Vô Cùng Thích Em

Chương 22



Một tháng sau, tin tức chiến bại được truyền về.

Sau năm tháng ròng rã Lam Minh nghe ngóng tin tức, vừa lo sợ Đông Anh gặp phải khó khăn, vừa lo lắng cho an nguy của Vương Anh công chúa. Mất đến năm tháng quân Đông Anh mới đánh được vào tận kinh thành Vương Anh, đến tháng thứ sáu cuối cùng vẫn không thể trụ nổi.

Viên Lan Quốc quyết định rút quân trước ngự lâm quân Vương Anh.

Lo sợ bị truy quét tàn quân, Lam Cảnh Nghi bị thương đã lập tức rút quân trở về nước, bại trận hoàn toàn.

***

Một tháng sau nữa lại tiếp tục trôi qua...

Lam Minh ngồi suy tư ở căn phòng một mình, chiến tranh Vương Đông đã tạm ngưng, mọi chuyện cũng tạm thời kết thúc, không biết Vương Anh công chúa hiện giờ đã thế nào...

Vương Tử Minh trước giờ trong mắt Lam Minh là người có phần bướng bỉnh, nhưng từ khi nàng nghiêm túc nói thích ai đó, Lam Minh mới hiểu rõ lòng nàng sâu sắc ra sao. Nàng đã tặng cho Lam Minh sợi dây chuyền đó giống như một tín vật của riêng hai người, thay cho những hẹn ước chưa từng hứa.
Đến giờ Lam Minh vẫn còn chút áy náy trước món quà của nàng, vì rất sợ làm hư tín vật quý giá nàng đã đưa, khi ấy Lam Minh chỉ dám hé mở một lần để xem qua bên trong, sau đó lại cất nó đi, hết mực trân quý giữ gìn.

Nghĩ đến đó, Lam Minh mới nhớ ra mình vẫn chưa mở hết hoàn toàn, nếu như là một vật quan trọng, chắc chắn nàng sẽ vô cùng tinh ý, có thể ở bên trong không chỉ dừng lại là một bức họa của nàng.

Lòng bỗng nhiên có sự nghi ngờ xen lẫn tò mò, tất yếu là cho rằng bên trong có chứa bí mật của nàng, Lam Minh lại cẩn thận lấy sợi dây chuyển đó ra, nâng niu khám phá một lần nữa.

Lam Minh hít sâu, chuẩn bị sẵn tâm thế thoải mái nhất, quyết tâm mở hết ra xem bên trong còn chứa đựng điều gì.

Tay vừa mới nhẹ nhàng bật nắp ra, đúng lúc bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, khiến cho ý định tìm hiểu của Lam Minh bị ngăn lại.
Bên ngoài, phu nhân không nói gì đã đẩy cửa bước vào. Lam Minh nhận thấy có người bất ngờ vào phòng, lập tức buông sợi dây chuyền trên tay, đặt nó trở lại xuống mặt bàn.

Thì ra phu nhân đến đây là muốn gọi Lam Minh đi gặp cha vì ông ấy có chuyện cần gặp. Lam Minh có hỏi han lại nhưng rốt cục mẹ mình cũng không biết là chuyện gì, thế nên đành không còn cách nào khác, nhất định phải đi ngay.

***

Ở một hoàn cảnh khác, sau khi mất một tháng nằm dưỡng thương, Lam Cảnh Nghi hiện giờ mới lấy lại chút thể trạng, rời khỏi căn phòng ngột ngạt của hắn để hít lấy không khí ngoài trời.

Đi đi lại lại thơ thẩn, hắn không biết đã lang thang như vậy bao lâu, một hồi sau hắn chợt ngừng chân, thấy trước mắt là nơi bản thân chưa một lần ghé đến, đó chính là căn phòng của anh trai hắn.
Bất giác trí não hắn nhớ lại chuyện vừa xảy ra mới đây.

...

Trong căn phòng đầy mùi thuốc, Lam Cảnh Nghi nằm xụi lơ một chỗ, xung quanh là kẻ hầu người hạ thay phiên trị thương. Vốn dĩ hắn chưa kịp khôi phục tinh thần sau khi bại trận, quốc công lại đột nhiên lao vào phòng hắn, thái độ tức giận đến mức hắn chưa từng nhìn thấy.

