Vô Củ

Chương 295: Mở tiệc



Mọi người về nhà Ngô Củ. Tử Thanh vốn định đưa bọn họ về nhà xong cũng trở về, bất quá bởi vì thời gian quá muộn, hơn nữa phòng trọ Tử Thanh ở cách đây quá xa, Ngô Củ liền nói:

"Tử Thanh ở lại một đêm đi, ngày mai cùng nhau đi làm."

Bất quá nhà Ngô Củ không đủ phòng. Bạch Lương đã ở nhờ phòng Tử Văn, cứ như vậy Tử Thanh chỉ có thể ngủ ghế sô pha.

Ngô Củ lập tức cười híp mắt nói:

"Như vậy đi, Tử Văn ngủ cùng Tử Thanh, giường không nhỏ cũng rộng rãi."

Bạch Lương vừa nghe, thấy không hay, trong nháy mắt hắn mất chỗ.

Tử Văn nói:

"Vẫn là để cho khách ngủ trên giường. Để anh Tử Thanh ngủ cùng anh Bạch Lương trong phòng tôi. Tôi đi ngủ ghế sô pha."

Tử Văn đặc biệt hiểu chuyện, Bạch Lương vừa nghe, thiếu chút bật cười.

Hắn và Tử Thanh ngủ chung một giường? Vậy thì có cái gì thú vị, còn cho bảo bối tâm can nhà hắn ngủ ở trên ghế sa lon, căn bản là không được.

Vì vậy Bạch Lương làm bộ lịch sự nói:

"Hay là tôi ngủ ghế sô pha đi, không sao cả chỉ một buổi tối thôi."

Kết quả cuối cùng chính là Bạch Lương ngủ ghế sô pha phòng khách, Tử Văn cùng Tử Thanh ngủ trong phòng.

Kỳ thực ghế sô pha cũng rất rộng rãi. Ghế sô pha có thể mở ra liền biến thành giường, ngoại trừ không êm ái bằng giường nệm, độ rộng rãi tuyệt đối là đủ. HunhHn786

Thời gian không còn sớm, rửa mặt xong liền đi ngủ. Bạch Lương nằm trên ghế sa lông, vốn định lướt Weibo một chút, kết quả là nhìn thấy hộp thư nhấp nháy, là Tử Văn gửi tin tới.

Tử Văn:

"Ngủ ghế sô pha được không? Hay là để tôi ngủ ghế sô pha?"

Bạch Lương vừa nhìn thấy muốn cười, nghĩ thầm sự quan tâm của Tử Văn cho bạn trai tăng cao? Bất quá nghĩ lại, có thể là bởi vì Tử Văn trước chịu khổ quen rồi, bởi vậy không để ý ngủ ghế sô pha.

Bạch Lương:

"Không sao, rất thoải mái. Ngoan, phải nhanh ngủ đi, như vậy mới có thể cao."

Tử Văn hồi âm rất nhanh.

"Anh đừng dỗ trẻ con, tôi đã mười tám tuổi, thành niên."

Bạch Lương tưởng tượng đến Tử Văn nghiêm mặt nói câu này liền cảm thấy muốn cười hơn.

Bạch Lương:

"Tại sao là dỗ trẻ con. Tôi là dỗ bà xã. Tôi thích em, đương nhiên muốn dụ dỗ em."

Tử Văn rất lâu không trả lời. Bạch Lương còn tưởng chính mình nói sai lời, Tử Văn giận không để ý tới hắn.

Bất quá vừa lúc đó, điện thoại di động liền sáng, biểu hiện có tin nhắn.

Tử Văn:

"Tôi là nam, không thể gọi bà xã."

Bạch Lương vừa nhìn thấy bật cười, ôm gối dựa ghế sô pha, hận không thể xem là Tử Văn, cảm giác thực sự đáng yêu.

Bạch Lương:

"Được được được, vậy em có muốn làm bạn trai tôi hay không?"

Bạch Lương lại đợi thật lâu mà không thấy tin nhắn trả lời. Khoảng chừng qua nửa giờ, Bạch Lương còn tưởng rằng đã kết thúc, không thể làm gì khác hơn là đem điện thoại di động để ở một bên, chuẩn bị ngủ. Nhưng vào lúc này liền nghe tiếng cửa phòng mở.

Bạch Lương còn chưa ngủ, ngẩng đầu nhìn, rồi nhanh chóng ngồi dậy, nhỏ giọng nói:

"Tử Văn?"

Tử Văn ôm gối, từ trong phòng đi ra, sau đó đem cửa phòng đóng lại. Tử Văn mặc áo choàng ngủ, tóc tai có chút rối, đi tới.

Bạch Lương hỏi:

"Tại sao còn chưa ngủ? Tôi nghĩ em đã ngủ."

Tử Văn nói không lớn, khả năng cũng là sợ đánh thức người khác. Hiện tại đã khuya, một hồi là hừng đông rồi.

Tử Văn nói:

"Tôi... Tôi vừa nãy đang suy nghĩ câu hỏi của anh."

Bạch Lương phút chốc không nhớ được hắn nói cái gì, bất quá nghĩ đi nghĩ lại có thể là câu hỏi làm bạn trai kia.

Bạch Lương nhất thời có chút bất đắc dĩ. Dù sao hắn chỉ là đùa giỡn, nào có biết Tử Văn suy nghĩ hơn nửa giờ đồng hồ, còn chạy ra ngoài.

Tử Văn ôm thật chặt cái gối, nói:

"Tôi... Tôi trước giờ không có bạn trai."

