Việt Linh

Chương 39: Tình Thế Nghịch Chuyển



Chương 39: Tình Thế Nghịch Chuyển

"Ha ha ha, không cần gấp, chúng ta vừa đi Ngũ Lĩnh một chuyến nên về hơi trễ, nhưng thu hoạch cũng rất khá, ha ha ha, hôm nay bọn chúng mọc cánh cũng khó thoát được", tiếng cười từ bên dưới vọng lên, lại có năm sáu cao thủ Thiên cảnh dắt tay mà đến.

Lý Bôn sắc mặt đại biến, Ngũ Lĩnh chính là nơi ở của tộc Lạc Việt. Bức lui Khúc Hạo, hắn thét về phía đám người Phạm Cự Lượng:

"Dì Liên, chú Lượng, tình hình có biến, mau lui".

Hai người đang đánh tới thời khắc quan trọng, dù thấy tình hình không ổn nhưng cũng không thể lập tức rời khỏi. Chỉ cần hơi chút thu tay sẽ lập tức bị đối phương nghiền ép.

Lý Bôn sau khi nói xong cũng không quan tâm bọn họ làm gì, hắn xông loạn vào quấy rối những cặp đấu khác để tách bọn họ ra.

Lúc này, xung quanh ngọn Tây Sơn Yên Bái đã bị bao vây bởi mấy ngàn người. Hai tộc Âu Việt - Lạc Việt cũng đã tập trung về một chỗ.

"Dương Việt các ngươi âm mưu thật sâu!"

"Ha ha ha, các ngươi biết đã quá muộn rồi, đừng tưởng chúng ta không biết các ngươi là người được chỉ định phục tùng thủ lĩnh, trở thành cây đao trong tay hắn để thống nhất Bách Việt. Thủ lĩnh bách tộc hiện giờ đang ở Hồng Lĩnh, các ngươi cho rằng chỉ mình các ngươi mới biết hay sao. Ha ha ha! bây giờ ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, một là thuần phục chúng ta, hai là toàn bộ tiêu diệt, ha ha ha!"

"Hừ, ngươi nghĩ thật hay, toàn lực phá vây! chạy về phía cấm địa!", Lý Bôn quát lớn, dứt lời dẫn đầu xông xuống núi, những người khác lập tức phóng theo.

Thì ra mục tiêu của Dương Việt không phải là các tộc Hồng Lĩnh mà chính là hai tộc Âu Việt và Lạc Việt. Bọn họ đã bàn định kế hoạch từ trước, cố ý để Dương Việt huênh hoang triệu tập các tộc Hồng Lĩnh, mưu đồ giả mạo thủ lĩnh bách tộc nhằm gây sự chú ý cho Lạc Việt và Âu Việt, dẫn dụ bọn họ đến đây. Lại cho người tiến về nơi ở của hai tộc, thực hiện chiêu rút củi đáy nồi. Dương Việt chỉ cần câu giờ, đợi các tộc khác trở lại và cuối cùng phá luôn chủ lực Âu - Lạc, chặt đứt cánh tay tương lai của thủ lĩnh Bách tộc.

Bên dưới núi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp bọn hắn. Từ bốn phương tám hướng công tới Âu - Lạc. Bọn người Lý Bôn được lợi thế từ trên cao đánh xuống nên uy lực tăng mạnh nhưng phía sau cũng liên tục tổn thất.

Lấy Lý Bôn và Triệu Tam Trinh dẫn đầu, đoàn quân giận dữ lao nhanh như một cơn lốc. Bọn họ đi tới đâu, xác chết ngã xuống tới đó. Có người Âu - Lạc, cũng có người của kẻ địch. Thế nhưng liên quân bốn tộc nhân số rất đông, thực lực riêng lẽ cũng không thua gì bọn họ. Càng xuống thấp, quân số của họ càng giảm xuống. Từ mấy ngàn người giờ chỉ còn không tới chín trăm, trong khi kẻ địch lại liên tục bổ sung nhân lực, dùng tiêu hao đổi tiêu hao.

Xuống đến chân núi, bọn họ càng thêm tuyệt vọng, trước mặt bọn họ là trùng trùng điệp điệp kẻ thù. Ba người đi đầu càng là cao thủ Thiên Cảnh.

Triệu Tam Trinh và Lý Bôn bị chặn lại. Chỉ trong giây lát, những tên Thiên cảnh phía trên liền xuống tới cuốn lấy Thiên cảnh còn lại bên Âu - Lạc. Hai bên lại lao vào vòng khổ chiến. Lần này tương quan lực lượng đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Liên quân Dương Việt hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng nhờ phía Âu - Lạc chiêu chiêu đều liều mạng làm bọn chúng nhất thời không dám đối chiến.

Cao Bá Quát cau mày trước tình thế nguy ngập, hắn vừa đánh vừa di chuyển gần vị trí các cao thủ Thiên cảnh.

"Chạy về Hồng Lĩnh!" nhân lúc Lý Bôn đến gần, hắn âm thầm nói nhỏ, cao thủ Thiên Cảnh thính lực cực tốt có thể nghe rõ tiếng muỗi vo ve cách xa hơn năm mươi thước.

Lý Bôn liếc nhẹ qua Cao Bá Quát rồi rống lên:

"Các ngươi đã muốn chết, vậy thì chôn cùng đi".

