Viễn Khê

Chương 136: Phiên ngoại : sinh hoạt hạnh phúc (2)



Trên bàn cơm chỉ toàn là người, ông Triển và ông Kiều một hồi thì mời ông Từ một chun rượu, một hồi thì cười ha ha nói với con trai mấy câu, một hồi thì tâm sự cùng hai đứa cháu lớn, bầu không khí trên bàn cơm muốn có bao nhiêu náo nhiệt thì có bấy nhiêu náo nhiệt.

Trong nhà đã lâu rồi chưa có náo nhiệt qua như thế, hai ông cụ vui sướng vạn phần đem rượu ngon đã cất kỹ ra mời khách, mọi người trong nhà ai cũng uống thêm vài chun.

Triển Tô Phàm an tĩnh ăn cơm, nhìn không khí náo nhiệt này, hắn cũng rất cao hứng, nhưng cũng rất hổ thẹn. Nhất là khi hắn chưa được hai đứa cháu lớn tha thứ.

Dương Dương và Nhạc Nhạc đối với người chú này không sao có hảo cảm được, gặp mặt cũng chỉ khách khí. Triển Tô Phàm biết bọn nhỏ vì sao đối với hắn khách khí như thế, hắn cũng rất khó chịu, nhưng đây hết thảy đều là do hắn tạo thành, hắn chỉ có thể nỗ lực bù đắp.

Cố Khê là người ăn cơm xong trước tiên, sau đó nói với cả nhà một tiếng là muốn tới phòng khách. Từ Mạn Mạn cũng vừa ăn xong, liền rời nhà ăn tới phòng khách phụ chú út chăm sóc bé con. Hai người đổi chỗ cho hai bà cụ, bảo hai bà mau đi ăn cơm.

Bán Nguyệt và Khanh Khách đã ăn no nên rất có tinh thần mà ‘y nha bì bõm’, Từ Mạn Mạn nhìn em gái, nhớ tới ngày hôm nay Trang Phi Phi nói thầm với cô vài câu, mặt liền bỏ ửng. Có lẽ sinh em bé cũng rất tốt.

Chỉ chốc lát sau, Trang Phi Phi cũng ăn xong và đi tới. Thấy hai bé con rất có tinh thần, hắn đưa tay nói: “Chú út, cho con ôm một cái.”

Cố Khê đưa con trai cho Trang Phi Phi. Bán Nguyệt tò mò nhìn Trang Phi Phi, đột nhiên nở nụ cười vài tiếng, quơ tay múa chân. Trang Phi Phi vui vẻ cực kỳ, hét lớn: “Hắc, Mạn Mạn em mau nhìn, Bán Nguyệt cười với anh này!”

Tiếng cười của trẻ con thanh thúy đáng yêu, Trang Phi Phi thấy mà vui mừng muốn chết. Hình như Bán Nguyệt rất cao hứng, ‘a a’ nở nụ cười vài tiếng, Trang Phi Phi bật người nhìn về phía vợ của mình: “Mạn Mạn, năm nay chúng ta kết hôn đi, anh muốn làm ba ba.”

Mặt Từ Mạn Mạn nháy mắt đỏ bừng, thẹn thùng nói: “Hiện tại làm sao có thời gian sinh con, qua hai năm nữa rồi nói.”

Cố Khê vừa nghe thế liền nói: “Con sinh đi, sinh ra chú út sẽ giữ cho con.”

Trang Phi Phi kích động: “Thấy chưa, chú út đều muốn em sinh kìa, cứ định như vậy đi. Năm nay kết hôn sau đó nhanh chóng mang thai, sang năm anh đã có thể làm ba ba.”

Từ Mạn Mạn bị Trang Phi Phi làm cho mắc cỡ đến không ngẩng đầu lên được, cô đánh yêu hắn một cái: “Tới địa ngục đi.”

“Mạn Mạn —— ”

Cố Khê ở một bên thấy thế cười không ngừng.

“A a —— ” Tự hồ bị không khí vui vẻ ảnh hưởng, Bán Nguyệt cũng nở nụ cười.

Tuy rằng buổi chiều luôn bị quấy rối không cho ngủ, thế nhưng hai bé con đều không hề mang thù, bụng nhỏ được cho ăn no, liền tự nhiên vui vẻ một hồi lâu.

Lại một người nữa ăn xong đi tới. Hắn đi tới trước mặt Trang Phi Phi nựng nựng Bán Nguyệt, Bán Nguyệt vui vẻ cầm lấy đầu ngón tay của hắn. Há miệng lòi cái lợi chưa nhú cái răng nào, phe phẩy đầu ngón tay của người kia cười vui vẻ.

“Thôn Trang, cho tôi ôm một cái.” Người nọ nhịn không được vươn tay.

Trang Phi Phi giao Bán Nguyệt cho hắn. Vừa ôm bé con vào trong lòng, viền mắt người kia nhịn không được đỏ hồng.

Cố Khê nói: “Tô phàm, cậu xem thử Bán Nguyệt có tiểu không, nó vừa uống hai bình sữa lớn.”

Triển Tô Phàm cực kỳ cảm động, hắn biết đây là Cố Khê cho hắn cơ hội. Hắn vội vàng đặt bé con lên trên ghế sô pha, kéo lưng tả lót ra nhìn thử, sau đó đầy ngạc nhiên kêu lên: “Tiểu!” tựa như vừa phát hiện đuợc một chuyện rất đáng giá chúc mừng.

Cố Khê cũng không khách khí với Triển Tô Phàm, đưa cho hắn một miếng tả lót chống thấm mới. Tay Triển Tô Phàm có chút run rẩy, lại rất luống cuống, phải làm cách nào để thay tả cho bé con đây?

