Vợ À Nghe Nói Em Yêu Thầm Tôi

Chương 3: Anh Có Thể Đưa Em Đi Cùng Không?



Mộ Vân Hi đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ bố không bị tai nạn, mẹ cũng không cả ngày đều uống rượu, ba người một nhà bọn họ sống hạnh phúc bên nhau. Mà cô chính là bảo bối được bao bọc trong lòng bàn tay của bố và mẹ.

Đột nhiên, trong nhà cháy lớn, ngọn lửa cực nóng bao vây lấy cô. Cô sợ hãi vừa khóc vừa gọi bố gọi mẹ, nhưng lại không thấy bóng dáng bố mẹ đâu cả.

Ngọn lửa hoành hành, thiêu đốt da thịt cô, cô đau đớn hét lên một tiếng rồi mở mắt ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà màu trắng, có mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Cô ngơ ngẩn nhìn, vẫn chưa thể định hình được bản thân mình đang ở nơi nào, bỗng nhiên cô nhớ đến điều gì đó, chật vật đứng dậy từ trên giường muốn đi xuống.

Kết quả lại té lăn ra đất.

Cửa phòng bệnh được mở ra, bóng dáng cao lớn của một người thiếu niên hiện ra trước mắt cô.

Nhìn thấy Mộ Vân Hi ngã dưới đất, thiếu niên cau mày, đi đến bên cạnh đỡ cô lên giường.

“Bị thương thì yên ổn nằm trên giường đi, lăn lộn cái gì?”

Chàng thiếu niên này trông rất đẹp trai, như là từ truyện tranh bước ra vậy, nhưng thứ dừng lại trong mắt Mộ Vân Hi lúc này lại không phải là gương mặt đẹp trai của anh, mà là ánh mắt lãnh đạm kia.

Cô bối rối, nhưng ngay giây tiếp theo lại nắm lấy bàn tay người thiếu niên: “Mẹ em đâu?”

Đôi mắt người thiếu niên hơi lóe sáng, trên mặt không có chút biểu cảm nào: “Nằm yên, bác sĩ nói cả chân và cánh tay của em đều đã bị gãy, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không sẽ để lại di chứng.”

Mộ Vân Hi vẫn nắm chặt cánh tay người thiếu niên không buông, cố chấp hỏi: “Mẹ em đâu?” Trong mắt ngập tràn sự kinh hoảng và sợ hãi.

Người thiếu niên nhìn thoáng qua bàn tay trắng trẻo mập mạp của cô, nắm chặt đến mức khiến tay áo của anh hiện ra cả nếp gấp, anh khẽ nhíu mày, chuyển đề tài: “Em đói chưa? Tôi đi mua cơm cho em.”

Mộ Vân Hi yên lặng nhìn người thiếu niên với đôi mắt ngấn lệ.

Thiếu niên đối diện với đôi mắt của cô, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Nhà em đã bị lửa thiêu rụi.”

“Vậy mẹ em đâu?” Mộ Vân Hi vẫn cố chấp hỏi, hai bàn tay đang bám lấy cánh tay người thiếu niên khẽ run, nước mắt muốn rơi nhưng cũng không rơi nổi.

Người thiếu niên nhìn cô, không đành lòng, nhưng vẫn nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Mẹ em đã chết rồi.”

Hai mắt Mộ Vân Hi mở to, không biết lấy sức lực ở đâu ra, bỗng nhiên đẩy mạnh người thiếu niên một cái.

“Anh nói bậy, mẹ em sẽ không chết!”

Cô hét, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, cô giãy giụa muốn xuống giường.

Người thiếu niên bị đẩy đến mức đứng không vững, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, đè chặt cô: “Đừng náo loạn nữa, cho dù bây giờ em có đi cũng không vãn hồi được gì nữa đâu, bà ấy đã chết rồi, chết trong đám cháy lớn đêm đó.”

Cả tòa trang viên đều bị đốt thành tro bụi, chứ đừng nói đến người ở bên trong.

