Vợ Cũ, Please Come Back

Chương 38: Ai ức hiếp em



Hàn Thiên Sư cất bước đi đến, một tay xốc chăn lên.

Đã thấy Tĩnh Sam co tròn lại, khóc đến mặt mũi đều toàn là nước mắt, con mắt sưng đỏ. Dáng vẻ oan ức, khiến cho người nhìn không lý do cũng đau lòng.

......Lúc đầu Tĩnh Sam đang im ắng nức nở, lúc cô khó chịu thường thích trốn đi vụng trộm khóc.

Chăn mạnh mẽ bị xốc lên, cô ngạc nhiên mở hai mắt sưng đỏ ra, liền nhìn lên gương mặt khôi ngô u ám của Hàn Thiên Sư.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ.

Lập tức, Tĩnh Sam trước tiên lấy lại tinh thần, một tay đoạt lại chăn trên tay Hàn Thiên Sư, che trên đầu.

Khuôn mặt đăm chiêu của Hàn Thiên Sư bị hành động ngây thơ này của Tĩnh Sam làm cho thả lỏng.

Anh lại vén chăn lên lần nữa, thẳng tắp nhìn về phía Tĩnh Sam: “Em lại ồn ào cái gì? Ai bắt nạt em sao?”

Tĩnh Sam nghe được lời này của Hàn Thiên Sư, trong lòng càng cảm thấy oan ức gần chết.

Cô ngồi dậy, phẫn nộ trách mắng: “Ngoại trừ anh thì còn có ai bắt nạt em?”

Hàn Thiên Sư ở trên cao nhìn xuống dáng vẻ tức hổn hển của Tĩnh Sam, trong đầu chợt lóe lên chính là … Con thỏ nôn nóng điên rồ cũng sẽ cắn người!

Chỉ là, rất rõ ràng, ở trong mắt Hàn Thiên Sư, Tĩnh Sam là một con thỏ nôn nóng điên rồi, ai bắt được thì cắn người đó.

Anh buồn cười buông tay, hỏi ngược lại: “Em nói xem cái cô gái này, thái độ khó chịu gì chứ? Tôi ức hiếp em khi nào?”

Tĩnh Sam mắt thấy Hàn Thiên Sư không nhận nợ, trong lòng càng là oan ức ghê gớm.

Cô ngửa đầu, phẫn nộ chỉ trích: “Em nói cái gì anh cũng không tin, người khác nói cái gì anh cũng tin, đây còn không phải là ức hiếp em sao? Hơn nữa, tối hôm qua anh còn xô em......”

Hàn Thiên Sư cắt ngang Tĩnh Sam: “Rõ ràng là em đẩy ngã Lam Vy, lại lẫn lộn đầu đuôi, đổi trắng thay đen!”

Tĩnh Sam giận đùng đùng cãi lại: “Em nói rồi, em không có đẩy cô ta, anh không tin thì thôi!”

Dù sao, cô có nói sự thật thế nào đi nữa cũng không bằng một câu nói dối của Lam Vy có thể làm cho anh tin tưởng.Sắc mặt Hàn Thiên Sư tối lại, không có lên tiếng.

Giây lát, Hàn Thiên Sư giống như nhớ tới cái gì đó, lạnh giọng hỏi: “Vì sao tối hôm qua em theo dõi tôi?”

...... Tĩnh Sam nhíu mày, nổi giận nhìn chằm chằm Hàn Thiên Sư: “Em theo dõi anh? Hàn Thiên Sư, anh mới đầu đuôi lẫn lộn, đổi trắng thay đen đó!”

Hàn Thiên Sư híp mắt nhíu mày, hỏi lại: “Lời này của em là có ý gì?”

Tĩnh Sam giận quá hóa cười: “Ha! Em có ý gì? Lời này anh phải tự hỏi chính anh một chút xem.”

Cô nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, nước mắt lại nhịn không được trượt xuống.