“Tháo tả lót của Bán Nguyệt ra.” Trang Phi Phi cũng chưa từng thay tả cho trẻ con lên tiếng chỉ dẫn, Triển Tô Phàm tìm được nơi mở tả lót, kéo giật ra.

Từ Mạn Mạn không xác định nói: “Trước nên lau khô cho Bán Nguyệt rồi mới thay tả?”

Cố Khê đưa khăn ướt trẻ con qua. Trang Phi Phi rút hai miếng lau lau mông nhỏ của Bán Nguyệt, Triển Tô Phàm tháo một miếng tả chống thấm ra, nghiên cứu cách sử dụng của tả, rồi theo đó thay tả cho Bán Nguyệt.

Triển Tô Phàm một bên thay tả, một bên vành mắt không ngừng phiếm đỏ. Tâm tình của hắn và cha hắn như nhau, thấy hai bé con lại nghĩ đến Dương Dương và Nhạc Nhạc do hắn hại mà từ nhỏ đã phải bôn ba chịu khổ, hắn cảm thấy mình rất có lỗi với Cố Khê, với Dương Dương và Nhạc Nhạc, và với cả anh hai.

Cố Khê làm bộ không thấy Triển Tô Phàm đang áy náy, như nói việc nhà mà hỏi: “Tô Phàm, khi nào cậu mới đem bạn gái về giới thiệu với ba mẹ? Cậu cũng lớn tuổi rồi đấy.” Triển Tô Phàm năm nay cũng đã 30, Cố Khê vẫn chưa nghe Tô Nam nhắc tới hắn có bạn gái.

Triển Tô Phàm cố gắng để cho tâm tình của mình trở lại bình thường, trả lời: “Em không vội. Hiện tại ba mẹ đã có cháu, nên cũng không hối em. Gặp đuợc nguời thích hợp em mới dẫn về, không gặp được em cũng không muốn quen bậy.”

Cố Khê vừa là bạn vừa là thân phận “chị dâu” nói: “Hãy tìm một người đi. Thừa dịp tinh thần ba mẹ còn tốt, để bọn họ có thể ôm cháu của cả hai người.”

Triển Tô Phàm cười cười, chuyện kết hôn này hắn thật sự không vội. Chuyện tình cảm và hôn nhân của hai người anh đã ảnh hưởng và giáo huấn hắn rất sâu. Trong nội tâm, hắn cũng mong muốn mình có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, cũng mong muốn mình có thể tìm được người phụ nữ yêu thương chính mình, chứ không phải vì tiền của mình.

Lúc này, lại có bốn đứa bé xuất hiện. Một người trong đó nói đối với Cố Khê: “Ba, tụi con lên lầu đánh bài nha.”

“Đi đi, buổi tối không được ngủ sau 11 giờ.”

“Con biết rồi.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn “chú hai” đang thay tả cho em trai mấy lần, sau đó cùng Tom và Thomas lên lầu. Hai đứa cũng không vì sự chú ý của mọi người đều chuyển hết lên trên người các em mà có bất kỳ bất mãn gì. Trái lại, bọn nó còn nghĩ rất tốt, như vậy sau khi bọn nó đi Mỹ, ông bà nội sẽ không quá đau buồn. Hơn nữa bọn nó là “anh cả và anh hai” của các em, phải biết cưng chiều và yêu thương các em.

Chỉ chốc lát sau, Angela cũng xuất hiện. Cậu không để cho Rex đi theo cậu. Mấy người già và ba người đàn ông còn đang vừa ăn vừa nói chuyện. Ông Triển đặc biệt cho người hầu lui xuống hết, vừa ăn cơm vừa nghe Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc kể lại những biến hoá trong hai tháng này của Khanh Khách và Bán Nguyệt, hai người còn lấy vô số ảnh chụp trong di động đưa cho các cụ già xem. Trong phòng ăn, tiếng cười vang lên liên tục.

Angela ăn rất no, rất thỏa mãn. Cậu không hề đụng qua những món khác trên bàn cơm, chỉ cắm cúi tiêu diệt hai món ăn Cố Khê đã nấu cho mình, cùng ăn hết hai chén cháo. Hiện tại do ăn quá no, cậu dựa vào vai Cố Khê, lim dim muốn ngủ.

Từ sau khi chuẩn đoán ra mình mang thai, Angela đặc biệt thích dựa vào người khác. Thích dựa vào Rex, thích dựa vào Cố Khê.

Cố Khê so với Angela lớn tuổi hơn, hơn nữa do bí mật thân thể nên quan hệ với Angela cũng thân thiết hơn so với những người khác. Thời gian cậu mang thai, Angela đã tận tâm chăm sóc cho cậu, nên bây giờ Angela mang thai, tự nhiên đến phiên cậu chăm sóc cho Angela.

Angela xoa xoa bụng, than thở: “Ăn thật no, anh làm đồ ăn quá ngon. Tôi thích nhất là ăn món Trung Quốc, đáng tiếc ở Seattle không có quán nào ăn ngon. Đầu bếp Trung Quốc do Rex mời tới tuy nấu rất tinh xảo, nhưng hương vị lại thiếu gì đó. Hiện tại tôi đã biết thiếu hương vị gì rồi.”

“Là gì?” Cố Khê hiếu kỳ hỏi.

Angela cười cười, mắt đầy hoài niệm: “Hương vị nhà.”

