Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 5: Không Được Thương Tổn Con Trai Của Tao!!!



Mặt đất phía trước tòa lầu nhỏ chợt vỡ ra, trên mặt đất có màu nâu đen của Khư giới, một bóng dáng dữ tợn thân như con nhện, tay người nhưng lại có chân nhện màu trắng sắc nhọn, từ bên trong lao ra… Giống như con cá nhảy lên từ mặt nước.

Cái đầu rõ ràng là một gương mặt vặn vẹo, có hàm răng nanh bén nhọn, cái cằm bị kéo căng ra tạo thành mũi nhọn, phần gáy thật dài như mãng xà, co duỗi tự nhiên, đang hung hăng cắn tới Triệu Thanh Miên.

"Là khư thú cấp C, Dục Ma Cơ!" Dưới lòng bàn chân Triệu Thanh Miên toát ra khí lạnh, hắn có cảm giác thân thể mình đã trở nên cứng ngắc, khư thú kia bắn đến với tốc độ nhanh đến mức hắn không thể làm ra động tác tránh né.

Bỗng “Bành” một tiếng, thân thể hắn bị đánh bay. Người đẩy hắn ra là Sở Bạch.

Chờ tới khi Triệu Thanh Miên nhìn lại, chỉ thấy Sở Bạch đã rút ra kiếm Trảm Khư, giao chiến cùng một chỗ với Dục Ma Cơ.

"Mau qua hỗ trợ!" Triệu Thanh Miên vội vàng gầm lên một tiếng đầy giận dữ, triệu tập ba đội viên đã bố trí xong mấy trang bị phá khu bên kia, và lập tức giết về phía Dục Ma Cơ.

Chiến đấu kịch liệt bắt đầu từ bên ngoài đánh tới bên trong tòa lầu nhỏ, bởi vì đang ở trong Khư giới, cho nên vách tường lầu nhỏ kia đều bị hư hoá, sẽ không dội lại âm thanh chiến đấu, còn khiến bọn họ có thể dễ dàng xuyên qua chúng mà, không tạo thành một chút phá hư nào.

Trong lúc đó, thiếu niên kia vẫn ngồi ngay ngắn ở phía trước bàn ăn, tựa như không hề chịu bất cứ ảnh hưởng nào, bất vi sở động.

Nhưng trên thực tế, bàn tay của cậu lại đang nắm thật chặt chiếc đũa.

Bọn họ là ai?

Hoặc bọn họ là thứ gì? Là nhân loại ư?

Thiếu niên nhìn năm bóng dáng đang giao chiến cùng "Ma ma", trong lòng nhấc lên một cơn sóng lớn đến nghiêng trời lệch đất, vừa cảm thấy rung động, vừa trào dâng một loại kích động đến phát run vì mừng như điên.



Cậu đã biết, trên đời này có quái vật như vậy, và đương nhiên sẽ có lực lượng đủ để khắc chế tương ứng với những con quái vật kia.

Nếu không, nhân loại đã sớm diệt vong từ lâu rồi.

Chỉ là không nghĩ tới, tồn tại tác chiến cùng mấy thứ này, không phải là loại binh khí nào đó, mà là "Nhân loại".

Tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt, Dục Ma Cơ hung tàn vô cùng, công kích hung mãnh, nếu ở bên ngoài, loại chiến đấu này dứt khoát sẽ tạo thành phá hư đủ để dễ dàng phá hủy cả tòa lầu nhỏ.

Mà năm người kia lấy Sở Bạch cầm đầu, lại phối hợp ăn ý, sau khi liên tiếp chống đỡ, bọn họ đã dần dần quen thuộc với phương thức công kích của Dục Ma Cơ, dần dần tìm được tiết tấu chiến đấu, vào xoay chuyển hoàn cảnh xấu của bên mình.

Bỗng nhiên, chiến trường của năm người kia đã dịch đến phía trước bàn ăn của thiếu niên.

Bàn ăn bị hư hoá, sẽ không bị va chạm vào, nhưng thiếu niên ngồi ở phía trước bàn ăn, lại nằm trong trạng thái chân thật, có thể bị chạm đến!

Trong lòng Sở Bạch thầm kêu một tiếng "Không tốt!".

Hai bên đánh nhau rất kịch liệt, hắn đã cố khống chế để chiến đấu không vượt quá khoảng sân, nhưng hiện giờ, mắt thấy công kích của mấy người bọn họ sắp lan đến gần thiếu niên kia, hắn muốn thu tay lại cũng không còn kịp nữa rồi.

Coi như đối phương là vật hi sinh trong chiến đấu đi. Thiếu niên nọ làm ra một phần cống hiến trong công cuộc tiêu diệt khư thú cấp C, cũng rất đáng giá.

Ngay tại lúc Sở Bạch đang suy nghĩ như vậy, rất đột ngột, thân thể Dục Ma Cơ đang công kích thật hung tàn kia, lại tiến lên, không hề tránh né công kích của Sở Bạch, ngược lại trực tiếp bổ nhào về phía thiếu niên nọ.

Triệu Thanh Miên không thu được thanh kiếm. Mắt thấy nó sẽ chém lên người thiếu niên ấy, bỗng nhiên thanh kiếm kia lại bị Dục Ma Cơ dùng thân thể ngăn cản lại.



"Không được thương tổn con trai của tao! !"

Dục Ma Cơ phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, gương mặt dữ tợn đến vặn vẹo, bỗng nhiên quay đầu lại, cắn xé về phía Triệu Thanh Miên, còn trực tiếp dứt ra một khối máu thịt từ trên cánh tay.

"Này. . ."

Mấy người Sở Bạch đều bị một màn này dọa sợ ngây người, con khư thú này lại chủ động bảo vệ thiếu niên vụ dân ấy?

Tuy bọn họ cũng từng nghe nói, Dục Ma Cơ có thói quen nuôi dưỡng khư thú khác và nhân loại, nhưng vẫn chưa bao giờ được chứng kiến cảnh khư chắn đao, xả thân vì nhân loại như vậy!

"Cơ hội khó được. . ."

Sau khi Sở Bạch ngẩn ra một lát, hắn đã nhanh chóng phản ứng lại, thanh kiếm đâm vào trong cơ thể Dục Ma Cơ, đột nhiên chuyển động, chỉ nghe rầm một tiếng, nó lập tức xé dọc theo phần lưng của Dục Ma Cơ, máu tươi và chất lỏng thối rữa phun ra tung tóe, tràn ngập mùi vị tanh hôi.

Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, thân thể Dục Ma Cơ ngã sấp xuống đất.

Phần cổ dài bốn, năm mét tựa như một con mãng xà của nó, lắc lư lảo đảo nâng lên, ánh mắt nhìn thiếu niên đang ngồi ngay ngắn ở phía trước bàn ăn hư hoá, mang theo vô hạn dịu dàng: "Tiểu Thâm đừng sợ, ma ma nhất định sẽ bảo vệ con. . ."

Bành!

Sở Bạch ném trường kiếm qua, mũi kiếm sắc nhọn chém xuống cái đầu kia.

Phần cổ như mãng xà nọ khựng lại một chút, cuối cùng mềm mại vô lực ngã xuống, máu tươi theo phẩn cổ bị chặt chảy xuôi xuống, nhuộm đẫm mặt đất.