"Không phải chăm sóc cho hắn, mau biến hết khỏi đây!"

Lam quốc công nổi cơn thịnh nộ, quát lên một câu làm cho tất cả bọn người hầu quanh hắn hoảng sợ, cắm mặt chạy tá hỏa khỏi phòng.

"Lam Cảnh Nghi, đứng dậy ngay cho ta!"

Ông hừng hực cơn giận, ném ngay cốc nước đang uống dở trên tay hắn xuống đất. Âm thanh vỡ toang vang lên, đột nhiên làm cho hắn một trận rùng mình.

"Ngươi đúng là dại dột ngu si, là thế tử lại không biết dùng đầu óc, nửa năm qua bởi vì ngươi mà thiệt hại không sao kể hết, làm hao tốn đi vũ khí nhân lực, ta không hiểu suốt ngày ngươi đang nghĩ cái gì?"

Lam Cảnh Nghi nhíu mày nhìn cha mình, có lẽ ông ta nói đúng, nhất thời làm cho miệng hắn bị đông cứng lại.

"Hùng hổ tự tin dẫn quân đánh trận, ngươi nghĩ có thể tin tưởng được bọn người Viên Lan sẽ giúp ngươi thắng Vương Anh sao? Lần này lại còn chọc giận tới hoàng đế nước bọn chúng, hậu quả sau này ngươi quăng lại cho ta lãnh đủ ư?"

"..."

"Ngươi tự nhìn lại ngươi xem, bị chúng đánh cho còn nửa cái mạng, chạy về được tới đây đã là tốt số lắm rồi, nhỡ không may mất mạng ở xó xỉnh nào, biết phải làm sao? Nếu ngươi cứ bồng bột thế này, sớm muộn gì cũng bị kẻ dưới xem thường, không biết tới khi nào ngươi mới chịu thức tỉnh?"

Lam quốc công chửi hắn một tràng xối xả, vừa ngừng lại nhìn bộ dạng bị thương của hắn, thấy hắn dửng dưng không thèm không phản ứng, ông càng bị hắn chọc cho tức điên.

"Chuyện ngươi dẫn quân bại trận ta đã không còn lời mà nói, ngay cả những chuyện triều chính nhỏ nhặt ta giao cho... ngươi cũng không làm xong, so với thế tử trước đây ngươi không thấy hổ thẹn à?"

Đó là lần đầu tiên, ông ta nhắc đến cố thể tử trước mặt hắn.

"Mặc dù là nó không còn, nhưng ta phải nói sự thật, ít ra nó còn là đứa giỏi giang thông minh, tất thảy việc ta giao ra nó đều làm tốt."

Lam Cảnh Nghi buộc miệng câm lặng.

"Ngươi thân là thế tử, là con trai đáng tự hào của ta, ngươi không biết phấn đấu cho ra hồn một chút à?"

"..."

"Ngươi cũng thật quá ghê rợn đi, dù có sinh lòng ganh ghét đi chăng nữa cũng có cần phải làm ra cái chuyện ném đá giấu tay đáng mất mặt như vậy không?"

"Chuyện... chuyện gì?"

Lam Cảnh Nghi nghe xong, hắn ngây người khó hiểu, chậm rãi tiếp thu từng chữ một, hắn hoàn toàn không hiểu cha mình đang nói đến chuyện gì.

"Ngươi đừng có làm ra vẻ giả bộ không biết, chuyện trên trời dưới đất gì ngươi từng làm, ngươi nghĩ có thể qua mắt ta được?"

Trước đây, Lam quốc công đối xử nhẹ nhàng với hắn, bất kể chuyện gì ông ta cũng đều phó mặc cho hắn. Cho đến lúc hắn đồng ý nhận lại ông, có trong tay tất cả mọi thứ, sự kì vọng của ông dành cho hắn lại ngày một nhiều. Ngay thời điểm này, hắn đạp đổ mọi sự kì vọng từ ông, quốc công ngay lập tức thay đổi thái độ với hắn.

Lam Cảnh Nghi tự hỏi, có phải đó mới là bản chất thật sự của cha hắn.

Hắn lấy làm bất ngờ.

***

Dừng chân trước cửa phòng của Lam Minh, hắn đột nhiên nghĩ lại chuyện mà cha hắn đã nói.

