Võ Đạo Đan Tôn

Chương 687: Kịch chiến khắp nơi (3)



Phốc phốc!

Lưng của hắn chạm vào vòng bảo hộ màu xanh, Cổ Thần phun máu tưoi, trong mắt bắn ra hào quang không dám tin tuởng.

- Vậy mà bại?

Nguời xem tòan trường hoàn toàn yên tĩnh, trợn mắt há hốc mồm, lặng ngắt như tờ.

Bọn họ từng nghĩ tới hai bên sẽ giao thủ kinh thiên động địa, lại không bao giờ nghĩ tới lại chấm dứt nhanh như thế, một chiêu, chỉ một chiêu, Cổ Thần trong tổ chín xếp trước năm, thực lực đạt tới Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, hơn nữa lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, Mạnh Tinh Hồn dùng một chiêu đánh bại hắn?

- Quá mạnh mẽ, Mạnh Tinh Hồn quá mạnh mẽ, tuyệt đối là tồn tại trước hai mươi trong Phong Vân bảng lần này.

- Há chỉ là trước hai mươi, là top mười lăm, không đúng, nói không chừng có thể khiêu chiến cự đầu trẻ tuổi trước top muời đấy.

- Trước mắt còn chưa có thiên tài đỉnh cấp nào giao thủ với các cự đầu trẻ tuổi, cho nên còn khó mà nói, nhưng mà xem thực lực Mạnh Tinh Hồn, nói không chừng thật sự có thể đọ sức với cự đầu trẻ tuổi một phen.

- Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành cùng Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong chỉ kém nhau một cấp bậc, với tư cách thiên tài trong thiên tài, những nguời này có thể khiêu chiến cự đầu trẻ tuổi.

- Chúng ta mỏi mắt mong chờ.

Lúc này tất cả người xem tâm huyết bành trướng, cho tới bây giờ, còn không có xuất hiện người nào nghi ngờ Mạnh Tinh Hồn sẽ tiến vào top hai mươi, còn có thể khiêu chiến cự đầu trẻ tuổi, chuyện này làm bọn họ vô cùng chờ mong.

Hừ!

Tuyệt Vô Danh đứng dưới lôi đài tổ chín nghe nghị luận thì hừ lạnh, trong tiếng hừ này mang theo khinh thừờng và khinh miệt.

- Đáng chết, Mạnh Tinh Hồn vì sao mạnh như thế?

Trừ Tuyệt Vô Danh, đám tuyển thủ tổ chín còn lại nhìn Mạnh Tinh Hồn với ánh mắt kính sợ, trừ cự đầu trẻ tuổi Tuyệt Vô Danh quận Lộ Tây ra, hiện tại tổ chín thêm một Mạnh Tinh Hồn bọn họ không cách nào chiến thắng, các trận đấu sau trực tiếp buông tha.

- Gặp được hắn, tỷ số thắng của ta chưa đủ ba thành.

Vương Phong sắc mặt khó coi, trong nội tâm âm thầm hy vọng chính mình không nên gặp đối phuơng trong trận đấu kế tiếp.

Không có người nhìn thấy, tuyển thủ tổ chín trừ Lâm Tiêu biểu lộ bình thản ra, các trận đấu trước hắn không có động dung, bộ dáng phong đạm vân khinh.

Trận đấu tiếp tục.

Chuơng 485: Một quyền đánh bại.

Truớc lôi đài tổ chín, mấy trận đấu khác cũng chấm dứt.

- Tổ chín hiệp hai, vòng thứ năm trận thứ tám, Lâm Tiêu đấu Vương Phong.

Bảy cuộc tranh tài chấm dứt, rốt cục đến phiên Lâm Tiêu lên sân khấu.

Trên lôi đài, nghe đuợc trọng tài gọi tên mình thì Lâm Tiêu khẽ giật mình, chợt hắn đi lên lôi đài.

Bá!

Vương Phong không cam lòng yếu thế, theo sát phía sau, bay vút lên lôi đài.

- Xem ra lão thiên gia cũng không chiếu cố ngươi.

Lâm Tiêu bình thản mở miệng.

- Nói những lời này hẳn là ta, ta nói nếu như ngươi gặp ta trong trận đấu, ta nhất định sẽ giày vò ngươi.

Vương Phong lạnh lùng cười cười, ánh mắt bắn ra hàn quang.

Ở tổ chín làm hắn sợ hãi chỉ có hai người Tuyệt Vô Danh cùng Mạnh Tinh Hồn, về phần Lâm Tiêu tuy hắn kiêng kị, nhưng không phải là sợ hãi.

- Ah?

Lâm Tiêu nhíu mày.

BOANG...

Truớc mặt mọi ngừời, Lâm Tiêu thu đao vào vỏ, đem Thái Huyền Đao đặt ra sau lưng, hoàn toàn không có ý định dùng vũ khí.

- Lâm Tiêu định làm cái gì?

- Vì sao thu chiến đao?

- Nói đùa gì vậy, chẳng lẽ hắn muốn nhận thua, muốn nhận thua cũng không cần phải đi lên lôi đài a.

Nguời xem dưới đài nhìn thấy hành động của Lâm Tiêu thì khẽ giật mình, chợt nhao nhao nghi hoặc lên tiếng.

Vương Phong cũng nhíu mày, hiển nhiên không hiểu ý của Lâm TIêu.

