Vợ À Nghe Nói Em Yêu Thầm Tôi

Chương 5: Tôi Là Mộ Vân Hi



Muốn Mộ Vân Hi chuyển vali lên tầng năm quả thực rất khó nên cô không từ chối.

“Được thôi, cảm ơn đàn em trước, lát nữa tôi mời cậu ăn cơm trưa.”

Cô không phải là người thích mang ơn, vị nam sinh này đã giúp đỡ cô nên đương nhiên cô muốn cảm ơn.

Hai tai nam sinh phiếm hồng, nghe thấy tiếng “đàn em” này, không khỏi buồn bực.

Không phải anh ta trông lớn tuổi hơn cô à, sao lại biến thành đàn em rồi?

Ngày thường ký túc xá nữ nam sinh chắc chắn không thể vào, nhưng hôm nay là ngày khai giảng. Mỗi năm cứ vào ngày này, dì quản lý ký túc sẽ khai ân cho nam sinh có cơ hội được thể hiện trước mặt các nữ sinh, vậy nên hôm nay mới có thể nhìn thấy không ít các nam sinh đứng tại nơi này.

Nam sinh giúp Mộ Vân Hi đem vali hành lý lên tầng năm xong: “Đây là phòng ký túc xá của chị, cái đó, có thể kết bạn WeChat không?”

Mộ Vân Hi sửng sốt, cười nói: “Xin lỗi, tôi mới trở về từ nước ngoài, vẫn chưa có WeChat, có điều tôi có thể cho cậu số điện thoại của tôi.” Đã nghĩ đến việc muốn mời người ta ăn cơm, lưu lại chút phương thức liên lạc cũng là điều nên làm.

Nam sinh vốn đang có chút thất vọng, nghe thấy cô muốn cho số điện thoại, đôi mắt ngay lập tức sáng bừng lên.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, nam sinh phải rời đi, liếc mắt nhìn Mộ Vân Hi điệu bộ muốn nói lại thôi.

Mộ Vân Hi mỉm cười nhìn về phía anh ta: “Đàn em, còn có chuyện gì sao?”

Nam sinh nhìn thoáng qua bốn phía, đè thấp giọng nói: “Trong ký túc xá của chị có người tên là Khương Như Lâm, nếu có thể, chị đừng xảy ra xung đột gì với cô ta đấy nhé.”

Anh ta nói xong thì vội vã rời khỏi.

Hai mắt Mộ Vân Hi hơi lóe sáng.

Khương Như Lâm...... Thật đúng là duyên trời định.

Cô sửa sang lại đầu tóc rồi đi vào ký túc xá.

Trong phòng ký túc xá chỉ có hai người, một nữ sinh với mái tóc dài thẳng và một nữ sinh khác với mái tóc ngắn đến ngang tai, ánh mắt hai người đồng thời dừng ở trên người Mộ Vân Hi.

Mộ Vân Hi kéo vali hành lý bước vào, mi mắt cong cong nhìn hai người họ: “Chào hai cậu, tôi là Mộ Vân Hi, sinh viên năm ba ngành thiết kế thời trang, về sau sẽ là bạn cùng phòng của hai cậu, mong được chiếu cố nhiều hơn.”

Nữ sinh tóc ngắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mộ Vân Hi một cái rồi quay đi chỗ khác.

Mộ Vân Hi sờ mũi, cô xấu xí lắm sao? Tại sao thái độ của bạn cùng phòng mới lại lạnh nhạt đến vậy?

Nhưng nữ sinh tóc dài kia lại mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ: “Tôi tên Cố Diệc Dao, còn cô ấy là Cao Thiến Tuyết, cậu chính là học sinh trao đổi mới đến của lớp chúng tôi phải không nhỉ.” Giảng viên phụ đạo đã nói với cô ấy về chuyện của sinh viên trao đổi.

Mộ Vân Hi cười gật đầu, nhìn xung quanh một vòng: “Không biết giường ngủ của tôi ở chỗ nào?”

Cố Diệc Dao chỉ vào một trong những chiếc giường trống cạnh cửa: “Đây là chỗ của cậu.”

Mộ Vân Hi nhìn thoáng qua, giường đệm trong ký túc xá đã lâu không có người ngủ, bụi bặm bám đầy trên đó, cô lấy từ trong vali ra một chiếc chậu rửa mặt nhỏ và khăn lông, định dọn dẹp lại một chút.

Mấy thứ này đều là Lâm Nhược Vi giúp cô chuẩn bị sẵn từ hôm qua.

“Đúng rồi, đây là quà tôi muốn tặng cho hai cậu, hy vọng hai cậu sẽ thích.”

Mộ Vân Hi lấy hai hộp quà nhỏ từ trong vali hành lý ra, lần lượt đưa cho Cố Diệc Dao và Cao Thiến Tuyết.

Cao Thiến Tuyết chỉ nhìn thoáng qua chứ không hề nhận, Cố Diệc Dao tuy nhận nhưng trên mặt thoáng có chút ngượng ngùng.

“Chúng tôi đều không chuẩn bị gì cho cậu, vậy mà lại nhận quà của cậu, cảm ơn nhé, bạn học mới.”

Mộ Vân Hi cười cười, tầm mắt dừng ở trên người Cao Thiến Tuyết, ý bảo cô hãy nhận lấy món quà này: “Không phải thứ gì quá quý giá đâu, chỉ là vài món đặc sản của thành phố nơi tôi đang học mà thôi, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm nên mới mang một ít về đây.”

Cao Thiến Tuyết mím môi, nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.

Mộ Vân Hi mỉm cười, người bạn cùng phòng này có vẻ cũng không hợp để ở chung lắm đâu.