Bạch Lương ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Tử Văn có chút khó khăn ôm gối trong ngực, nói tiếp:

"Nhưng tôi suy nghĩ kỹ rồi. Tôi hình như... Thật có thể."

Bạch Lương phút chốc bối rối, vui khôn xiết ôm chặt lấy Tử Văn, nói:

"Tử Văn, thật sao? !"

Tử Văn gật gật đầu, rốt cục lộ ra biểu tình ngượng ngùng, trong bóng tối hai má có chút đỏ, thoạt nhìn càng đáng yêu.

Bạch Lương cười nói:

"Vậy thì tốt quá, bất quá bây giờ em phải ngoan ngoan đi ngủ, thời gian không còn sớm. Ngô đại ca của em mà biết chúng ta đêm khuya ở đây thảo luận cái vấn đề này, nhất định sẽ phát hỏa."

Tử Văn gật gật đầu, quay đầu chuẩn bị đi trở về phòng. Bất quá hắn đi tới bên cạnh cửa, không có đẩy cửa đi vào, mà quay đầu nhìn Bạch Lương ánh mắt không nỡ.

Tử Văn nhìn hắn, liền đẩy cửa đi vào phòng. Bạch Lương trong nháy mắt rất hối hận. Hắn cần phải tận dụng mọi thời cơ, ở sô pha ăn tiểu khả ái.

Bạch Lương vô cùng hối hận, trợn tròn mắt trừng trần nhà. Một lát sau, điện thoại di động lại báo có tin nhắn.

Tử Văn:

"Em ngủ không được, có thể ngủ với anh không?"

Bạch Lương thiếu chút nhảy dựng lên, vốn đã khắc chế không ăn con mèo nhỏ, kết quả con mèo nhỏ tự chạy lại, quả thực quá tri kỷ. Bạch Lương chỉ gửi hai chữ:

"Ra đây."

Rất nhanh liền nghe cửa phòng lại mở ra. Tử Văn vẫn là ôm gối đi ra, lặng yên không một tiếng động, nhẹ nhàng đi tới, đứng ở trước mặt Bạch Lương.

Bạch Lương ôm một cái, trực tiếp đem Tử Văn lên ghế sô pha, sau đó đắp chăn lên hai người. Tử Văn chủ động ôm hắn, thật giống Bạch Lương thay thế gối ôm. Trong lòng là người yêu vừa thơm vừa mềm, quả thực phúc lợi đầy tràn.

Không chỉ như vậy, Tử Văn còn chưa ngủ, mở to mắt to nhìn hắn. Bạch Lương cảm thấy sau lưng ngứa ngáy, nói:

"Làm sao còn chưa ngủ, hả? Nhanh nhắm mắt."

Tử Văn nhỏ giọng nói:

"Em đã là... là bạn trai anh, không phải nên làm chút gì sao?"

Bạch Lương trong đầu "ầm ầm", trận địa giữ nghiêm sụp đổ, cổ họng rất là khô.

"Vậy em muốn làm chút gì?"

Tử Văn nhắm mắt, lại gần hôn cằm Bạch Lương một cái, thiếu chút Bạch Lương cười to.

Bạch Lương nói:

"Bé con hư hỏng, đây chính là em chọc anh, một chốc có thể khóc nhè, anh sẽ không nương tay."

Tử Văn nói:

"Em sẽ không khóc nhè, em chưa bao giờ khóc nhè."

Bạch Lương cười híp mắt nói:

"Được nha, vậy thử một chút xem sao?"

Tử Văn không có kinh nghiệm gì, Bạch Lương là dốc lòng muốn bắt nạt Tử Văn khóc nhè. Kỳ thực Bạch Lương cũng không nghĩ tới ngày thứ nhất liền làm chuyện như vậy, quả thực cực kỳ thần tốc.

Mới đầu Tử Văn còn nói sẽ không khóc nhè, kết quả bởi vì không kinh nghiệm, rất nhanh liền nước mắt lưng tròng. Bạch Lương còn chưa thật sự dùng đao súng thật lâm trận, Tử Văn vẻ mặt đó thật là khiến người ta muốn mạnh mẽ bắt nạt.

Giọng Bạch Lương khàn khàn nói:

"Được không? Anh sắp vào."

Tử Văn có chút run rẩy, thế nhưng vẫn gật đầu một cái. Dáng dấp kia vừa ẩn nhẫn vừa ngoan ngoãn, quả thực đáng yêu đến chết rồi. Bạch Lương bị sắc đẹp làm đầu óc choáng váng.

"Tách!"

Kết quả vào lúc này đèn phòng khách đột nhiên mở sáng, Bạch Lương sợ hết hồn.

Ngô Củ từ trong phòng ngủ đi ra, vẻ mặt hung thần ác sát nói:

"Đêm hôm khuya khoắt mà nghe có âm thanh không đúng."

Lần này Bạch Lương hoảng rồi, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Tử Văn chủ động, thế nhưng nói ra cũng sẽ không ai tin tưởng. Dù sao Tử Văn mặt đầy nước mắt, khóc như con mèo nhỏ bị ức hiếp, phải nói là thê thảm.

Bạch Lương cảm giác tối hôm đó, đầu tiên là mộng đẹp, sau đó là ác mộng. Cuối cùng Ngô Củ đem Tử Văn đi vào phòng ngủ, Bạch Lương một mình trừng trần nhà, hồi ức Tử Văn ngon miệng đến mức nào. Hắn luôn thức tới sáng sớm mới mỏi mệt đứng dậy đi rửa mặt.

Ngày hôm sau tất cả mọi người đi làm, Tử Văn theo Ngô Củ đến công ty.