Nghe nói nhân viên phòng cháy cần phải mất năm đến sáu tiếng đồng hồ mới có thể dập tắt, ánh lửa chiếu sáng cả nửa bầu trời đêm Vân Thành.

Mộ Vân Hi bị người thiếu niên ấn chặt trên giường, nước mắt không ngừng lăn xuống, cuối cùng cô không nhịn được nữa mà gào khóc.

Chàng thiếu niên nhìn cô, do dự vài giây, chung quy vẫn là không đành lòng, giơ tay vỗ nhẹ lưng cô, sau đó ôm cô vào lòng, dường như muốn cho cô sự ấm áp, nhưng trước sau vẫn không nói lời nào.

Mộ Vân Hi khóc không ra hơi, nước mắt nước mũi làm bẩn cả quần áo người thiếu niên, nhưng anh cũng không quá để ý, chỉ đau đầu nghe tiếng khóc của Mộ Vân Hi, nơi đáy mắt có chút hụt hẫng.

Anh không biết cách dỗ người khác, chứ đừng nói đến dỗ một người con gái.

Nỗi đau mất đi người thân anh có thể hiểu, nhưng lại không thể nào an ủi.

Cuối cùng, khi Mộ Vân Hi đã khóc không thành tiếng nữa, thiếu niên mới mở miệng: “Người chết cũng đã chết rồi, cho dù em có đau khổ thế nào thì mẹ em cũng sẽ không thể trở về được.”

Mộ Vân Hi ngồi ở trên giường, khuôn mặt non nớt tràn đầy nỗi đau thương và tuyệt vọng.

Cô đã không còn mẹ nữa rồi.

Người thiếu niên nhìn cô, mím môi, lấy hết dũng khí đưa một tờ báo cho cô.

Mộ Vân Hi nhận lấy, ngơ ngẩn nhìn tờ báo, nước mắt vừa ngưng lại lần nữa chảy xuống.

——《 Mộ gia cháy lớn, tổng giám đốc tập đoàn Vũ Vi Vân Cảnh và con gái của bà đã bị chôn vùi trong biển lửa! 》

——《 Chủ tịch tập đoàn Vũ Vi Mộ Thiên Thành đột ngột tái phát bệnh tim, qua đời sau khi nỗ lực cứu chữa thất bại! 》

——《 Thiên kim Mộ thị trở về, mạnh mẽ tiếp quản tập đoàn Vũ Vi! 》

Tiêu đề cực lớn, chỉ rõ những biến cố đã xảy ra với Mộ gia ở Vân Thành trong thời gian vừa qua.

Ánh mắt Mộ Vân Hi dán chặt lên thời gian được đề trên tờ báo, đã mười ngày trôi qua kể từ vụ cháy lớn ấy!

“Nếu cần thiết, tôi có thể giúp em thông báo cho dì.” Giọng nói lãnh đạm của người thiếu niên quanh quẩn bên tai Mộ Vân Hi.

Hốc mắt Mộ Vân Hi đỏ hoe, nước mắt thấm ướt tờ báo.

Nghe thấy lời người thiếu niên nói, cô bám chặt lấy áo anh, hai mắt đỏ hoe yên lặng nhìn, đôi mắt to tràn ngập sự khẩn cầu.

Dường như người thiếu niên đã hiểu ra điều gì đó, hỏi: “Không muốn trở về?”

Mộ Vân Hi lắc đầu.

Ấn tượng duy nhất của cô đối với người dì này là khi bà ta xuất hiện trong nhà cô, chỉ thẳng vào cô và mẹ, mắng hai người là sao chổi vì đã hại bố cô thảm đến mức này.

Cái ánh mắt như nhìn đống rác rưởi bẩn thỉu ấy đã in sâu vào tâm trí cô cho đến tận bây giờ.

“Em có còn người thân nào khác không?” Thiếu niên hỏi.

Mộ Vân Hi cúi đầu, nước mắt không ngừng lăn xuống.