Cô vuốt lung tung một cái, nghẹn ngào mà hỏi: “Hàn Thiên Sư, trêu cợt em, châm chọc em, chơi rất vui đúng không? Có phải là anh cảm thấy, để cho em nhìn thấy anh với cô Lam Vy như keo sơn, thì em sẽ tuyệt vọng, sau đó sẽ ly hôn với anh không?”

......Đôi mày của Hàn Thiên Sư hơi nhíu lại, hoàn toàn nghe không hiểu Tĩnh Sam đang muốn biểu đạt cái gì.

Đang hoài nghi, liền nghe thấy tiêng gầm nhẹ căm phẫn của Tĩnh Sam: “Em cho anh biết, không thể nào đâu! Tĩnh Sam em ngu ngốc, ngớ ngẩn, em gả cho anh thì em chính là vợ anh, đời này anh cũng đừng mong thoát khỏi em!”

Hàn Thiên Sư giật giật cà vạt trước cổ, cảm thấy hô hấp có hơi không trôi chảy. Bây giờ làm ầm ĩ thế nào? Tĩnh Sam đang thổ lộ với anh rằng cô đối với anh sẽ một lòng một dạ sao?

Không đúng! Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là......

“Em vừa mới nói cái gì? Tôi để em nhìn thấy tôi với Lam Vy như keo sơn sao?” Hàn Thiên Sư dùng giọng điệu chế giễu lạnh lùng hỏi.

Anh cảm thấy cô gái ngu ngốc này không hiểu rõ tình hình trước mắt! Nếu như không phải cô theo dõi anh, cô sẽ không nhìn thấy một màn kia vào tối hôm qua. Nói cho cùng, là cô gái ngu ngốc này tự mình rước lấy nhục!

Tĩnh Sam mắt thấy Hàn Thiên Sư không chịu thừa nhận, nắm điện thoại di động bên gối, hung hăng quăng đến người của Hàn Thiên Sư.

“Tin nhắn còn chưa xóa, tự anh xem đi! Trước khi nói em đổi trắng thay đen, trước tiên anh tự suy nghĩ lại hành vi của mình đi!” Tĩnh Sam cắn chặt môi dưới, tức giận trừng mắt với Hàn Thiên Sư.

Hàn Thiên Sư nghe được lời này của Tĩnh Sam, trực giác nhận định có một vài việc anh không biết. Anh mở điện thoại của Tĩnh Sam ra, ấn mở ra mục tin nhắn.

Bên trong, có một tin nhắn duy nhất đến từ ‘nam thần'.

“Nam thần là ai?” Hàn Thiên Sư không vui nhìn về phía Tĩnh Sam.

Tĩnh Sam ha ha cười mỉa: “Anh ta đã trở thành một con heo rồi!”

Hàn Thiên Sư ấn mở dãy số của 'nam thần', không nghĩ tới nam thần lại là anh, trong lòng dễ chịu một chút. Nhưng vừa nghĩ tới lời Tĩnh Sam vừa mới nói, nam thần đã biến thành một con heo, cả khuôn mặt đều đen lại.

Anh mở ra nội dung tin nhắn, chỉ thấy phía trên rõ ràng viết: “Tôi ở lầu hai của nhà hàng phương Tây Mazur chuẩn bị cho em một niềm vui bất ngờ, mau đến đi!”

Mặt mũi Tĩnh Sam tràn đầy biểu cảm quật cường, một dáng vẻ cố chấp muốn tranh thị phi trắng đen.

“Hàn Thiên Sư, đến cùng là ai đang đổi trắng thay đen vậy hả? Anh dám nói, cái tin nhắn này không phải anh gửi không? Anh dám nói, không phải là anh cố ý để em đến nhìn xem các người anh anh em em không?”

Hàn Thiên Sư theo bản năng cãi lại nói: “Tôi không có! Cái tin nhắn này không phải tôi gửi!”

“Ha?” Tĩnh Sam cười cợt trước khả năng mở mắt nói dối của Hàn Thiên Sư: “Hàn Thiên Sư, anh là một người đàn ông, có thể có trách nhiệm một chút được không? Anh dám làm không dám nhận sao? Việc này đã chân thực đặt ở đây rồi, anh vẫn còn lấp liếm sao?”