Tề Hầu cùng Bạch Lương đều có lịch làm việc. Phim lịch sử Tề Hầu tham gia sắp kết thúc, khoảng thời gian cuối cùng tiến độ rất nhanh, bởi vậy vô cùng bận rộn. Bạch Lương mới vừa tới công ty Thiệu thị, hết thảy đều là mới mẻ, bởi vậy cũng vô cùng bận rộn.

Sáng sớm, Ngô Củ có một cuộc họp vô cùng quan trọng. Ngô Củ liền để Tử Văn ở văn phòng làm việc tự chơi, còn có thể xem sách.

Trong khi Ngô Củ đi họp, vừa vặn Tào Mạt đến. Tào Mạt tới đưa video. Hắn cố ý tự mình đến dĩ nhiên không phải vì việc quan trọng, chính là vì gặp Tử Thanh.

Ngô Củ không ở văn phòng, cuộc họp còn chưa có kết thúc. Tử Thanh không thể làm gì khác hơn là mời Tào tiên sinh đến phòng nghỉ chờ, mang cho hắn một chai nước cùng một ly cà phê, nói:

"Tào tiên sinh chờ một lát. Ngô tổng vẫn còn đang họp, một chốc kết thúc, tôi lập tức thông báo Ngô tổng."

Tào Mạt cười híp mắt nói:

"Không vội, vừa vặn tôi có thể cùng Tiểu Thanh trò chuyện."

Tử Thanh đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng, căn bản không phản ứng. Tào Mạt cười, nói:

"Ôi, ngày hôm qua muốn cầu cạnh tôi, rõ ràng gọi tôi là anh yêu, sao ngày hôm nay..."

Tử Thanh vừa nghe, liền phẫn nộ nói:

"Cứ mở miệng là anh yêu anh yêu thế?"

Tào Mạt nói:

"Nghe xem, em lại gọi."

Tử Thanh lúc này mới nhận ra, nhất thời cảm thấy da mặt rất nóng, quả thực muốn cháy rụi. Hắn mím môi, quyết định không nói gì nữa.

Tử Thanh không nói, Tào Mạt vẫn còn có những biện pháp khác. Hắn liền đem điện thoại di động ra, cười híp mắt nói:

"Em không để ý tới tôi à? Vậy tôi phải cho em xem video. Lần trước tôi quay em cũng không biết đẹp bao nhiêu đâu."

Tử Thanh lườm hắn một cái.

Mới không bị lừa. Khẳng định lại là con thỏ trắng Tào tiên sinh nuôi trong nhà kia, trên đầu có một cái nơ bướm màu hồng nhạt. Cũng không biết Tào tiên sinh sao lại có sở thích như vậy.

Nhưng lúc đó, điện thoại di động Tào Mạt thật phát ra âm thanh không thể miêu tả. Nay mà phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ. Mặt Tử Thanh phút chốc đỏ lên.

Tử Thanh sợ hết hồn, nhanh chóng xông tới. Hắn không có nghe rõ, dù sao âm thanh cũng khó phân biệt, bị Tào Mạt dẫn dắt liền cho là video của chính mình.

Tào Mạt giơ cao điện thoại di động, không cho Tử Thanh cướp, còn cười nói:

"Ôi ôi, em nghe một chút đi, có dễ nghe hay không?"

Tử Thanh xấu hổ da mặt cũng bị mất, kiên trì đi cướp điện thoại di động. Kết quả hai người đều ngã ở trên ghế sa lon. Tào Mạt thuận thế ôm lấy Tử Thanh. Tử Thanh giành lại điện thoại di động, vừa xem nhất thời mặt đen thui.

Liền nghe Tào Mạt cười to.

"Ha ha ha..."

Tiếng cười đặc biệt lớn tự hồ rất vui vẻ. Thì ra Tào Mạt không phải mở video Tử Thanh, mà là một đoạn clip đen.

Tử Thanh vừa nhìn, cũng không dám nhìn lần thứ hai, vội vàng đem điện thoại di động ném cho Tào Mạt, nói:

"Anh..."

Hắn tức giận đến không biết nói cái gì cho phải. Tào Mạt cười híp mắt nói:

"Tiểu Thanh sao bỏ công như vậy, giọng em giống con mèo nhỏ hừ hừ."

Tử Thanh tức giận da mặt cũng căng sắp nứt, cảm giác muốn nổ phổi. Hắn nhanh chóng rời ghế sa lông, đứng lên chỉnh lý quần áo. Nào có biết Tào Mạt từ sau lưng ôm lấy Tử Thanh, sau đó chạm vào gương mặt một cái, Tào Mạt chính là hôn gò má của hắn.

Tào Mạt có râu, cạ lên trên mặt, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê rát, Tử Thanh sững sờ, nhanh chóng tránh ra, nhanh chóng rời xa ghế sô pha.

Tào Mạt cười híp mắt nói:

"Đừng tuyệt tình như vậy mà. Hôn thân mật hơn cũng đã làm, hôn má một chút có rơi miếng thịt nào."

Tử Thanh trừng Tào Mạt. Tào Mạt lại cười híp mắt, một bộ lợn chết không sợ bỏng nước sôi.

Tào Mạt cầm điện thoại di động tắt đi cái clip, sau đó mở một tấm hình, giơ lên cho Tử Thanh xem, nói:

"Tiểu Thanh nhìn xem cái gì nè."

Tử Thanh còn tưởng rằng Tào Mạt đùa mình, chỉ là hơi hơi liếc mắt nhìn, rồi thiếu chút bị nghẹn chết. Lúc này là sự thật, trong ảnh là Tào Mạt cùng Tử Thanh.