Cố Khê nở nụ cười: “Cậu thích ăn là tốt rồi. Bản lãnh khác tôi không có, nhưng nấu ra vài món ăn thì miễn cuỡng vẫn làm được.”

Angela vừa nghe liền không vui, có người cũng không vui. Triển Tô Phàm là người đầu tiên lên tiếng: “Anh út, anh là người rất có năng lực.” Nếu không phải do mình, hiện tại anh ấy đã là bác sĩ nổi danh!

Cố Khê sửng sốt, Tô Phàm gọi cậu là gì?

Triển Tô Phàm ngượng ngùng nói: “Ách, Cố Khê, em gọi anh là anh út được không? Anh lớn hơn em một tuổi, thân phận kỳ thực là ‘chị dâu’ của em, nhưng em lại không thể gọi anh là ‘chị dâu’, gọi anh Cố thì rất quái, em nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy gọi anh út là hay nhất.”

“Anh út? Cũng không tệ lắm.” Angela rất tán thành.

“Chú út, Anh út, tôi nghĩ cũng rất tốt.” Từ Mạn Mạn cũng liên tục gật đầu.

Cố Khê nhìn Triển Tô Phàm bày ra gương mặt khẩn trương, liền nở nụ cười cảm kích: “Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi là anh trai đó.”

Triển Tô Phàm lớn mật vui đùa một câu: “Kỳ thực em càng muốn gọi chị dâu.”

Cố Khê thoáng cái thẹn thùng, Triển Tô Phàm nở nụ cười vài tiếng, ôm lấy Bán Nguyệt đã được thay tả mới, yêu thích đến nói không nên lời.

Bất quá có người vẫn không vui, Trang Phi Phi hỏi Triển Tô Phàm: “Tôi gặp cậu nên gọi là gì?”

Triển Tô Phàm cười ha ha vài tiếng: “Đương nhiên là gọi chú.”

“Chú già.” Trang Phi Phi trực tiếp gọi một cách đầy mỉa mai.

Triển Tô Phàm bị gọi cho nghẹn họng, môi giựt giựt, hắn bất đắc dĩ nói: “Anh vẫn gọi tôi là ‘Tô Phàm’ đi.”

Lại có người tiến vào phòng khách, tất cả mọi người đã ăn xong. Ông Kiều và ông Triển vừa xuất hiện liền đem Khanh Khách và Bán Nguyệt ôm đi. Hai bé con được ai ôm cũng cười tươi, chọc cho ông cụ vui cười không ngớt, cũng lo lắng không ngớt, lỡ bị người ngoài ôm thì cực kỳ nguy hiểm a, không được, nhất định phải thời thời khắc khắc giám sát chặt chẽ.

Bán Nguyệt cứ thích hoa tay múa chân, chọc cho cả nhà cười không ngừng, còn Khanh Khách thì tò mò nhìn ông nội, đối với thanh âm chung quanh biểu hiện ra các loại phản ứng. Hai ông cụ ngồi xuống ghế sô pha, mắt không hề rời khỏi người cháu trai cháu gái.

Angela gần như đã ngủ, Rex đỡ cậu lên lầu nghỉ ngơi.

Cố Khê sai giờ nên xuất hiện phản ứng, liên tục đánh ngáp.

Triển Tô Nam thấy thế lập tức nói: “Tiểu Hà, em đi ngủ đi.”

Những người khác vừa nghe đều bảo Cố Khê đi nghỉ đi, nhất là hai ông cụ, bảo cậu mau đi ngủ đi. Cố Khê cũng không từ chối, chúc mọi người ngủ ngon rồi rời đi.

Nhìn con trai con gái còn muốn chơi đùa một hồi, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng đi theo lên lầu. Hai người có việc muốn cùng Cố Khê thương lượng. Cố Khê đang muốn đi tắm, nghe Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nói chuyện muốn chuyển nhà, rất là kinh ngạc.

Kiều Thiệu Bắc nói: “Người nhà nhiều lắm, không thích hợp Angela dưỡng thai. Bác trai bác gái cũng sẽ không được tự nhiên. Mà thật ra bình thường các cụ cũng ở cùng một chỗ, dời đến ở cùng nhau cũng không có gì bất tiện. Bọn họ gặp cháu cũng dễ dàng hơn.”

Triển Tô Nam nói: “Hai nhà Triển Kiều đã sớm thành một nhà, em cũng không cần có gánh nặng gì trong lòng. Hiện tại ba mẹ chỉ một lòng muốn ôm cháu.”

Nếu như chỉ có mình Cố Khê, cậu không ngại nhà đông người. Nhưng Kiều Thiệu Bắc nói rất có lý, dù sao Angela cũng không quen với người trong nhà, ba mẹ ở cùng nhà với xui gia cũng khó tránh khỏi sẽ không được tự nhiên, nếu như bọn họ dời đến nhà họ Kiều, mấy vấn đề này tự nhiên liền được giải quyết. Ngẫm lại, Cố Khê cảm thấy mình cũng không nên quá khách khí như vậy, nếu các cụ đã tự chủ động nói ra, thì cậu cũng nên nhận hảo ý của các cụ.

Nghĩ thông suốt điểm này, Cố Khê nói: “Vậy chúng ta cứ chuyển qua thôi. Ban ngày các anh phải đi làm, em cũng tới quán bánh chẻo nhìn một chút, còn phải chăm sóc Angela, vậy cứ đem con đưa qua chỗ ba mẹ.” Để cho bốn ông bà cụ có nhiều thời gian ở cùng với cháu.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc biết chắc Cố Khê sẽ đồng ý, hai người nói: “Quyết định vậy đi, bọn anh đi nói cho ba biết.”