- Đối phó ngươi còn không cần dùng đao, miễn làm bẩn Thái Huyền Đao của ta.

Lâm Tiêu bình thản mở miệng, mặt không biểu tình, người quen thuộc hắn cũng biết, hắn đã giận thật rồi.

- Cái gì? Lâm Tiêu điên rồi sao?

Nguời dưới lôi đài trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Bạch Hồng Phi phó doanh chủ cũng chấn động, không hiểu gì cả.

- Thú vị!

Mà Tuyệt Vô Danh cùng Mạnh Tinh Hồn khóe miệng cười lạnh, hiển nhiên hiếu kỳ với hành động của Lâm Tiêu.

- Cuồng vọng.

Gương mặt Vương Phong đỏ bừng, giống như biến thành gan heo, hắn thân là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, cơ hồ có thể tiến vào Thiên Cương vị trí ba mươi sáu, làm sao chịu được vũ nhục như thế?

- Là chính ngươi muốn chết, ta sẽ để ngươi hối hận vĩnh viễn.

Giọng nói dữ tợn, đáng sợ vang lên, vừa nói xong, Vuơng Phong đã ra tay.

- Long Tranh Hổ Đấu!

Rống!

Tiếng kêu gào vang vọng thiên địa, một hư ảnh long hổ hiện ra trên lôi đài, uy áp khủng bố tỏa ra, ánh mắt Vương Phong nhìn Lâm Tiêu đầy khinh thường, nhưng chân chính ra tay thì không lưu thủ, hiển nhiên dùng toàn lực.

Ầm ầm

Một đạo quyền mang đột nhiên xuất hiện, không chờ hư ảnh hình rồng hiện ra hoàn toàn, hư ảnh đã bị đánh nát ngay lập tức, tán loạn trong không khí.

Tất cả khí kình đánh tới, Lâm Tiêu đi từng bước về phía đối thủ.

- Ồ, quyền pháp của Lâm Tiêu dường như cũng không yếu a.

Nguời xem duới đài không ngừng kinh nghi.

Vương Phong biến sắc.

- Long Hành Hổ Bộ!

Sưu sưu sưu!

Không có giao phong chính diện với Lâm Tiêu, thân ảnh Vương Phong không ngừng lập loè trên lôi đài, hóa thành từng đạo tàn ảnh bao phủ thân thể Lâm Tiêu.

Hống hống hống!

Nguyên lực làm cho nguời ta sợ hãi tỏa ra, quyền ảnh tràn ngập, nó giống như sóng biển xô bờ bao phủ thân hình Lâm Tiêu, trong chốc lát cả lôi đài là tiếng gầm của long và hổ, quyền phong đánh không khí nổ vang kịch liệt.

Nhưng mặc cho Vương Phong tiến công như thế nào, Lâm Tiêu biểu lộ vẫn bình thản như nuớc, hai quyền quét qua đánh tan toàn bộ quyền ảnh của Vương Phong thành phấn vụn, không cách nào tới gần hắn mảy may, hắn đi từng buớc về phía trước.

- Tiểu tử này không cần chiến đao, vì sao thực lực mạnh như thế?

Gương mặt Vương Phong dữ tợn, Lâm Tiêu có tạo nghệ quyền pháp hiển nhiên vượt qua tưởng tượng của hắn.

- Hổ Bào Long Quyền!

Rống to một tiếng giận dữ, Vương Phong thi triển chiêu mạnh nhất của hắn.

Ầm ầm!

Tiếng long hổ gầm thét vang vọng thiên địa, Vương Phong tìm đúng cơ hội, trong nháy mắt Lâm Tiêu ra tay thì đánh ra mấy quyền, quyền áp đáng sợ tung hoành, phút chốc đánh tới trước mặt Lâm Tiêu, làm cho Vương Phong vui mừng là, đối mặt với quyền phong đáng sợ của hắn, Lâm Tiêu giống như ngây ngốc, không có phản ứng gì cả.

- Bại cho ta!

Oanh một tiếng, một quyền của Vương Phong đánh thẳng vào ngực Lâm Tiêu.

- Ha ha, cho ngươi cuồng vọng, cút xuống cho ta.

Vuơng Phong cảm giác quyền của mình đánh mạnh vào người Lâm Tiêu, Vương Phong cuồng hỉ, nhịn không được cười ra tiếng, hắn cảm nhận đuợc lực phản chấn mạnh mẽ từ thân thể của Lâm Tiêu, chỉ một thoáng khí lưu cuồng bạo quét qua tất cả, ẩn chứa nguyên lực vô tận như núi lửa phun trào, Vương Phong khu động nguyên lực đánh vào nguời Lâm Tiêu, ý đồ nổ nát kinh mạch và nội tạng Lâm Tiêu.

Nhưng mà ngay sau đó, biểu lộ của Vương Phong lập tức cứng lại.

Trên lôi đài, Lâm Tiêu không chút sứt mẻ, mặc cho hắn trùng kích thế nào, nguyên lực trong cơ thể tuôn trào ra sao, thân hình Lâm Tiêu vẫn lù lù bất động, mặt không biểu tình, trong cảm giác của Vuơng Phong, Lâm Tiêu trước mặt hắn chẳng khác gì tòa núi cao, nguy nga không ngã, mà hắn dùng quyền kình đánh vào nguời Lâm Tiêu như đá chìm vào biển cả, hòan toàn không làm đuợc gì.