Trong tấm hình Tào Mạt ôm Tử Thanh. Tử Thanh một mặt nước mắt, dáng dấp tiều tụy, đôi môi bị rách, thấy mà thương. Tào Mạt là ôm Tử Thanh, còn nhìn ống kính giơ hai ngón tay, vẻ mặt không biết xấu hổ. Đây rõ ràng là chụp sau khi chuyện kia xảy ra.

Mặt Tử Thanh đỏ muốn chảy máu.

Tào Mạt cười nói:

"Tử Thanh, nhanh van cầu tôi đi, gọi tôi một tiếng anh yêu, tôi liền xóa tấm hình này."

Tuy rằng bức ảnh không lộ cái gì, tất cả đều bị che hết, thế nhưng Tử Thanh dáng dấp kia liền biết đã làm gì. Mấu chốt là Tào Mạt cũng có mặt, thế nhưng Tào Mạt da mặt quá dầy.

Tử Thanh thở dồn dập, nhìn chằm chằm Tào Mạt hồi lâu, lập tức nói:

"Yêu đồ quỷ sứ!"

Hắn nói giọng không nhỏ, hiển nhiên bị Tào Mạt chọc tức. Tào Mạt thích nhìn Tử Thanh nổi giận, bởi vậy cố ý trêu đùa hắn. Nào có biết vào lúc này cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Ngô Củ vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa, rõ ràng đã nghe được câu "yêu đồ quỷ sứ".

Ngô Củ phút chốc cũng không biết có nên vào hay không. Tử Thanh không mặt mũi gặp người. Tào tiên sinh bị mắng, trái lại cười híp mắt, thật giống chiếm tiện nghi chính là hắn vậy.

Tào Mạt còn nói:

"Ngô tổng, trợ lý của ngài mắng tôi."

Tử Thanh lườm hắn một cái. Ngô Củ nhìn Tào tiên sinh cùng Tử Thanh "mắng yêu", nói:

"Hay là... Tôi đợi lát nữa mới đi vào?"

Tử Thanh bị Ngô Củ nói như thế, càng không mặt mũi gặp người. Tào Mạt lại không để ý, cười híp mắt nói:

"Đừng Ngô tổng, tôi là tới đưa video."

Hắn nói, đem một cái thẻ đưa cho Ngô Củ.

"Đồ Ngô tổng muốn đang ở bên trong, còn lại phải làm sao, liền xem Ngô tổng."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Thực sự là cảm ơn Tào tiên sinh."

Tào Mạt cười nói:

"Đừng nói như vậy, dù sao tôi cũng là anh Tử Thanh mà, có việc cứ đến tìm tôi."

Tào Mạt lúc cùng Ngô Củ nói chuyện cũng muốn trêu đùa Tử Thanh một chút. Tử Thanh đứng ở phía sau, vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Tào Mạt, ánh mắt tàn nhẫn. Thế nhưng Tào Mạt luôn cười, có trừng cũng giống như đánh vào nệm bông vậy.

Tào Mạt ngồi không bao lâu, đưa video xong liền đứng lên nói:

"Vậy tôi đi trước, Ngô tổng ngài đừng tiễn, để Tử Thanh đưa tiễn là được rồi."

Tử Thanh cũng trợn mắt nhìn hắn một cái. Ngô Củ thấy hai người liếc mắt đưa tình, liền nói:

"Được, Tử Thanh giúp tôi đưa tiễn Tào tiên sinh."

Tử Thanh tuy rằng không muốn, thế nhưng cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đưa Tào tiên sinh đi ra ngoài. Vốn tưởng rằng đưa đến cửa thang máy là tốt rồi, thế nhưng Tào tiên sinh nói mình sẽ lạc đường, nhất định muốn Tử Thanh đưa tới bãi đậu xe.

Tử Thanh bất đắc dĩ. Dù sao Tào tiên sinh là khách, hơn nữa còn giúp đỡ việc lớn, không thể làm gì khác hơn là đưa hắn đến bãi đậu xe. Hắn ngồi vào xe, Tử Thanh coi là có thể rời đi.

"A đúng rồi, Tử Thanh."

Tào Mạt đột nhiên nghiêm túc gọi lại. Bình thường Tào Mạt sẽ không nghiêm túc, thích trêu chọc, còn có râu, mặc âu phục cũng không cài nút áo, không đeo ca-ra-vat hoặc là treo hờ trên cổ. Bây giờ đột nhiên hắn nghiêm túc nhíu lông mày, gọi Tử Thanh, Tử Thanh còn tưởng rằng thật sự có cái gì quan trọng.

Tào Mạt gọi Tử Thanh lại gần, Tử Thanh đi tới. Nào có biết Tào Mạt đột nhiên vươn tay, động tác nhanh như điện, một phát bắt lấy Tử Thanh, lôi ca-ra-vat, đem người hướng tới phía trước, liền hôn lên môi Tử Thanh một cái.

Tào Mạt cười, nói:

"Cám ơn, môi thơm lắm."

Trong đầu Tử Thanh nổ "ầm ầm" thiếu chút nứt ra. Hắn tức giận đến đá cửa xe Tào Mạt, thế nhưng không dám đá mạnh. Xe Tào Mạt là siêu xe thể thao, đá hỏng hắn có thể không đền nổi.

Tào Mạt cười ha ha, nói:

"Tử Thanh, rảnh rỗi tôi đến đây chơi, em thật là quá đáng yêu."

