Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 737



Nhưng không sao, Cố Tiểu Mạch đã uống hết nửa ly rượu rồi!

Hứa Nhân Nhân thầm nguyền rủa: “Đồ rác rưởi!” Cô ta quay người và nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Minh Uy nhận ra giọng nói của Mộ Bắc Ngật thì đứng yên tại chỗ.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật cực kỳ lạnh lùng, nhìn chằm chằm mấy tên tay sai, giọng nói lạnh lùng: “Cần tôi tống ra ngoài?”

Bầu không khí đột nhiên như đóng băng, động nhẹ một cái, tuyết lở đất nứt.

Ngay cả quản lý cũng sợ hãi đứng một bên, thức thời không dám lên tiếng, Cố Tiểu Mạch cũng vô thức siết chặt áo khoác, hừ một tiếng.

Nhóm người của Minh Uy chậm chạp xếp thành hàng rồi tách ra hai bên, Mộ Bắc Ngật ngước mắt lạnh lùng nhìn Minh Uy, tay anh ta vẫn còn cầm ly rượu, rượu bên trong sóng sánh lắc lư.

“Vừa nãy cậu muốn đánh?” Giọng điệu của Mộ Bắc Ngật không mặn không nhạt nhưng khi truyền vào tai của Minh Uy không khỏi khiến anh †a run lên bần bật, nhận thấy nguy hiểm ập xuống nên ánh mắt trở nên căng thẳng.

ich Bách, biết xử lý thế nào chưa?”

“Vâng, Tổng giám đốc Mộ, tôi cam đoan những tên này sẽ không bao giờ xuất hiện ở Kinh Đô”

“Tay nào đụng vào em ấy, chém”

Giọng nói của Mộ Bắc Ngật lạnh lẽo, khuôn mặt không còn ấm áp mà chỉ có xa lánh và thờ ơ. Câu nói rét lạnh ấy khiến Cố Tiểu Mạch hoàn toàn chấn động, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ.

Mộ Bắc Ngật thừa nhận rằng anh chưa bao giờ là một người tốt bụng, không có nhiều lòng trắc ẩn. Và điểm yếu duy nhất chính là người phụ nữ trước mặt anh.

Mộ Bắc Ngật không tức giận vì Cố Tiểu Mạch chần chừ không đến, mà anh chủ động bước tới, bỏ xuống sự kiêu ngạo vốn có, ngay trước mặt mọi người rút khăn tay từ trong túi ra, nắm lấy tay Cố Tiểu Mạch, giúp cô lau vết rượu.

Khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch đông cứng lại, cô cảm thấy ý định ra ngoài tìm đàn ông mua vui đã bị lật tẩy, đứng trước Mộ Bắc Ngật liền cảm thấy bối rối. . truyện tiên hiệp hay

Bác sĩ, ông nhìn cái ý tưởng tồi tệ này đi?

Lừa tôi không biết chuyện yêu đương sao? Mà chuyện lớn thế này cũng không thấy Ngu Sâm và Tiểu Bất Điểm ló mặt, chẳng lẽ cô tới nhầm quán bar rồi sao?

Mộ Bắc Ngật lau ngón tay của Cố Tiểu Mạch với vẻ mặt u ám, sau đó ném khăn lên bàn, ánh mắt dán chặt vào Cố Tiểu Mạch: “Muốn đi đâu?”

Cố Tiểu Mạch mân mê vạt áo, im lặng không nói.

“Một phòng riêng.”

Mộ Bắc Ngật nhàn nhạt dặn dò quản lý, quản lý cũng không chút lơ là liền nhanh chóng đáp ứng, đi trước mở đường.

Ộ nắm tay cô, giọng nói rót vào tai mang theo vài phần nam tính quyết liệt: “Đêm nay để em vui vẻ.”

Cố Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật kéo đến phòng riêng ở tầng cao nhất, quản lý còn chọn phòng đặc biệt nhất, Cố Tiểu Mạch vừa bước vào liền nhìn thấy chiếc giường lớn màu đen vô cùng bắt mắt.

Trong phút chốc, tất cả rối rắm và ngại ngùng đều biến mất, cô tỉnh táo kịp thời.

Cô tách khỏi tay Mộ Bắc Ngật, xoay người định chạy, cánh cửa phía sau bị Mộ Bắc Ngật mau chóng đóng lại, ngón tay mảnh khảnh từ từ khóa cửa.

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật trở nên ấm áp: “Một mình đến đây định làm gì? Hửm?”

“Hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn đi tìm ông chủ và Tiểu Bất Điểm”

Cố Tiểu Mạch muốn chạy trốn nhưng vô hình lại khơi dậy sự tức giận của Mộ Bắc Ngật, anh vung tay đẩy vai cô về phía cánh cửa, bao phủ cả người cô bằng hơi lạnh tản mác, mạnh mẽ bá đạo.

Cố Tiểu Mạch thoáng run người, đôi mắt của Mộ Bắc Ngật nheo lại đầy nguy hiểm: “Em trốn tôi như vậy lại đến đây tìm đàn ông? Hửm?”

Cố Tiểu Mạch không đờ đẫn nữa mà cảm nhận rõ ràng sự tức giận của Mộ Bắc Ngật, vô thức giải thích: “Đúng là tôi có suy nghĩ này, nhưng nó đã thành công đâu? Lần đầu tôi làm như vậy đấy, sẽ không có lần sau đâu.”

Gô trả lời một cách trung thực và chân thành, cố gắng làm dịu cơn giận của Mộ Bắc Ngật, để anh cho cô rời khỏi đây.

Cô không ngờ bản thân lại cùng với đối tượng nguy hiểm này ở riêng một căn phòng có chiếc giường cực lớn. Mới nãy cô còn uống hai ly rượu mạnh, đầu óc thoáng mơ hồ.