Triển Tô Nam nói tiếp: “Vừa lúc hành lý còn chưa sắp xếp, ngày mai liền chuyển qua đó.”

Hai người đã quyết định, Cố Khê cũng không phản đối, cầm lấy quần áo sạch, Cố Khê đi vào nhà tắm. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rời khỏi phòng ngù. Đợi lát nữa bọn họ còn có nhiệm vụ hống hai bé con đi ngủ. Bé con biết “mẹ” mình là ai, ban ngày bọn nó có thể không cần “mẹ” ở bên người, nhưng buổi tối nhất định phải ngủ cùng “mẹ”.

Trước tới phòng của Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn qua một chút, thấy hai đứa cùng Tom và Thomas đang chuyên chú chơi cờ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không quấy rầy, chỉ bảo bốn đứa không được ngủ quá trễ, liền xuống lầu.



Phòng ngủ của Angela và Rex nằm ở lầu hai, cách phòng ngủ của Cố Khê một gian phòng. Trong phòng rất ấm áp, hệ thống sưởi mở vừa đủ, Angela chỉ mặc một kiện tiết y*, Rex ở trong phòng tắm đang mở nước nóng để cho Angela tắm. Thử xem nước ấm, Rex đóng vòi nước lại, đi ra phòng tắm. Thấy Angela nằm lỳ ở trên giường gần như đã ngủ, Rex càng nhìn càng yêu. (*áo lót dài thời xưa)

“Bảo bối, nước nóng pha xong rồi, đi tắm nào.”

Angela giở một tay lên, muốn Rex ôm. Rex nhếch miệng cười cười, đi qua, khom người xuống, sau khi Angela ôm cổ hắn, hắn dùng một chút lực, liền ôm gọn bảo bối của hắn lên.

“Cha… tắm cùng em.” Angela mang thai càng thêm mị lực hấp dẫn, ‘bé’ Rex liền ngẩng cao đầu.

Nhưng bây giờ không được, Rex mạnh mẽ đè dục hỏa xuống, nói: “Em mang thai, lỡ cha nhịn không được, sẽ làm em bị thương a.”

“Em muốn cha…” Angela ở bên tai Rex thì thầm.

Rex nuốt nuốt nước miếng, ôm Angela vào phòng tắm, thả vào bồn tắm lớn. Rex cởi dây buộc áo bên hông Angela ra, tiết y lập tức mở rộng, ở phía trong, Angela mặc một cái tiết khố* bằng lụa gần như trong suốt. Hô hấp của Rex có chút ồ ồ, hắn cởi tiết y của Angela ra, vứt xuống một bên, rồi từ từ cởi dây buộc tiết khố ra. Rex buông tay, tiết khố của Angela rơi xuống bên chân của hắn. (*quần lót thời xưa)

“Cha… cùng em…” trần truồng ôm lấy Rex, Angela từ từ nhắm hai mắt mời gọi.

Thượng đế a. Thiên sứ và quỷ trong lòng Rex giao chiến, bảo bối của hắn a, mỗi lần thấy đều là ngon miệng như vậy. Nhất là bảo bối mang thai sẽ càng muốn làm nũng với hắn, cũng đặc biệt dính hắn, vốn Rex chẳng có bao nhiêu nhẫn nại đáng nói liền lập tức đem lý trí ném tới chín từng mây.

Hai tay khẽ xoa cặp mông tuyết trắng của Angela, ngón tay của Rex từ từ xâm nhập vào trong, xoa ấn hoa nhị xinh đẹp của Angela. Hắn khẽ cắn vành tai Angela, thanh âm nghèn nghẹn năn nỉ: “Bảo bối, để cha đi vào có được không? Cha hứa sẽ cực kỳ cực kỳ cẩn thận.”

Angela gần như thiếp đi rên rỉ một tiếng, ôm lấy Rex càng chặt hơn. Rex coi đây là tín hiệu cho phép của Angela, liền trực tiếp ngồi vào bồn tắm, để Angela dang chân ngồi lên trên người hắn.

“Bảo bối, cha yêu bảo bối…”

“Cha… Ừ…”

Angela không mở mắt, đầu gối lên trên vai Rex, mở rộng hạ thân, ngầm cho phép Rex “xâm phạm”, cậu tin tưởng đối phương sẽ bảo vệ cốt nhục trong bụng cậu.

“Oh, bảo bối, cha yêu em chết mất, cha yêu em chết mất.”

Cẩn thận tách hoa nhị ướt át của Angela ra, Rex thoải mái đến nổi hít không khí liên tục, hắn nín đã mấy ngày.

“Cha…”

Angela hôn một cái lên vành tai Rex, tóc thật dài ở phía sau che đi hình ảnh Rex đang xâm nhập. Ý thức của Angela giao động giữa thanh tỉnh và mơ màng, cậu rất buồn ngủ, rồi lại tham luyến thân thể Rex.

Dùng nhiều thời gian hơn dĩ vãng để xâm nhập vào trong hoa nhị ấm áp của Angela, Rex cũng không lập tức động. Hôn môi Angela, sau khi thân thể của đối phương càng ngày càng thả lỏng, Rex mới nâng mông Angela lên, phần eo từ từ hoạt động.

“Ngô…” Angela phát ra rên rỉ thoải mái, đưa tay xoa xoa lên cậu bé của mình.

“Bảo bối, cha muốn nghe em nói yêu cha.”

“Ngô… Cha…” Angela nhẹ nhàng cắn lên môi Rex, “Em yêu cha… em yêu cha…”

“Bảo bối, bảo bối, em là bảo bối của cha.”