Tào Mạt nói, đeo kính râm vào, lái xe đi. Tử Thanh đứng tại chỗ, phẫn hận chà môi mình. Hắn nghĩ thầm Tào tiên sinh có phải bị bệnh hay không, nhất định không buông tha mình.

Ngô Củ có được video Khương Chử cùng Khương Văn Hinh tất nhiên là muốn uy hiếp Khương Chử cùng Khương Văn Hinh.

Ngô Củ cho người biên tập video, sao chép, gửi đến công ty Khương Chử cùng Khương Văn Hinh.

Ngày hôm nay Khương Chử có hội nghị quan trọng. Khương gia họp hội đồng quản trị cấp cao. Khương Chử bởi vì gần đây luôn có tin tức xấu, địa vị tràn ngập nguy cơ.

Công ty Khương gia là sở hữu gia tộc, sau khi cha Khương Chử qua đời, sản nghiệp để lại cho Khương Chử. Bất quá Khương gia không chỉ của riêng người Khương gia còn có rất nhiều "lão thần".

Khương Chử gần đây tiếng xấu quá nhiều, hơn nữa công ty còn bị kiện cáo, quản lý công ty nhất định sẽ gặp khó khăn, địa vị của hắn tràn ngập nguy cơ. Trong công ty có một số người muốn đem Khương Chử đá rơi xuống. Dù sao chuyện xấu của Khương Chử cùng Khương Văn Hinh mọi người đều có nghe nói, chỉ là không đem chuyện này nói ra ngoài. Thực sự nói ra sẽ mất thể diện, ngày thường mở một con mắt nhắm một con mắt. Bây giờ xảy ra chuyện lớn, cũng không muốn lại nhắm mắt.

Nếu như công ty hủy ở trong ty Khương Chử, như vậy những cổ đông này cũng phải uống gió tây bắc. Bởi vậy các cổ đông suy nghĩ, không thể để cho Khương Chử phá huỷ Khương gia.

Lần này vốn là kết tội Khương Chử, hội đồng quản trị chuẩn bị rất nhiều tội trạng. Tuy rằng không đến nỗi đem Khương Chử từ vị trí cao nhất đá rơi xuống, thế nhưng có thể khiến Khương Chử giảm bớt lộng quyền một chút. Mấy năm gần đây, Khương Chử càng ngày càng càn rỡ.

Khương Chử biết lần này hội nghị là kết tội chính mình. Nhưng bởi vì Khương Chử là người thừa kế duy nhất Khương gia, nên hắn luôn không có sợ hãi.

Thực ra cha Khương Chử lúc còn trẻ có rất nhiều tình nhân, thế nhưng mẹ Khương Chử tác phong rất độc. Chỉ cần biết con riêng cha Khương Chử ở đâu đều giết chết hết, bởi vậy Khương gia còn duy nhất Khương Chử là người thừa kế.

Khương Chử biết những người kia bất mãn mình, thế nhưng cũng không có cách nào, bất quá là lải nhải lải nhải mà thôi.

Khương Chử không có sợ hãi tiêu sái tiến vào phòng họp. Những người kia đã làm xong, chuẩn bị kết tội. Khương Chử cũng chuẩn bị đối sách. Lần trước sự kiện chương trình thực tế khiến Khương gia cùng Thiệu gia chính thức trở mặt. Chuyện này Khương gia bị nắm điểm yếu, lỗi chủ yếu là những quản lý cấp cao công ty, Khương Chử muốn dùng cái này làm mất mặt bọn họ.

Hội nghị bắt đầu, Khương Chử cho người đem tư liệu chiếu trên màn ảnh lớn.

Hình ảnh bật mở, lập tức là có tiếng thét.

"A!"

Mọi người giật mình thiếu chút té ghế. Giọng nữ thét chói tai, còn rất thê thảm.

Mọi người lấy làm kinh hãi, nhìn về phía màn ảnh lớn. Hình ảnh vô cùng khó coi hơn nữa là Khương Chử cùng Khương Văn Hinh. Hai người kia lăn lộn, không ngừng hét to, còn nói mấy lời khiếm nhã, âm thanh kích thích gì cũng có. Khương Văn Hinh mở miệng là gọi "anh yêu".

Tuy rằng mấy người quản lý cấp cao công ty Khương gia đều biết bê bối của Khương Chử cùng Khương Văn Hinh, thế nhưng biết và nhìn thấy không giống nhau. Sắc mặt của bọn họ trong nháy mắt "lạch cạch" rơi xuống.

Khương Chử cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hắn mang đến rõ ràng là tư liệu, kết quả chiếu trên màn ảnh lớn liền biến thành thứ xấu mặt này.

Ngoại trừ hình ảnh đồi trụy, còn có nội dung nói chuyện.

Trong video Khương Chử nói:

"Đám người trong công ty, sớm muộn gì anh cũng giết chết bọn họ! Em gái ngoan xinh đẹp như vậy, dựa vào cái gì không cho anh hưởng."

Khương Văn Hinh cười nói:

"Đáng ghét, anh yêu chế nhạo người ta!"

Khương Chử nói:

"Em yên tâm đi, chờ chúng ta nắm được nhược điểm Thiệu gia, thắng kiện, anh xem đám người trong công ty còn dám bức ép anh! Anh sẽ đè từng người từng người, đè chết bọn họ, khiến cho bọn họ đi xin ăn! Quỳ gối trước chúng ta, liếm giày!"

