nghĩ tới vô số tình cảnh gặp mặt. Cuộc sống trong hắc ngục. Hắn mỗi ngày chỉ có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là nghĩ biện pháp tăng tu vị bản thân. Mà chuyện thứ hai là Hứa Tình. Tại cái nơi không có ngày đêm. Chính là cứ như vậy mà cố gắng sống. Lúc này, bốn mắt nhìn nhay, trong ánh mắt của Diệp Thiên Vân đã không còn bất cứ thứ gì khác. Trong đầu chỉ có hình ảnh của người trước mặt.

Mấy tháng không gặp. Dung mạo của Hứa Tình vẫn như trước. Bụng đã có chút to ra. Thân thể đầy đặn hơn một chút. Vành mắt nàng đỏ lên. Chạy tới trước ba bước. Vùi đầu vào trong lòng Diệp Thiên Vân. Dùng bàn tay nhỏ mềm mại, đấm nhẹ vào trong lồng ngực Diệp Thiên Vân. Chỉ biết vùi đầu vào khóc ô ô.

Khoảng nữa phút sau. Hứa Phạm mới lên tiếng, cắt đứt cảnh triềm miên của hai người. Lúng túng nói:" Em gái, mau trở vể! Em hiện tại thân thể suy nhược, không thể bị cảm!"

Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng hít lấy mùi thơm trên cơ thể Hứa Tình. Nghe vậy liền giật mình, liền đem nàng ôm ngang lấy. Thoải mái cười nói:" Mấy tháng không gặp em. Em nặng lên không ít!"

Hứa Tình có chút hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái, xoa khuôn mặt ngấn lện, có chút vội vàng la lên:" Mau buông em xuống, cha em còn ở bên trong, nếu như để ông nhìn thấy..."

Diệp Thiên Vân ôm lấy thân thể Hứa Tình cân nhắc vài cái, rồi hít một hơi nói:" Anh không sợ! Trời lạnh như thể cẩn thận bị cảm lạnh!" Vừa nói vừa cùng Hứa Phạm đi vào trong phòng.

Hứa Tình ở trong lòng hắn lại nháo lên, mặt đỏ như quả hồng vậy. Chỉ là lực lượng của Diệp Thiên Vân không phải nàng có thể lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ hắn, ngoài miệng mặc dù không nói, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

Phương bắc trong nhà ngoài ngoài là hai khu vực khác nhau. Vừa vào trong nhà, liền cảm thấy hơi nóng đập vào mặt. Diệp Thiên Vân mới vừa cất bước tiến vào phòng khách. Hứa Phạm đã ở phía trước mở miệng nói:" Ba, Thiên Vân tới. Còn mua thứ gì đó cho ba!"

Hứa Phóng Sơn đang cầm bút lông luyện chữ, ánh mắt hết sức tập trung, nhưng khi hắn nghe được ba chữ Diệp Thiên Vân, tay vẫn không kỉm được là run lên một chút. Hắn buông bút xuống ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Thiên Vân, trên mặt xuất hiện thần sắc vui mừng nói:" Thiên Vân đã trở về? Hảo, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Xấu hổ trong tưởng tượng không có xuất hiện, Diệp Thiên Vân thở dài một cái. Nếu như Hứa Phóng Sơn mở miệng hỏi chuyện hài tử Hứa Tình, hắn thật không biết nên trả lời như thế nào.

Hứa Phạm có chút không phục liếc mắt nhìn Diệp Thiên Vân một cái, lẩm bẩm nói:" Ta tại sao không được đãi ngộ như vậy?" Vừa nói xong liền nhìn thấy ánh mắt xem thường của Hứa Tình, thoạt nhìn hai anh em ở nhà cũng cãi nhau không ít.