Rex tựa như quay về cái ngày mới gặp được Angela. Hôm ấy, hắn từ trong chiếc xe hơi dẹp lép bò ra ngoài, bốn phía đều là tiếng kêu khóc, tiếng cầu cứu. Đầu đầy ma tuý của hắn vẫn đấm chìm trong ảo cảnh chưa thể thanh tỉnh, hắn thậm chí không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao xe hơi lại bay bay, tại sao một giây trước hắn còn đang nói chuyện với tài xế, một giây sau cả người đầy máu chết ở dưới thân xe tải.

Trước mắt hắn một mảng máu đỏ. Hắn cũng không biết mình bị thương thế nào, chỉ biết không ngừng đi về phía trước, đi về phía trước. Thẳng đến khi hắn không thể động, mệt mỏi ngã xuống mặt đất, ngay sau đó, hắn nghe được có người hô to: “Nơi này có một phụ nữ có thai! Mau tới giúp! Nơi này có một phụ nữ có thai!”

“Thượng đế a! Cô ta muốn sinh!”

“Mau cứu, mau cứu tôi, bé con…”

Khi thanh âm bên tai sắp bay xa, có người kéo hắn: “Anh có khỏe không? Nhanh lại đây giúp! Nơi này có một phụ nữ có thai sắp sinh! Tình huống rất nguy hiểm!”

Sinh sản… một sinh mệnh nhỏ muốn ra đời… Hắn lắc lắc cái đầu đầy rối loạn, theo người nọ đi về phía trước. Bé con, bé con, tín ngưỡng khiến hắn vô pháp bỏ qua một sinh mệnh nhỏ sắp ra đời. Mạnh tay cho mình một bạt tai, hắn nỗ lực từ trong ảo cảnh thanh tỉnh lại. Rất nhanh, hắn thấy được người phụ nữ có thai cả người đầy máu kia, thấy cô ta cầu cứu những người bên cạnh giúp cô ta cứu lấy bé con.

Máu, khắp nơi đều là máu và tiếng la hét thê lương. Hắn đánh nhau, đâm người, thậm chí dùng cả súng, nhưng lại là lần đầu tiên giúp một phụ nữ có thai bị thương sinh em bé. Xe cứu thương chậm chạp chết tiệt vẫn không xuất hiện, khí lực của người phụ nữ có thai càng ngày càng mỏng, ngay cả hắn đều nhẫn không được mà hô to: “Cố lên! Cố lên!”

Một tiếng la gần như muốn xé rách bầu trời vang lên, hắn nghe được có người gọi: “Đã ra! Đã sinh ra! Bé con đã sinh ra!”

“Oa a ——!”

Ngay khi tiếng khóc to rõ của em bé vang vọng lên, mặc dù bản thân là xã hội đen hắn cũng phải rơi lệ, cuối cùng cũng sinh.

“Này cô ơi! Này cô ơi! Máu không ngừng được a! Mau hỏi xe cứu thương bao giờ tới! Này cô ơi! Cô gắng chịu đựng! Gắng chịu đựng!”

Trong nháy mắt, xung quanh rối loạn cả lên. Người phụ nữ gian nan cố gắng sinh ra bé cũng sắp không chịu đựng nỗi, máu loãng từ dưới thân cô ta không ngừng chảy ra. Có người đem bé con nhét vào trong tay hắn, la hét: “Thượng đế! Là một đứa bé song tính! Cự nhiên lại là một song tính!”

Song tính? Bé con trong lòng nguyên bản đang khóc đột nhiên tắt tiếng, ý thức thoáng hồi phục chút ít, hắn cúi đầu nhìn xuống, cái nhìn kia hắn vĩnh viễn khó quên. Bé con trong tay hắn cố gắng đem mặt chôn vào trong ngực hắn, thân thể run rẩy, nước mắt im lặng từ trong mắt bé con trợt xuống.

Song tính… Hắn một tay ôm bé con còn chưa cắt cuống rốn, tay còn lại sờ xuống giữa hai chân của bé con, bé con đá hắn, nắm tay nho nhỏ đánh hắn, tự hồ không cho hắn khám xét.

Có gì đó gõ lên trái tim hắn, hắn quay đầu liếc mắt nhìn hỗn loạn chung quanh và người phụ nữ chẳng biết còn có thể cứu được không kia, rồi lại liếc mắt nhìn bé con đang cố gắng kẹp chặt hai chân và đang khóc thầm ở trong lòng mình, hắn xung động làm ra một quyết định – nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra, bao lấy bé con, hắn thừa dịp hỗn loạn mà bỏ chạy, len lén mang bé con này đi. Mang đi sinh mệnh sau này của hắn, mang đi Angela quý giá nhất cuộc đời hắn.

“Cha… cha…”

Rex cấp tốc từ trong quá khứ trở về hiện tại, oh, bảo bối của hắn đã muốn lên đỉnh. Rex khống chế lực đạo của mình, tăng nhanh tốc độ ra vào, rất nhanh, bờ vai của hắn truyền đến đau đớn, hắn nghe được thanh âm đối với hắn mà nói là hay nhất trên thế giới.

“Cha…”

Angela xụi lơ ở trên người Rex, đầu mê muội. Rex gầm nhẹ một tiếng, cũng bắn vào trong cơ thể ấm áp của Angela.

“Bảo bối… Em thật đẹp… Em thật đẹp…”

“Ngô…”

Angela vô lực thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt của Rex, nở nụ cười hạnh phúc. Cậu thích, thích cha tiến vào cậu, thích cha như thế ôm cậu, thích cha gọi cậu bảo bối.