Một tháng qua Lam Cảnh Nghi phải nằm một chỗ trị thương, cha hắn không thèm lui tới thăm hỏi hắn một câu đã đành, đến khi ông ta vừa tới gặp liền nạp cho hắn một trận thê thảm, đến mức không thể nhục nhã hơn.

Nỗi uất ức này Lam Cảnh Nghi hắn không thể nào cam tâm nuốt trôi được.

Hắn bỗng nhớ Lam quốc công từng nhắc về thế tử Lam Minh, đem hắn so sánh với Lam Minh, lại còn là người thân cùng cha khác mẹ của hắn, lòng hắn nảy sinh chút tò mò lẫn ganh tị.

Không biết cố thế tử là người thế nào?

Lam Cảnh Nghi mờ ám nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng ai gần đó, hắn cũng không cần e ngại ai, nhanh chóng đẩy cánh cửa, trực tiếp bước thẳng vào căn phòng của cố thế tử.

Vừa đặt chân vào trong, Lam Cảnh Nghi lia ánh mắt quét quanh căn phòng trống trải, cảm giác đầu tiên của hắn chính là nơi này vô cùng ngăn nắp, lại được dọn dẹp rất tốt, bởi hắn không cảm nhận được bất kì hạt bụi nào đọng lại trên người mình.

Đây không phải là căn phòng của người đã mất sao?

Lam Cảnh Nghi nghĩ thầm bản thân hắn có hơi mạo phạm, nhưng ngược lại hắn đang cảm thấy vô cùng tò mò, nên mặc kệ đi mọi chuyện, thản nhiên đi dạo quanh căn phòng.

Ánh mắt hắn lia mọi ngóc ngách, thầm đánh giá mọi thứ cứ y như mới, cho đến khi ánh mắt của Lam Cảnh Nghi va phải thứ lấp lánh đang đặt trên mặt bàn.

Một sợi dây chuyền hoàng gia rất đẹp đang nằm trên đó.

Lam Cảnh Nghi lục lại kí ức, sợi dây chuyền này có vẻ là hắn đã từng gặp qua rồi, nó rất đặc biệt, lại còn quen thuộc...

Là sợi dây chuyền của Tử Minh.

Năm xưa lúc Tử Minh thay sứ giả Vương Anh đến gặp hắn để tìm hiểu chuyện về thế tử Đông Anh, Lam Cảnh Nghi đã từng thấy nàng đeo nó ở trên người.

Nhưng tại sao đồ của nàng bây giờ lại nằm ngay giữa căn phòng của thế tử này chứ?

Trong thâm tâm hắn bỗng nhiên dậy sóng, cả người lập tức nóng ran, lờ mờ như ngộ ra được điều gì đó...

Không lẽ Tử Minh từ lâu vốn đã có người trong lòng, hơn nữa người này còn là người mà hắn đang nảy sinh tò mò hiện giờ... Là thế tử Đông Anh công quốc trước đây hay sao?

Lam Cảnh Nghi bần thần cả người, không dám tin vào sự thật.

Một cảm giác cay cay dâng lên.

Hắn thấy trong người vô cùng khó chịu, không thể nào giữ nỗi bình tĩnh. Mắt lại chạm phải thứ đặt trên bàn, Lam Cảnh Nghi cầm lấy sợi dây chuyền của Tử Minh lên, tay chân vốn quen táy máy vũ khí ở chiến trường, ngay một phát hắn đã bật tung nắp ra, mặt dây chuyền đáng thương bị hắn thô lỗ làm cho mở toang.

Toàn bộ mọi thứ bên trong rơi ra, Lam Cảnh Nghi mở to mắt nhìn từng thứ một.

Bàn tay Lam Cảnh Nghi run rẩy siết chặt sợi dây, gương mặt hiện tại của hắn lúc trắng bệch, lúc đỏ rực.

Một mảnh giấy nhét ở trong bị Lam Cảnh Nghi làm rơi lúc vừa bật toang nắp, hắn đưa tay nhặt lên, giở ra xem rốt cuộc đó là cái gì.

Từng dòng chữ bên trong lộ ra.

Sắc mặt Lam Cảnh Nghi chính thức tái mét.

Lam Cảnh Nghi đọc đến đâu, mồ hôi lạnh trên người hắn tuôn ra đến đó.