Dứt lời toàn thân chấn động, từng luồng khí lưu cấp tốc chuyển động, khí thế hắn tăng cao.

"Linh khí ngoại phóng, lĩnh vực Vương cảnh!" bên ngoài hốt hoảng, chạy dạt ra xa. Nhân lúc đó, Lý Bôn vọt tới, xông ra được một khoảng.

"Không cần lo lắng, hắn chỉ cưỡng ép tăng lên mà thôi, phóng lao cản hắn lại".

Hàng trăm cây lao phóng chi chít tới người Lý Bôn, hắn phất tay chặn lại được phần lớn nhưng cũng có một số lọt lưới làm người phía sau lãnh đủ.

"Hừ, hợp sức cản hắn lại, chỉ chút nữa thôi hắn sẽ tự động đứt hết kinh mạch mà chết".

Năm sáu cao thủ Thiên cảnh rời bỏ đối thủ, phóng tới Lý Bôn giơ vũ khí đâm tới. Bọn chúng không dùng cứng đối cứng mà chỉ vừa chạm liền rút làm Lý Bôn di chuyển chậm lại hẳn. Nhóm Thiên cảnh Âu - Lạc lúc này mới kịp phản ứng, tức giận lao tới cuốn lấy những tên kia để Lý Bôn có cơ hội tiếp tục phá vây.

Chiến trường lúc này cực kỳ hỗn loạn, dư chấn từ Thiên cảnh cũng đủ làm những người xung quanh hộc máu. Cao Bá Quát trên người đầy vết thương, lúc này hắn cũng chẳng kịp quan tâm việc cứu Mai Thúc Loan nữa rồi.

Nhân số Âu - Lạc càng lúc càng giảm, từ chín trăm xuống bảy trăm, sáu trăm, năm trăm,... Càng chiến bọn họ càng bất lợi.

"Rống", Triệu Tam Trinh cũng bắt đầu gia tăng khí thế, bất chấp tất cả cưỡng ép tăng lên.

"Hừ, bọn cứng đầu, mặc kệ hai tên điên đó, giết sạch những kẻ còn lại!"

Thế nhưng Lý Bôn cùng Triệu Tam Trinh đâu bỏ qua cho bọn hắn, cả hai mỗi người một chưởng đánh thẳng vào một tên Thiên cảnh gần đó, hắn thét thảm một tiếng bay về phía sau, khí tuyệt bỏ mình. Song, sắc mặt của cả hai cũng tái đi một phần, lỗ chân lông đã bắt đầu rỉ máu.

Hiện tại nhân số Âu - Lạc đã còn không đến ba trăm người, đa phần đều từ Địa cảnh trở lên, Nhân cảnh đã chết sạch không còn một mống.

"Rống"

"Hú"

"Rống"

Liên tiếp là những tiếng gầm của Âu - Lạc, hàng loạt những Thiên cảnh còn lại cũng đều tăng lên khí thế, quyết tâm phá vòng vây.

"Các ngươi mau dừng lại cho ta", một tiếng quát lớn vang lên, hai bóng người phóng đến, giơ tay điểm liên tiếp lên người bọn họ, khí thế đang tăng lên lúc này mới dừng lại.

Là Âu Ngọc Liên và Phạm Cự Lượng lúc này đã thoát được chiến cuộc ở trên. Âu Ngọc Liên tóc trắng tán loạn còn Phạm Cự Lượng mặt mũi bầm giập, nhưng nói chung cũng không có gì đáng ngại.

"Hai tên ngu kia, haizzz!", Âu Ngọc Liên thở dài nhìn về Lý Bôn và Triệu Tam Trinh, bọn họ đã không thể dừng lại được rồi.

"Đi chết hết đi!", Phạm Cự Lượng tức giận gầm lên, nắm đấm bung ra, xông vào kẻ địch mà điên cuồng đấm, một đấm là một mạng.

Âu Ngọc Liên cũng vung trượng bắn hàng trăm tia sáng, mở một con đường máu. Mọi người theo đó mà vọt ra.

"Muốn đi, dễ vậy sao?", Khúc Thừa Dụ và Dương Đình Nghệ cuối cùng cũng đuổi đến, ý đồ chặn lại đoàn người tẩu thoát.

"Hừ!", Phạm Cự Lượng và Âu Ngọc Liên chặn hai người lại, tiếp tục đại chiến.

Đoàn người phá được vòng vây lập tức chạy như điên về phương hướng cấm địa.

"Đuổi theo cho ta, phải bắt cho bằng được Lý Bôn và Triệu Tam Trinh".

Phía sau, các tộc đối địch cũng bắt đầu rượt theo.

Chiến cuộc xoay chuyển bất ngờ, quân Âu - Lạc từ kẻ đi săn trở thành con mồi bị truy đuổi như chó nhà có tang. Lúc đi đội quân hùng hổ có đến mấy ngàn người, lúc về chỉ còn có vài trăm lại chạy trối chết, mà giờ ngay cả nhà cũng đã bị làm cỏ, không nơi cư ngụ. Hiện tại nơi duy nhất có thể đi là Hồng Lĩnh, mượn mối quan hệ với Cao Bá Quát mà ở lại, dùng uy danh trước kia của họ để hù doạ bọn người kia, may ra có đường sống sót.