Thật lâu sau, Rex mới rút ra khỏi cơ thể Angela. Nhẹ nhàng đặt người đang ngủ say nằm thẳng vào bồn tắm lớn để bắt đầu xoa bóp, Rex cũng ngồi xuống, dùng cây trâm ghim mái tóc dài của Angela lại, rồi một bên xoa bóp một bên tắm rửa cho thân thể cậu.

Nhìn bảo bối đang tựa ở trong ngực mình, Rex lại một lần nữa phát thề sẽ chăm sóc tốt thân thể của chính mình. Hắn biết, nếu có một ngày hắn mất đi, bảo bối sẽ tuyệt đối không sống một mình. Bảo bối của hắn ỷ lại hắn như thế, nếu như hắn già đi, không động được, hắn làm sao gội đầu cho bảo bối đây? Bởi thế, hắn nhất định phải sống khỏe mạnh, chờ hắn và bảo bối đều già, hắn vẫn có thể tắm gội cho bảo bối như thế này, rồi còn có thể ôm bảo bối vào trong ngực mà yêu thương.

Hôn một cái lên môi Angela, Rex đắc ý nói: “Bé bảo bối, khi đó cha len lén ôm em đi quả thực là quyến định sáng suốt nhất.”

Angela chậm rãi mở mắt, Rex ‘hắc hắc’ cười: “Đây là chuyện thông minh nhất mà cha đã làm trong cuộc đời này.”

Angela ôm lấy cổ Rex, nhàn nhạt cười: “Cha, cám ơn cha đã ôm em đi.”

Rex cọ nhẹ lên môi cậu: “Mục đích chuyển thế của em chính là vì gặp cha. Người phụ nữ sinh ra em đã chết, mặc dù có chút có lỗi với cô ta, nhưng cha tuyệt đối sẽ không để cho em nhận người thân, em chỉ có thể là của cha.”

“Angela, chỉ là của cha…” Kéo lấy bàn tay cha đặt lên hạ thân đặc thù của người song tính, Angela chủ động ngậm lấy môi Rex.

Cậu duy nhất muốn người này, duy nhất muốn người này. Không có người này, có lẽ cậu sẽ bị chết cháy thêm một lần nữa. Cậu là Angela, là bảo bối của cha, chứ không phải là quái vật ở trong miệng của những người đó, không phải là kẻ đáng thương lúc nào cũng phải đề phòng bị người lột quần xuống. Cậu là Angela, là bảo bối của cha.

Thoải mái tắm rửa xong, Angela đã đi vào giấc ngủ bình yên từ lâu được Rex sấy khô tóc, đặt lên giường êm ấm. Rex cũng đã mệt, mặc cho Angela một bộ áo ngủ bằng lụa mềm mại, Rex thỏa mãn ôm lấy Angela, nhắm mắt lại.

Ở trong lòng Rex, Angela ngủ rất sâu. Giấc mộng hoả hoạn đã từng một mực vây khốn quấy rầy cậu đã thật lâu không hề xuất hiện qua. Trong mộng thỉnh thoảng lướt qua đều là các loại hình ảnh sống chung giữa cậu và Rex. Có chuyện đã xảy ra, cũng có chuyện trong mơ. Nhưng bất kể là loại nào, đều là hạnh phúc.



Tầng lầu này, trong một gian phòng ngủ khác, Cố Khê đã chìm vào giấc ngủ từ lâu. Chiếc giuờng lớn ở trong phòng là do ông Triển đặc biệt chuẩn bị trước khi cậu trở về. Giường lúc trước chỉ có thể ngủ đuợc 2 người, giuờng mới này ngủ 4 người còn dư. Cố Khê nằm ở giữa giường lớn, trên đầu nằm để đủ loại gối đầu. Bình phun sương trên bàn trang điểm im lặng làm việc, cấp cho gian phòng đủ độ ẩm thích hợp.

Mùa đông hai năm trước, Cố Khê đều là vượt qua trong sinh bệnh, thắt lưng mùa đông năm ngoái càng đau hơn. Năm nay,… ít nhất … cho tới bây giờ, cậu chưa có cảm giác gì là không khoẻ, chứng kho khan mùa đông hàng năm hiện tại cũng chưa thấy quấy phá cậu.

Dưới lầu, hai bé con ở trong lòng các cụ chơi tới chơi lui cũng đã mệt nhọc. Đánh ngáp mấy cái, Khanh Khách khóc lên trước tiên. Ông Triển dỗ nửa ngày, thế nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng, tiếp sau đó, Bán Nguyệt cũng khóc lên. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn đồng hồ, liền đem con ôm lấy.

“Tô Phàm, Thôn Trang, pha hai bình sữa bột.” Kiều Thiệu Bắc nói.

Trang Phi Phi và Triển Tô Phàm vội vàng đi lấy sữa bột và bình sữa. Bình sữa đã được ngâm nước nóng, sau khi Triển Tô Phàm lấy bình sữa ra, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – hai ông bố một bên hống bé con, một bên chỉ huy hai người làm sao pha sữa bột. Hai bà cụ thấy thế, liền đánh đuổi Trang Phi Phi và Triển Tô Phàm tay chân vụng về đi, đoạt lấy việc của bọn họ.

Sữa bột pha xong, hai bà cụ thử nhiệt độ sữa ở trên mu bàn tay một chút, rồi phân ra đưa cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Động tác hai người rất thuần thục – một tay ôm bé con, một tay cho bé con bú sữa. Nháy mắt khi núm cao su đút vào miệng hai bé con, hai bé con liền ngừng khóc.