Ông nội thương yêu cô nhất đã đi rồi, bố thì đang nằm ở bệnh viện, nhiều năm như vậy vẫn chưa hề tỉnh lại, mẹ cũng đã không còn.

Cô không còn người thân nào nữa rồi!

“Thế giờ em định làm gì? Em vẫn chưa thành niên, nếu không còn người thân nào khác vậy thì dì chính là người giám hộ của em, hay là em muốn bị tống vào cô nhi viện?”

Mộ Vân Hi ngơ ngác nhìn anh.

Cô không biết!

“Tại sao lại cháy?” Rất lâu sau, Mộ Vân Hi mới chậm rãi hỏi một câu.

Nếu không có trận hỏa hoạn đó, mẹ sẽ không chết, ông nội vẫn sẽ còn sống.

“Thấy bảo là ngoài ý muốn, ngày mùa hè quá nóng nên lửa mới cháy lan nhanh như vậy.”

Thiếu niên không nói là bởi vì không được báo cháy kịp thời, nên đợi tới lúc xe cứu hỏa đến thì đã quá muộn để cứu chữa rồi.

Mộ Vân Hi lắc đầu, không biết là mình không tin lời người thiếu niên này nói, hay là phủ định cách giải thích này.

Thiếu niên đi ra ngoài, để lại một mình cô ở trong phòng bệnh, nhưng khi quay về thì xách một đống đồ ăn trên tay. Mộ Vân Hi luôn nằm trên giường, giống như một con búp bê rối gỗ không có linh hồn, chỉ khi nhìn thấy những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống kia mới có thể biết được cô vẫn đang còn sống.

Một đứa trẻ mới mười hai tuổi, đột nhiên phải trải qua biến cố lớn như vậy, sớm đã không biết nên đối mặt như thế nào nữa rồi.

Đôi mắt người thiếu niên có chút âm u, nhìn cô, từ từ mở miệng: “Nếu tôi là em, tôi sẽ sống cho thật tốt, đợi tương lai có đủ năng lực rồi, sẽ đi đòi lại tất cả những thứ vốn phải thuộc về mình.”

Mộ Vân Hi ngơ ngẩn nhìn anh, thứ thuộc về cô, còn có thứ gì là thuộc về cô nữa đây?

Cô đã không còn gì nữa rồi

Chàng thiếu niên nhìn cô, một tia sáng xẹt qua đôi mắt lãnh đạm, anh nhàn nhạt nói: “Theo tôi được biết, vụ hỏa hoạn kia cũng không hẳn là do ngoài ý muốn, chẳng lẽ em không muốn điều tra rõ chân tướng vụ việc lần này sao?”

Mặc dù là ngày mùa hè cực nóng, trời có hanh khô đến mấy cũng không thể thiêu rụi đến mức như vậy được, tòa trang viên đó, đã bị đốt cháy hoàn toàn.

Mộ Vân Hi mở to hai mắt nhìn, trong mắt toàn là vẻ khiếp sợ!

Không phải ngoài ý muốn, vậy mẹ của cô......

“Chỉ có cách làm bản thân mạnh hơn, cô mới có cơ sở để tìm ra chân tướng sự việc, mà bây giờ, cô vẫn chưa đủ tư cách!”

Mộ Vân Hi há miệng thở dốc, nhìn chằm chằm người thiếu niên kia, trong mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt, cô dùng hết sức nắm chặt áo anh.

“Anh có thể dẫn em đi theo không?”

Chàng thiếu niên nhìn cô chằm chằm, cười, trong phút chốc ngỡ như hoa nở xuân về.

“Em biết tôi là ai sao?”

Mộ Vân Hi lắc đầu.

“Em không biết tôi là ai, vậy mà cũng muốn đi theo?”

Mộ Vân Hi bám áo anh không nói thêm gì, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, với lực đạo kia, chẳng khác nào như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Người thiếu niên nhìn cô hồi lâu, mím môi, khẽ nói: “Sở Giang Trì, tên của anh.”