Cố Diệc Dao nhận đồ của người ta, làm gì đến nỗi không biết xấu hổ mà nhìn Mộ Vân Hi một mình quét dọn vệ sinh, nên đã đứng dậy giúp đỡ.

Thừa dịp Cao Thiến Tuyết không chú ý, thấp giọng nói: “Tính tình của Thiến Tuyết là như vậy đó, ở trước mặt người lạ cực kỳ nhút nhát, nhưng thực ra chỉ cần thân quen một chút là ổn thôi, cũng không phải không thích cậu đâu, cậu đừng quá để ý.”

Mộ Vân Hi mỉm cười: “Sẽ không, đúng rồi, chiếc giường trống còn lại kia là của ai, vẫn còn người chưa đến sao?”

Cố Diệc Dao bĩu môi, giống như có chút không muốn nhắc tới: “Chỗ đó không có ai ở.”

Kết quả vừa mới nói xong, cửa phòng ký túc xá đã bị người ta phá tung ra

Thật sự là bị phá tung, cửa đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng vang lớn khiến mấy người trong phòng ký túc xá bị dọa sợ.

Cố Diệc Dao nhìn người vừa bước vào, mặt trở nên đen xì, tức giận nói: “Khương Như Lâm, có phải cô bị điên không vậy, không biết cách mở cửa sao cho đàng hoàng à, phá cái gì mà phá! Phá hỏng cửa rồi cô tự đi mà đền!”

Trên mặt Khương Như Lâm đeo kính râm, còn kéo theo một chiếc vali hành lý hai mươi tấc, dường như không nghe thấy lời Cố Diệc Dao nói, đi đến mép giường trống không, nhìn thứ được đặt trên bàn mình, nhíu mày: “Ai cho các cô để đồ ở đây mà không có sự cho phép của tôi hả, bưng đi!”

Trên bàn đặt chiếc chậu rửa mặt nhỏ, là Cố Diệc Dao vừa mới đặt ở đó, dù sao thì Mộ Vân Hi cũng đang muốn lau sạch giường bên này, chậu rửa mặt đặt ở đây thực sự có chút vướng víu.

Ánh mắt Mộ Vân Hi lóe sáng, bước qua, nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, là tôi để, bâu giờ tôi sẽ mang đi.”

Khương Như Lâm quét mắt đánh giá cô một lượt, lông mày càng thêm nhăn nhó: “Cô lại là ai nữa, bây giờ người quản lý cái ký túc xá này đúng là càng ngày càng lộn xộn, ai cũng có thể tùy tiện vào phòng ký túc của người khác rồi sao?”

Cô ta nhìn thoáng qua vài giọt nước còn đọng lại trên bàn, mở miệng lần nữa: “Chưa tính đến chuyện để đồ bừa bãi mà không được sự cho phép của người ta, còn dám làm nơi ở của người ta rối tung rối mù hết cả lên, loại người gì vậy trời, đúng là một chút tố chất cũng không có!”

Nói xong còn nhìn chằm chằm Mộ Vân Hi, hiển nhiên lời này là nói cho Mộ Vân Hi nghe.

Vốn dĩ Cố Diệc Dao vẫn luôn chịu đựng, nghe đến đó đã không thể nào nhịn được nữa, ném chiếc giẻ lau trong tay xuống bàn, tức giận nói: “Khương Như Lâm, đồ là tôi để, nước là tôi làm đổ, cô khó chịu cái gì ở đây? Bày ra cái tính tiểu thư gì chứ? Đây là trường học, không phải nhà họ Khương của cô, cho dù cô là nhị tiểu thư của tập đoàn Vũ Vi, nơi này cũng không phải là chỗ để cho cô bày ra cái tính đại tiểu thư đấy rõ chưa.”

Khương Như Lâm cười, kiêu ngạo nhìn hai người: “Tôi đóng học phí, đương nhiên cái giường này sẽ thuộc về tôi, mấy người không được sự cho phép của tôi đã dám để đồ ở chỗ này, có chút đạo lý nào không? Có vài người ấy, thật đúng là mặt dày.”

Cô ta lại liếc mắt đánh giá Mộ Vân Hi, lại nhìn lướt qua Cao Thiến Tuyết một cái, mở miệng nói lời khinh thường: “Còn những người không đủ tiền mua nổi quần áo hàng hiệu thì đừng mua nữa, mặc mấy thứ đồ vỉa hè còn dám ngồi ở chỗ này giả dạng thục nữ cái quái gì chứ.”

Cao Thiến Tuyết ngồi một bên nghe được lời này, quyển sách trong tay đột nhiên bị nắm chặt.

Mộ Vân Hi hơi nheo mắt đánh giá Khương Như Lâm, tuy rằng trước khi trở về đã từng điều tra qua vị tiểu thư nhà họ Khương này, nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy, người này so với sự hiểu biết của cô còn ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì hơn gấp nhiều lần.

Cố Diệc Dao tức đến mức xanh mặt, trừng mắt nhìn Khương Như Lâm: “Khương Như Lâm, đủ rồi đấy, cô cho rằng bản thân mình khoác một đống hàng hiệu thì chính là công chúa hay sao? Chẳng qua cũng chỉ là một con quạ bay được lên cành cây mà thôi, cũng chẳng phải phượng hoàng, đắc ý cái gì chứ! Cô cho rằng tôi không biết cái mớ hỗn độn đó trong gia đình cô sao?”

Khuôn mặt Khương Như Lâm biến sắc, giơ tay lên định đẩy Cố Diệc Dao ra, kết quả lại bị người khác nắm chặt.