Ông Triển và ông Kiều tựa như mình đang bú sữa vậy, một bên nhìn chằm chằm các cháu bú sữa, một bên nút miệng y chang, Từ Mạn Mạn thấy thế hé miệng cười trộm.

Bán Nguyệt quơ quơ tay nhỏ bé, có vẻ như uống rất thỏa mãn. Thế nhưng đang uống uống, tay nhỏ bé của nó dừng lại, mắt cũng nhắm chặt, động tác bú sữa cùng từ từ chậm lại. Một bình sữa lớn chưa uống xong, Bán Nguyệt đã ngủ say. Triển Tô Nam nhẹ nhàng rút núm vú cao su ra, Bán Nguyệt nút nút cái miệng nhỏ nhắn, ở trong lòng ba ba ngủ say sưa. Khanh Khách vẫn còn đang bú sữa, bất quá cũng đã sắp ngủ. Triển Tô Nam đưa bình sữa cho mẹ mình, nhẹ nhàng đông đưa bé con.

Bên Kiều Thiệu Bắc cũng rút núm vú cao su ra, bà Kiều nhỏ giọng nói: “Đã tìm được bảo mẫu, ba người, mẹ bảo bọn họ sáng sớm mai tới đây. Đều đã kiểm tra thân thể, rất khỏe mạnh.”

Kiều Thiệu Bắc gật đầu, ở bên Mỹ cũng có bảo mẫu cho bé con, nhưng đem theo về đây rất bất tiện, nên trước khi trở về, bọn họ nhờ ba mẹ tìm bảo mẫu ở Doanh Hải. Hai bé con tốt nhất vẫn là được bú sữa mẹ, còn có bảo mẫu hát ru cho ngủ.

Hai bé con đã ngủ say, trong phòng khách nhất thời yên tĩnh. Triển Tô Nam nhỏ giọng nói: “Ba mẹ, bác trai bác gái, các người cũng đi ngủ sớm một chút đi. Bọn con mang bé lên lầu.”

“Đi thôi đi thôi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Mấy cụ già phất phất tay đuổi người, nếu không phải bé con cần “mẹ”, thì bọn họ đã ôm về phòng ngủ chính. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm bé con lên lầu. Bà Triển cầm bình sữa của bé con đến phòng bếp ngâm nóng, nếu bé con tỉnh dậy lúc nữa đêm đều sẽ bú sữa lần nữa.

Bé con đi ngủ, những người khác cũng không có tâm tình nói chuyện trời đất, đều trở về phòng của mình. Trang Phi Phi và Từ Mạn Mạn chiếu cố ông bà Từ nghỉ ngơi. Triển Tô Phàm nhìn đồ đạt của bé con ở trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy đây mới là một gia đình hoàn chỉnh.

“Tô Phàm, ngươi cũng đi ngủ sớm đi. Hiện tại anh của ngươi khá bận, ngươi phải để ý chuyện công ty nhiều hơn.”

“Con đã biết. Ba, chú Kiều, con đưa hai người lên lầu.”

“Không cần, tự chúng ta đi. Chúng ta đi nhìn Dương Dương và Nhạc Nhạc một cái đã. ”

“Dạ.”

Vừa nghĩ tới hai cháu lớn còn chưa tha thứ cho mình, Triển Tô Phàm nhất thời uể oải. Nửa tiếng sau Ngụy Hải Trung cũng về đến nhà, hôn lễ của anh và Nghê Hồng Nhạn vẫn cứ kéo dài, đợi bọn Cố Khê trở về.

Tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi. Dương Dương và Nhạc Nhạ cùng Tom và Thomas rất hiểu chuyện, đã tự đi ngủ. Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ ở chiếc giường tầng khác, nó vừa được đặt thêm vào phòng ngủ của Dương Dương và Nhạc Nhạc, bốn đứa bé đều đã lớn, nếu còn ngủ chung một giường tầng sẽ rất chật chội.

Rửa mặt xong, ông Triển nằm ở trên giường nhưng không buồn ngủ. Sau khi bà cụ lên giuờng, ông hỏi: “Bộ trang sức gia truyền đưa cho tiểu Hà, bà tìm người sửa lại xong chưa?”

Bà Triển lập tức nói: “Làm xong làm xong. Dạo gần đây toàn nghĩ về Bán Nguyệt Và Khanh Khách, nên quên nói với ông, tôi đã lấy về.”

Ông Triển yên tâm, rồi nói tiếp: “Chẳng biết Tô Nam và Thiệu Bắc nghĩ gì. Cứ thế mà đưa tiểu Hà về nhà, chẳng tổ chức hay làm gì cả. Tiểu Hà đã sinh cho chúng ta bốn đứa cháu, nếu không thể tổ chức hôn lễ xa hoa, thì ít nhất cũng phải tổ chức tiệc lễ trong gia đình, đằng này chẳng nghe bọn nó nói gì cả.”

Bà Triển nói: “Ngày mai tôi sẽ lén hỏi bọn họ một chút. Tiểu Hà là ‘con dâu’ nhà họ Triển và họ Kiều, trong nhà cấp bậc lễ nghĩa cao thấp vẫn phải có, nếu không khi Dương Dương và Nhạc Nhạc trưởng thành sẽ trách chúng ta.”

“Vậy ngày mai bà nhớ hỏi bọn nó, đừng quên.”

“Uh, tôi nhớ rồi.”

Bà Triển tắt đèn bàn, chuẩn bị ngủ. Ông Triển vẫn ngủ không được. Nếu như có thể để ông ôm hai đứa cháu nhỏ, ông liền ngủ được ngay.

