Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 201



Chương 201:

 

Cố Lan Tâm hít một hơi thật sâu, từ từ ngước mắt lên nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt dịu dàng, cô ta nhẹ nhàng gọi, “Bắc Ngật..”

 

Cố Tiểu Mạch vẫn rất lạnh lùng, cô từ từ đứng thẳng dậy, “Cố Lan Tâm, nếu Nám Nám có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho c‹ Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn Cố Tiểu Mạch một cái rồi hỏi, chuyện gì?”

 

Cố Lan Tâm nhìn thấy Cố Tiểu Mạch rời khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật, lập tức đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, muốn ôm lấy anh, nói: “Bắc Ngật, em thật sự không cố tình… Em chỉ muốn đưa Nám Nám đi chơi khu vui chơi một chút thôi, không ngờ con bé lại phát bệnh, Bắc Ngật, anh hãy tin em, được không?”

 

Nám Nám được y tá đẩy ra bên ngoài, cơ thể gầy gò ốm yếu nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, mất đi màu hồng hào và sức sống.

 

Đã xảy ra Sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô cùng u ám, Cố Lan Tâm đứng trước mặt Mộ Bắc Ngật nhưng lại nhìn thấy sự không vui và trách móc trong đôi mắt anh, nhất thời Cố Lan Tâm phải chịu một cú đả kích rất lớn.

 

Cố Tiểu Mạch không muốn nhìn cảnh tượng ấm áp của bọn họ, lúc này cô không muốn suy nghĩ gì cả, Cố Tiểu Mạch quay người tập tễnh bước theo Nám Nám, lặng lẽ rời khỏi nơi này.

 

Cố Chấn Hải thấy vậy, lập tức đi lên phía trước, giải thích thay cho.

 

Cố Lan Tâm: “Tổng giám đốc Mộ, Lan Tâm thật sự không cố tình, cậu đừng trách con bé, con bé không hề có ý xấu”

 

“Lan Tâm, chuyện lần này em hãy nghĩ cho kỹ, em sai ở đâu.”

 

Mộ Bắc Ngật không nghe lời giải thích của Cố Chấn Hải, lạnh lùng lên tiếng, anh đẩy Lan Tâm ra, không nhìn họ thêm một giây nào nữa, quay người đuổi theo Cố Tiểu Mạch, không chút do dự.

 

Hai tay Cố Lan Tâm sững lại trong không trung, khuôn mặt méo mó khó coi vô cùng.

 

Cố Chấn Hải bước đến, nhìn Cố Lan Tâm, bây giờ không có người nào nữa, Cố Chấn Hải có chút tức giận: “Lan Tâm, sao con lại đưa đứa bé đó đến khu vui chơi, đây không phải cách làm việc của con”

 

chapter content



 

Cô bất giác nhớ đến cảnh tượng ban nãy, nếu nói không thất vọng và buồn bực thì đó chỉ là giả mà thôi.

 

“Sao anh lại đến đây?”

 

Mộ Bắc Ngật đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh, anh lên tiếng gọi: “Ngồi xuống nghỉ một chút”

 

“Không..”

 

“Aaal”

 

Cố Tiểu Mạch còn chưa nói xong, cổ tay đã bị Mộ Bắc Ngật năm lấy, Cố Tiểu Mạch “a” lên một tiếng rồi ngồi xuống… chân của Mộ Bắc Ngật.

 

Cố Tiểu Mạch bỗng nhảy cẵng lên, tư thế này hình như có chút mập mờ, ám muội, cô lập tức nổi giận hét lên, “Mộ Bắc Ngật, mau buông tôi rai”

 

Mộ Bắc Ngật cũng không làm khó cô, biết lúc này tâm trạng của cô đang rất tồi tệ, cô vừa có chút phản kháng, Mộ Bắc Ngật bế cô lên đặt cô ngồi xuống bên cạnh mình.

 

Ánh mắt rơi lên đôi chân bị thương của cô, “Chân, đau không?”

 

“Mộ Bắc Ngật, vừa nãy ở trước mặt bọn họ, anh không phải nên đi dỗ Cố Lan Tâm của anh sao, tôi đối xử với cô ta như vậy, anh không tức giận à?”

 

“Tại sao tôi phải tức giận?”

 

Cố Tiểu Mạch “hạ thấp” chính mình theo bản năng, cô muốn đẩy anh ra, nhưng không ngờ, một câu nói của Mộ Bắc Ngật khiến cô sững sờ, khiến cô không thốt lên lời.

 

Cô mím môi, “Những lời tôi vừa nói không phải là những lời nói ra trong lúc tức giận, nếu Nám Nám có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô ta: “Tôi giúp cô, được không? Giúp cô đi chữa bệnh cho Nám Nám, giúp cô điều tra rõ ràng, thậm chí có thể giúp cô xả giận” Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch đang ngồi bên cạnh, cô nhìn về phía trước, mái tóc suôn mượt buông xuống.

 

Cô cụp mắt xuống, che đi mọi cảm xúc của mình, không rơi nước mắt, ánh mắt ảm đạm, giống như không có thứ gì có thể đả kích cô.

 

Còn câu nói của Mộ Bắc Ngật đã thể hiện rõ tâm tư của anh, nhưng rất bất lực, Tổng giám đốc Mộ tỏ tình mà không tìm một thời gian và địa điểm thích hợp.

 

Làm gì có ai ở bệnh viện nói ra những lời như thế này chứ…

 

Hoa tươi đâu, nến sáng đâu, anh yêu em đâu?

 

Cố Tiểu Mạch cười nhẹ một tiếng, cô không quan tâm cho lắm.