Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi

Chương 158



Người ta nói không sai, khi đàn ông nghiêm túc với công việc của mình chính là hình dáng đẹp đẽ nhất.

Vương Tuấn Dương hồi lâu không nghe thấy tiếng người mở cửa nói gì, liên ngẩng đầu lên.

“A”

Hạ Cẩn Mai bị bắt quả tang nhìn trộm không nhịn được kêu lên một tiếng.

Vương Tuấn Dương cũng sửng sốt giây lát.

Khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt vui vẻ hẳn: “Sao em lại tới đây?”

Hạ Cẩn Mai không có soi gương nhưng có thể cảm thấy được mặt mình đang nóng bừng lên.

Cô còn chưa kịp trả lời thì chiếc xe lăn của Vương Tuấn Dương đã tới trước mặt.

“Nhớ tôi nên không nhịn được mà tới à?”

Vương Tuấn Dương thì thâm bên tai cô.

Người đàn ông này thích nhất là nói mấy chuyện kiểu mờ ám.

Hạ Cẩn Mai trừng mắt: “Anh đừng có mơ”



“Gì mà như con mèo xù lông thế?”

Vương Tuấn Dương vui vẻ châm chọc.

Khóe môi cười cợt thích thú.

“Tôi đi về đây.Đúng là không nên đến đây để anh trêu chọc mà”

Hạ Cẩn Mai tức cành hông, xoay người định đi, liên bị Vương Tuấn Dương túm lại: *Sao? Chưa gì đã giận dỗi thế? Em nói đi, tới tìm tôi có việc gì?”

Hạ Cẩn Mai lúng túng.

Bàn tay bị đối phương câm chặt không sao thoát được.

Mãi một lúc cô mới tìm ra được câu trả lời: “Mời…anh đi ăn trưa!”

Cái gì vậy trời? Hạ Cẩn Mai thật sự không ngờ lời đó lại có thể thốt ra từ miệng cô.

Còn Kiêu Chính Minh, tính sao đây? Cô còn đang thầm ai oán trong lòng, đôi mắt Vương Tuấn Dương đã hấp háy.

“Ô! Ra là muốn ăn trưa cùng tôi! Vậy nói xem muốn mời tôi ăn món gì nào?”

Hạ Cẩn Mai hơi nhột trong lòng.



Thôi đã trót nói ra miệng rồi thì chỉ đành để cho cả hai người đàn ông ăn trưa cùng cô chứ biết sao giờ.

Cô lém lỉnh nói: “À, tôi có biết một nhà hàng quê rất ngon, chúng ta qua đó ăn trưa.Nhưng mà nếu như anh không muốn đi thì thôi!”

“Đi chứ.Đương nhiên đi! Ăn được của em một miếng đâu có dễ!”

Vương Tuấn Dương lập tức đáp trả.

Cả một quãng thời gian dài sau đó, Hạ Cẩn Mai cũng không biết răng mình đã trải qua thế nào.

Cô chỉ biết rằng lúc này đây cô đang ngồi trước mặt hai người đàn ông quanh một cái bàn tròn.

Mặt Vương Tuấn Dương y như cái bánh đa ngâm nước và Kiêu Chính Minh thì cũng không khá hơn.

Không gian yên ắng thật dọa người.

Vương Tuấn Dương lừ mắt một hồi rồi cất tiếng nói.

“Hạ Cẩn Mai, tại sao anh ta lại ở đây?”

Hạ Cẩn Mai đang định mở miệng.

Kiêu Chính Minh không rõ là cố ý trêu ngươi hay thế nào mà lại cất tiếng trước cả cô: “Chuyện là chúng tôi gặp nhau ở viện, cô ấy nghĩ tôi giúp bác Hạ tìm thận nên mời tôi đi ăn.Tôi cũng đã giải thích chuyện ghép thận là do một người khác tìm được thận tương thích nhưng mà lời mời cũng đã nói ra, không lẽ không thể cùng nhau ăn một bữa cơm?”