Diệp Thiên Vân sau khi thả Hứa Tình xuống, sau đó liền ôm quyền hành lễ nói:" Cảm tạ bá phụ đặc biệt thay cháu trợ giúp Hình Ý Môn, cháu..." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Không đợi hắn nói xong, Hứa phụ đã ngăn hắn lại, thản nhiên nói:" Chuyện này thật ra cũng là vì Hứa gia ta, nếu không phải vì Tình Tình, cậu cũng không bị Thiếu Lâm mang đi! Chỉ là ta không ngờ tới bọn họ lại đem cậu xuống hắc ngục, mấy tháng nay cậu chịu khổ rồi!"

Diệp Thiên Vân nhìn ra tin tức của Hứa Phóng Sơn xem như linh thông, cười cười nói:" Không có gì."

Hứa Tình lại thấy Hứa Phụ nói tiếp không dứt, lập tức có chút không vui, tức giận nói:" Ba, Thiên Vân mới vừa trở về, có chuyện gì một lát nữa hãy nói đi!"

Hứa phụ hiển nhiên không có biện pháp gì với Hứa Tình, nhìn chằm chằm một hồi lâu, chỉ có thể cười khổ nói:" Hảo, các ngươi cứ nói chuyện trước đi, ta ở nơi này cũng không có nóng vội!"

Hứa Tình bị Hứa phụ nói trúng tâm tư, không khỏi xấu hổ, lôi kéo Diệp Thiên Vân cũng không quay đầu lại nói:" Lên phòng em, đừng để ý đến bọn họ! Anh, đi nấu cơm nhanh lên, em đói bụng!"

Hứa Tình là công chúa trong nhà, Hứa Phạm không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp nói:" Hành, cô nãi nãi, cô lấy hắn làm bảo bối, chúng ta đều mệt nhọc, hắc hắc..."

"Anh tới sờ xem, lại động này!" Sau khi đóng cửa, Hứa Tình ngồi bên giường, hạnh phúc nói.

Diệp Thiên Vân mới vừa tiến vào không lâu, tay vẫn còn lạnh, hắn chậm rãi chà xát hay tay, nhìn cái bụng có chút to ra của Hứa TÌnh, hắn vô luận như thế nào cũng không ngờ tới, năm tháng nữa mình sẽ được làm ba rồi. Cảm giác được hai tay nóng lên. Mới cẩn thân đưa tay vào trong áo Hứa Tình.

"Nhột quá, anh nhẹ một chút đi!" Hứa Tình mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt lại tràn đầy hưng phấn, từ cô gái đến phụ nữ, kỳ thật rất đơn giản. Nàng lẩm bẩm nói vào lỗ tai Diệp Thiên Vân:" Sau này nếu như anh không có thời gian, em sẽ làm cho tiểu tử này theo em, anh thấy thế nào?"

Diệp Thiên Vân đối với chức ba này có chút không xứng, từ lúc Hứa Tình mang thai đến này, nhưng vẫn không có thời gian. Có chút mắc nợ nhìn Hứa Tình, thấp giọng nói:" Ủy khuát cho em êòi! Anh không nghĩ tới một lẩn dĩ nhiên lại..."

Hứa Tình bật cười hì hỉ, tươi cười làm cho gian phòng cũng ấm lên vài độ. Nhìn vào trong hai tròng mắt của hắn chân thành nói:" Không cần nói như vậy. Kỳ thật em cũng biết anh mỗi ngày đều có chuyện, anh không trách em chứ?" "Trách em? Trách em cái gì?" Diệp Thiên Vân vẻ mặt mờ mịt, lẳng lặng nói.

"Trách em tự chủ trương, một mình sinh hạ hài tử, nhưng lại không hỏi qua ý kiến của anh!" Hứa Tình rất để ý Diệp Thiên Vân, như con nai con một mực nhìn trộm hắn.

Diệp Thiên Vân lắc đầu, hắn có khi cũng hiểu được chính mình rất ích kỷ, kỳ thật vô luận như thế nào đều là hắn nợ Hứa Tình! Mấy năm nay, đều không có thực hiện nghĩa vụ của người bạn trai, mỗi ngày đều sống cuộc sống ttinh phong huyết vũ trong võ lâm, vì mục tiêu võ đạo, đem nàng ném qua một bên.