Mọi người không nghĩ tới có chuyện như vậy, nhất thời ồ lên một mảnh, anh nhìn tôi tôi nhìn anh. Hình ảnh trong video rất đáng khinh bỉ, mà vấn đề này kỳ thực rất là nhạy cảm. Nếu như công ty để truyền ra ngoài, như vậy bọn họ cũng mất mặt. Nếu như không truyền ra ngoài, Khương Chử vẫn lớn lối như vậy.

Từ trước cho tới nay, mọi người đều là bị ép bảo vệ bí mật cho Khương Chử, xem như không biết. Coi như Khương Chử không biết xấu hổ, bọn họ còn muốn giữ thể diện đó.

Thế nhưng hiện tại đã khác, trong video còn có nội dung liên quan lợi ích. Khương Chử cùng Khương Văn Hinh lại muốn giết chết người trong công ty, còn nói ra lớn lối như vậy.

Câu nói như thế ngay lập tức tác động đến người trong công ty. Trong lòng ai cũng rõ ràng, nếu như lại bảo vệ bí mật, nếu như lại để cho Khương Chử làm chủ Khương gia bọn họ chỉ có con đường chết. Dựa theo cá tính Khương Chử, bọn họ khẳng định không chết cũng không có được kết quả tốt.

Mọi người đều là cổ đông công ty Khương gia, liều sống liều chết làm việc cho Khương gia nhiều năm như vậy. Hiện tại Khương Chử muốn bọn họ chết, ai có thể đồng ý?

Tất cả đều ồn ào bàn luận, trong lúc nhất thời rối loạn. Ánh mắt đều lộ chán ghét xem thường. Khương Chử lập tức đứng lên, hô to.

"Chuyện gì xảy ra ! ? Ai làm! Nhanh tắt đi! ! !"

Trợ lý vội vã đi tắt máy chiếu, nhưng làm thế nào cũng không xong, sốt ruột nói:

"Khương... Khương tổng, không tắt được!"

Khương Chử lập tức hô to:

"Ngắt điện! ! Rút điện!"

Trợ lý nhanh chóng đi ra ngoài rút đuôi cắm điện, luống cuống tay chân làm trễ nãi không ít thời gian.

Khương Chử trên mặt đều là mồ hôi lạnh. Sau hình ảnh thát loạn còn có nội dung khác, nói chung vô cùng bất nhã, hơn nữa mắng người từ đầu tới đuôi. Tên các quản lý cấp cao trong công ty đều bị lôi ra mắng.

Mọi người cũng không có ai rời đi, liền tiếp tục xem video này. Video phát đến hai phần ba, trợ lý mới ngắt điện tắt màn hình.

Mặc dù đã ngắt điện, thế nhưng cũng không làm nên chuyện gì, dù sao mọi người đều nghe được nội dung. Hội nghị lần này quả thực có thể nói là một tràng Tu La. Sau đó từng người từng người rời đi, cũng không ai nói với Khương Chử lời nào. Cuối cùng trong phòng họp chỉ còn lại Khương Chử. Khương Chử tức giận đập phá đồ trong phòng họp.

Ngô Củ đưa cho Khương Chử một món quà lớn, tâm tình tự nhiên không tệ. Tan tầm chuẩn bị đi mua chút đồ về nhà khao thưởng Tề Hầu. Gần đây bởi vì bận rộn, Ngô Củ cũng không kịp nấu nướng gì.

Ngô Củ xong việc, chuẩn bị dẫn theo Tử Văn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Kết quả hai người vừa ra đến cửa công ty, liền nghe âm thanh rít gào.

"Ngô Củ! !"

Một người phụ nữ xông thẳng tới chỗ bọn họ. Bởi vì ở cửa có bảo vệ công ty, người phụ nữ kia căn bản không tới gần Ngô Củ, trực tiếp bị bảo vệ ngăn cản.

Ngô Củ nhìn kỹ thấy hay lắm, là Khương Văn Hinh.

Khương Văn Hinh mặt hung tàn hướng về phía Ngô Củ xông lại, nói:

"Ngô Củ! ! Có phải là mày làm hay không? Mày rất đê tiện!"

Ngô Củ cũng không tức giận, cười nói:

"Khương tiểu thư, không biết cô nói cái gì? Coi như Khương gia thua kiện, cũng không đến nỗi chạy đến cửa công ty chúng tôi khóc lóc om sòm chứ?"

Khương Văn Hinh dùng lực hét lên.

"Mày đánh rắm à! Ai thua kiện? Đừng có mà lãng tránh! ! Có phải là mày làm hay không! Video đó!"

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Cái video nào? Khương tiểu thư nói chuyện tôi nghe không hiểu?"

Khương Văn Hinh nói:

"Đồ đê tiện! ! Ngô Củ mày là điếm! Mày lại dám hại tao ! Mày không chết tử tế được! Đồ đê tiện mày!"

Ngô Củ híp mắt, nhíu mày, nói:

"Khương tiểu thư, chớ đem danh từ dùng cho mình ném trên đầu người khác, tôi nhận không nổi. Hiện tại từ trên xuống dưới Khương gia có thể nhìn rõ ràng Khương tiểu thư là ai?"

"Quả nhiên là mày! !"

Khương Văn Hinh rống giận, giày cao gót cũng bị đá rơi, váy ngắn cũng bị cuốn lên. Cô ta không ngừng giãy dụa muốn vồ tới cùng Ngô Củ đánh nhau. Thế nhưng Ngô Củ đứng khá xa, phía trước có bảo vệ ngăn, cô ta căn bản không qua được, chỉ có thể chửi ầm lên.