Hàn Thiên Sư một tay nhéo nhéo mi tâm, trong lòng đã rõ ràng hết thảy.

Anh khẽ thở dài một cái, nghiêm túc nhìn về phía Tĩnh Sam giải thích nói: “Tin nhắn này là do Lam Vy gửi! Điên thoại di động của cô ấy hết pin nên tôi đưa di động cho cô ấy, giữa lúc có rời đi một chút.”

...... Tĩnh Sam yên lặng, không nói gì.

Chuyện xảy ra tối hôm qua nối liền với nhau, tăng thêm giờ phút này Hàn Thiên Sư nghiêm túc giải thích, Tĩnh Sam có phản ứng chậm đến mấy, cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.

Là Tĩnh Sam cắt ngang sự yên lặng trước tiên.

Cô đưa tay, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Hàn Thiên Sư, giọng điệu mềm mại nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, chuyện tin nhắn là em hiểu lầm anh!”

...... Hàn Thiên Sư nhíu mày nhìn về phía Tĩnh Sam, chỉ thấy đôi mắt cô ửng đỏ, đáy mắt còn giữ lại một oan ức nhỏ.

Hàn Thiên Sư giơ tay lên xoa đầu cô, thoải mái nói: “Chuyện này em không sai, không cần xin lỗi!”

Tĩnh Sam mím mím môi, yếu ớt hỏi: “Vậy, bây giờ anh có nguyện ý tin tưởng em không?”

Hàn Thiên Sư nhíu mày, không hiểu ý trong lời này của Tĩnh Sam.

Tĩnh Sam nghiêm túc nhấn mạnh nói: “Hôm qua, thật sự là em không có đẩy Lam Vy! Em có thể thề, nếu như em đẩy cô ta, thì em sẽ bị sét đánh, không được tốt đẹp......”

“Liều lĩnh gì thế? Tôi tin em!” Hàn Thiên Sư kịp thời che miệng Tĩnh Sam, biểu cảm hơi tức giận hổn hển.

Cái cô gái ngu ngốc này, chuyện có bao lớn chứ, đến nỗi còn phải thề độc nguyền rủa chính mình như vậy sao?

Tĩnh Sam nghe được Hàn Thiên Sư nói tin cô, trong lòng bỗng dưng ấm áp, hai tay ôm chặt cái eo cường tráng của Hàn Thiên Sư.

Đầu cô tựa vào ngực Hàn Thiên Sư, rầu rĩ mở miệng nói ra: “Hàn Thiên Sư, cảm ơn anh đã tin tưởng em!”

“Cảm ơn? Sao lại cảm ơn? Lấy cái gì cảm ơn?” Đỉnh đầu, xa xa truyền đến tiếng hỏi xấu xa.

Tĩnh Sam kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Hàn Thiên Sư cúi đầu hướng về môi cô.

Không có bất kỳ ngoài ý muốn gì, anh hôn lên môi cô. Bá đạo, nhưng lại không mất dịu dàng!

Tĩnh Sam ngửa đầu, ngơ ngác đón nhận, cho đến khi nụ hôn kết thúc.

Lúc môi mỏng của Hàn Thiên Sư kéo dài một đường xuống phía dưới thì điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

“Ở trong lòng anh em là đẹp nhất, chỉ có người yêu nhau mới có thể cảm nhận......”

Tim Tĩnh Sam nhảy một cái, biết tiếng chuông này là tiếng chuông của riêng Lam Vy. Lần trước lúc cô với Hàn Thiên Sư Thân mật cũng là tiếng chuông này cắt ngang bọn họ.

Quả nhiên, Hàn Thiên Sư nghe được tiếng chuông này, lập tức đứng thẳng người móc điện thoại ra.

Anh không e dè ở trước mặt Tĩnh Sam ấn nút tiếp nận, khẽ gọi một tiếng Vy.