Hứa Tình có thể cảm nhận được tình cảm nhẵn nhụi của Diệp Thiên Vân, cười cười sợ bụng nói:" Em còn tưởng rằng anh sẽ trách em, kỳ thật em rất muốn sinh ra nó, xem một chút xem Diệp Thiên Vân khi còn bé có bộ dạng gì!"

Diệp Thiên Vân có chút buồn cười, lập tức lại cảm thấy có chút mất mác. Từ trong lời nói của Hứa Tình biết nàng muốn cùng mình một chỗ, cho nên mới muốn sinh đứa bé này ra. Đem Hứa Tình ôm vào trong lòng. Chậm rãi nói:" Là nam hay là nữ vậy?"

Hứa Tình có chút vui vẻ nói:" Anh thật là khờ, mới vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Là một bé trai, ba em tìm một lão bằng hữu của ông ấy, là một lão trung y, hẳn sẽ không sai! Ba em biết chúng ta có hài tử, thì cao hứng đến vài ngày không ngủ được, mỗi ngày đều lật xem tự điển đến nữa đêm, muốn đặt cho hài tử một cái tên!"

Diệp Thiên Vân vừa nghe thấy trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, cũng cảm giác được một loai ấm áp trước đây chưa từng có. Hăng hái hỏi:" Vậy tên gọi là gì? Có hay không?"

Hứa Tình lắc đầu, sau đó hung dữ nói:" Anh là bà của nói, tên này phải do anh đặt! Cho nên một phút đồng hồ. Vượt quá thời gian em liền cắn anh." Vừa nói vừa giơ tay lên làm bộ.

Diệp Thiên Vân thật sự có chút khó khăn, đặt tên phải có chuẩn bị trước, trong lúc nhất thời ấp a ấp úng nói:" Cái này... Trong lúc nhất thời nghĩ không ra."

Hứa Tình liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn, ánh mắt có chútt giảo hoạt nói:" Em muốn gọi nó là Diệp Tử, tên thế nào?"

Diệp Thiên Vân cau mày, chậm rãi nói:" Anh cảm giác cái tên này như tên con gái, có ngụ ý gì sao?"

"Anh em..." Hứa Tình lật bạch nạoc giống như ngón tay, vẻ mặt cười lại không dám cười nói:" Anh gọi là đầu gỗ, đầu gỗ mọc rễ đâm chồi, hài tử đương nhiên phải gọi là Diệp Tử (lá cây). Khách khách!" Nói xong cũng nhịn không được mà cười rộ lên.

Diệp Thiên Vân không nghĩ tới Hứa Tình đột nhiên lại trêu chọc hắn, nhẹ nhàng đem nàng đè xuống giường, vuốt ve mặt của nàng hù dọa nói:" Lá gan của em không nhỏ, nhiều ngày không gặp lại dám nói với anh như vậy!"

Hứa Tình làm sao có thể sợ hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, trên khuôn mặt kiều diễm ướt át lộ ra vài phần khát vọng, nhỏ giọng nói bên tai hắn:" Thiên Vân..., yêu em đi!"

Dệip Thiên Vân cả người vô cùng khô nóng, hắn cơ hồ không khống chế được mình, nhưng nhớ tới Hứa Tình có thai trong người, dùng một tia lý trí cuối cùng tự chế gian nan nói:" Hài tử..."

Trong ánh mắt của Hứa Tình ngoại trừ ái lệ ra còn có ham muốn, nhỏ giọng nói:" Nhẹ một chút, không sao đâu!" Một tia lý trí cuối cùng của DiệpThiên Vân cũng bị những lời này đánh nát bấy.

Trong lúc nhất thời trong phòng đầy xuân sắc!