"Đồ đê tiện kia! ! Tao muốn cho mày thân bại danh liệt! ! Tao muốn giết chết mày! ! Chờ đi! Mày chờ đi! Tao sẽ trả lại từng cái! Mày không cho tao dễ chịu, tao cũng không cho mày dễ chịu! !"

Ngô Củ cười nói:

"Tôi còn muốn đi siêu thị, không thời gian tiếp chuyện cùng Khương tiểu thư. Vậy tôi liền mỏi mắt mong chờ, chúng ta ai sẽ thân bại danh liệt?"

Ngô Củ nói, phất phất tay.

"Mời Khương tiểu thư đi. Nếu như Khương tiểu thư không đi, liền báo cảnh sát đem đi."

"Vâng, Ngô tổng."

Bê bối Khương Chử cùng Khương Văn Hinh lộ ra ở công ty Khương gia. Sau đó không biết sao, không chỉ là ở Khương gia còn truyền ra ngoài. Cứ như vậy, mọi người đều biết Khương gia sắp thay người lãnh đạo rồi.

Bởi vì không có người Khương gia ủng hộ, Khương Chử rất nhanh liền thua kiện, Thiệu gia hoàn toàn thắng lợi. Khương Văn Hinh cần công khai xin lỗi Tử Văn, còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần, nói chung thảm bại rối tinh rối mù.

Tài sản công ty Khương gia cũng nhanh chóng co lại, suy sụp thảm hại. Rất nhiều đối tác cắt hợp đồng, cảm thấy Khương gia bê bối quá nhiều, ảnh hưởng hình tượng công ty bọn họ.

Cứ như vậy, Khương gia quả thực tràn ngập nguy cơ. Mấy đời nhà giàu có, liền đối mặt nguy hiểm phá sản. Nếu như Khương gia phá sản như vậy cổ đông trong công ty cũng thiệt hại lớn. Tuy rằng có thể đổi làm nghề khác, thế nhưng đổi nghề là phải bắt đầu lại. Những người kỳ cựu sao có khả năng từ bỏ tất cả mọi thứ.

Bởi vậy những quản lý cấp cao Khương gia nghĩ tới một biện pháp. Đó chính là tìm kiếm người thừa kế Khương gia. Năm đó cha Khương Chử đào hoa như vậy, khẳng định còn con trai rơi rớt bên ngoài. Bọn họ điều tra được Khương Chử còn có một người em trai khác mẹ tránh thoát khỏi mẹ Khương Chử, chỉ là không biết hiện tại ở nơi nào.

Những người Khương gia muốn tìm được Khương thiếu gia lưu lạc về thay thế vị trí Khương Chử.

Khương gia rối tinh rối mù, mà Ngô Củ bên này trải qua rất tốt. Bộ phim kịch lịch sử Tề Hoàn Công đã hoàn tất. Tề Hầu mấy ngày nay phải đi tuyên truyền, bay tới bay lui, mỗi ngày đều đi máy bay. HunhHn786 Có lúc sáng sớm vừa xuống máy bay, buổi trưa liền lên máy bay đi nơi khác, vô cùng bận rộn.

Chờ kỳ tuyên truyền xong, Phong Thư đáp ứng cho hắn nghỉ phép dài ngày. Bởi vậy Tề Hầu cảm thấy cũng là đáng giá.

Bởi vì sự việc Khương gia, Thiệu gia cũng được chú ý. Bộ phim này được kỳ vọng rất cao, trong thời gian tuyên truyền liền lên sóng.

Tề Hầu mệt chết được. Ngày hôm nay tuyên truyền buổi cuối, xuống máy bay, hắn liền về nhà. Ngô Củ đã chuẩn bị cho hắn bữa tối. Tề Hầu đói bụng đến thảm, nôn nóng ăn món Nhị ca nấu. Dĩ nhiên, sau khi ăn xong nhất định phải cùng Nhị ca bù đắp thời gian đi tuyên truyền. Tề Hầu bay một tuần, đủ một tuần không gặp Nhị ca.

Tề Hầu trở về nhà, tự mở cửa vào. Tử Văn ngày hôm nay không ở nhà. Hắn biết ngày hôm nay Tề Hầu quay về, vốn không muốn làm kỳ đà cản mũi, nên tìm Bạch Lương. Bạch Lương ngày hôm nay không có lịch làm việc, trực tiếp đến đón Tử Văn đi.

Tề Hầu nâng hành lý tiến vào nhà. Ngô Củ không ở phòng khách, có thể là ở nhà bếp bận rộn. Tề Hầu đem hành lý để ở một bên, sau đó đi vào phòng tắm. Đã qua mùa hè, thế nhưng gấp rút đi đường vẫn rất nóng, ra một thân mồ hôi. Tề Hầu biết Nhị ca ưa sạch sẽ, đương nhiên phải tắm rửa sạch.

Tề Hầu tắm xong, mặc áo choàng tắm đi ra, tóc tai cũng không có lau. Ngửi thấy được mùi thơm, hắn thèm chảy nước miếng, nhanh chóng đi tới nhà bếp. Ngô Củ đang nấu cơm, đeo một cái tạp dề màu trắng, eo nhỏ quả thực rất đẹp.

Không chỉ là người đẹp mắt, mùi thơm của thức ăn cũng hấp dẫn. Chưa thấy món gì mà ngửi ra vị cay thơm rất bá đạo.

Ngô Củ đổ tôm xào cay ra mâm sau đó đi rửa tay, nghĩ rửa sạch tay sẽ bưng ra bàn.

Bởi vì mở máy hút khói ồn ào cũng không nghe thấy Tề Hầu trở về, Ngô Củ đi tới bồn rửa tay rửa tay, đột nhiên liền bị người từ sau lưng ôm chặt lấy. Ngô Củ giật mình.

"Nhị ca, nhớ tôi không?"

Tề Hầu cất tiếng nói trầm thấp, dán miệng vào lỗ tai Ngô Củ. Ngô Củ quay đầu lại liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói:

"Cậu trở về rồi? Đã tắm rửa sạch sẽ? Nhanh như vậy, tôi nghĩ muộn hơn mới trở về."

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Bởi vì nhớ Nhị ca, đương nhiên về sớm một chút."

Ngô Củ cười nói:

"Là nhớ thức ăn tôi làm chứ gì?"

Tề Hầu nói:

"Mới không phải, tôi nhớ đồ ăn Nhị ca làm, cũng muốn Nhị ca. Một chốc ăn cơm, còn muốn ăn Nhị ca đó."

Ngô Củ nghe trên mặt có chút hồng, bất quá bởi vì bọn họ gần đây đều rất bận rộn, không có thời gian, rất lâu chưa làm loại chuyện kia. Ngô Củ cũng không lạnh nhạt, tất nhiên cũng có nhu cầu.

Tề Hầu thấy Ngô Củ ngầm thừa nhận, nhất thời cảm giác "nổi nóng", giọng khàn khàn nói:

"Thôi, tôi là ăn Nhị ca trước đi."

Ngô Củ lấy làm kinh hãi, Tề Hầu đã "mở tiệc".

Hai người ở bếp chiến một hồi. Đừng thấy Tề Hầu một tuần nay phải bay liên tục, thế nhưng cũng không mệt mỏi. Ngô Củ thiếu chút bị đè bẹp, may mà đã nấu ăn xong rồi.

Tề Hầu ăn Nhị ca một lần, vẫn là chưa hết thòm thèm, chờ buổi tối lại ăn lần thứ hai. Ngô Củ đi tắm, Tề Hầu liền dọn thức ăn lên bàn.

Ngô Củ ngày hôm nay làm tôm hùm đất xào cay, tuyệt đối không giống món người ta bán ngoài quán. Ngô Củ rửa tôm rất cẩn thận sạch sẽ, chuẩn bị gia vị ướp trước một ngày, ăn vào bảo đảm rất ngon miệng. Cũng không phải rất cay, Tề Hầu cũng không thể ăn quá cay, mà tuyệt đối đủ hương đủ vị.

Tôm hùm đất đã bỏ đầu hơn nữa còn cắt lưng. Thời điểm ăn rất dễ lột vỏ. Tôm hùm đất rất tươi mới, túm ra sẽ không đứt đoạn, kéo một cái là ra toàn bộ con tôm.

Khi Ngô Củ tắm ra, liền thấy Tề Hầu đang ăn vụng tôm hùm đất, ăn phải nói là ngon lành, tay dính dầu sa tế đỏ chót. Hắn cười nói:

"Nhị ca, cái này ăn ngon thật!"

Ngô Củ nói Tề Hầu ngồi xuống. Ngoại trừ tôm hùm đất xào cay, còn có thịt trong lò không dầu. So với món lẩu loại này cũng thuận tiện, chủ yếu là không cần tự mình phải động tay, hơn nữa còn sạch đẹp. Dù sao món lẩu phải canh lửa không quá tốt, lò không dầu lại tự động. Ngô Củ đã chọn thịt ngon nhất cắt miếng vừa ăn, cũng đã ướp một thời gian cho thấm gia vị, sau đó làm thành xiên cho vào lò, thời điểm ăn lấy ra thêm dầu mè, phải nói là thơm ngon khó cưỡng.

Ngô Củ ngoại trừ chuẩn bị dầu mè, còn chuẩn bị tương. Trong tương có dấm chua. Lấy xiên thịt khỏi lò không dầu lăn một vòng trong dầu mè, rồi lăn một vòng trong tương chua, hương vị đó cũng rất đặc sắc. Tương chua còn giải cay, ăn tư vị phong phú, cũng không đơn điệu.

Ngô Củ cố ý làm thật nhiều loại thịt, có cả đậu phụ, lòng vịt, bao tử heo, tôm, thận vân vân... Một mâm cực lớn tràn đầy, nguyên liệu nấu ăn phi thường phong phú, còn có rau mầm cùng rau xà lách.

Coi như Tề Hầu không thích ăn chay, cũng cảm thấy rau quả thực ăn cũng ngon. Thịt ngon, nước chấm phối hợp vừa vặn, uống thêm rượu quả thực là tuyệt vời.

Hai người mở tiệc ăn thịt uống rượu. Ngô Củ mở TV xem. Ngày hôm nay vừa vặn phát sóng phim Tề Hoàn Công, Ngô Củ nhất định muốn xem. Tề Hầu trái lại cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa trong phim có đoạn tình cảm, tình yêu của Tề Hoàn Công là Sái Cơ. Tề Hầu là vạn vạn lần không tiếp thụ được.

Ngô Củ muốn xem tivi, Tề Hầu vô cùng bất đắc dĩ, mở điện thoại di động của chính mình bày trên bàn, chuẩn bị phát sóng trực tiếp. Ngô Củ cố ý ngồi đối diện hắn, không cho Tề

Hầu quay hình mình.

Tề Hầu một tuần lễ nay đều tham gia tuyên truyền, không có phát sóng trực tiếp, ngày hôm nay phát sóng phim Tề Hoàn Công, hắn cũng lên phát sóng trực tiếp, liền có rất nhiều người vào. Một đống người chen chút vào xem Tề Hầu.