Trong căn phòng cách vách, ông Kiều cũng ở trên giường lật qua lật lại. Từ khi về hưu, nhìn người ta ôm cháu, ông rất hâm mộ. Thế nhưng, bởi vì sự hồ đồ của mình, ông đã bỏ lỡ 12 năm quá trình lớn lên của cháu trai, hiện tại nhìn thấy cháu trai và cháu gái nhỏ, trái tim của ông như bị mèo quào vậy, lúc nào cũng muốn ôm cháu. Sao bé con nhà mình càng nhìn càng đáng yêu vậy nhỉ, nhất là cháu gái nhà mình, dễ thuơng đến nổi không ai sánh kịp.

Bà Kiều vỗ vỗ ông cụ: “Đừng lật người nữa, mau ngủ đi. Thức dậy là ông lại có thể ôm bé con. Tiểu Hà phải chăm sóc cho bạn, còn phải nói chuyện với người trong nhà, ban ngày ông không muốn ôm cháu cũng không được.”

Bạn già vừa nói thế, ông Kiều cảm thấy rất có lý. Đúng vậy, ban ngày tiểu Hà rất bận, Tô Nam và Thiệu Bắc cũng không thể mãi ôm bé con, đó không phải là phiên mình sao? Vừa nghĩ như thế, ông Kiều nhanh chóng nhắm mắt lại ngủ, phải dưỡng tốt tinh thần mới có thể vui đùa cùng cháu a. Thân thể tiểu Hà không tốt, đám già này vốn phải giúp tiểu Hà gánh vách trọng trách này a. Ông Kiều kéo chăn lên cao, ngủ!

Bên này, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc về đến phòng thấy Cố Khê đã ngủ, hai người đều cười ôn nhu. Đặt hai bé con cũng đã ngủ say vào trong nôi, bấy giờ hai ông bố mới đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ. Từ sau khi hai bé con sinh ra, hai người càng cảm nhận sâu sắc được nỗi gian khổ của Cố Khê khi một mình nuôi nấng hai đứa nhỏ. Nếu không phải Cố Khê không thích, bọn họ thật sự muốn để Cố Khê ở nhà mà nuôi, để người này mỗi ngày không cần làm gì cả, cái gì cũng không cần quan tâm.

Tắm rửa và sấy khô tóc xong, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn hai cục cưng đang ngủ say ở trong nôi, rồi nhẹ nhàng leo lên giường lớn, nằm ở hai bên Cố Khê.

Hôn lên má Cố Khê một cái, Kiều Thiệu Bắc tắt đèn bàn, gian phòng nhất thời tối đen. Hai người ôm Cố Khê, nhắm mắt lại, lại một lần nữa mong muốn thời gian có thể quay ngược trở lại, quay ngược trở lại ngày đó…

*

“Anh Hai! Anh Thiệu Bắc! Các anh tìm Cố Khê làm gì! Hắn âm thầm cấu kết với cảnh sát tra xét nhà chúng ta! Cảnh sát kia nói – tất cả tài liệu đều do Cố Khê len lén đưa cho hắn!”

“Anh đi hỏi tiểu Hà.”

“Hắn làm sao dám nhận chứ!”

“Câm miệng! Tô Phàm, có phải do tiểu Hà làm không thì phải đợi bọn anh hỏi em ấy đã!”

“Tiểu Hà, anh có việc hỏi em.”

“Cái gì?”

“Anh nghe người ta nói gần đây em ở bên ngoài thường xuyên gặp gỡ một người đàn ông, là chuyện gì vậy?”

“Đàn ông?”

“Ừ. Có người chụp được ảnh của hai người ở chung với nhau, ở những nơi khác nhau.”

“… A, ừ.”

“Người kia là ai?”

“Ông ta nói ông ta là người tìm tài năng trẻ, muốn tìm em chụp quảng cáo, em đều cự tuyệt. Rất kỳ quái, gần đây luôn luôn gặp phải người kia. Thiệu Bắc… Anh không vui có đúng không?”

“Ừ, Anh rất không vui, em phải biết anh không thích em cùng người anh không biết tiếp xúc nhiều. Hắn có nói mình là người của công ty giải trí nào không?”

“Hình như có nói, em không nhớ rõ. Hắn cho em danh thiếp, em từ chối, em sẽ không đi. Nhưng kỳ quái là hắn luôn luôn có thể gặp được em.”

“…”

“Thiệu Bắc?”

“Hai ngày này em có gặp hắn không?”

“Không có. Hai ngày này em không có đi ra ngoài, đều ở trường học và ký túc xá. Thiệu Bắc… Ừ…”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Em cũng … có chuyện… muốn nói với anh và…. Tô Nam.”

“Em nói.”

“… Thiệu Bắc… Em… Ừ… Đêm hôm đó… Anh, các anh, còn nhớ rõ không?”

“… Anh nhớ là đã xảy ra cái gì đó, nhưng không nhớ rõ chi tiết. Hôm nào anh không uống rượu chúng ta có thể thử lại xem?”

“…”

“Tiểu Hà?”

“Thiệu Bắc… Em… Ừ… Em, em …”

“Em xảy ra chuyện gì?”

“Em… Em có thai.”

‘Đô đô đô’… Đối phương cúp điện thoại, mà y – từ khiếp sợ sững sờ chuyển sang vui sướng hạnh phúc.

“Thiệu Bắc, tiểu Hà vừa nói gì vậy?”

“Này, Thiệu Bắc, tôi không nghe lầm chứ? Tiểu Hà mới vừa nói em ấy…”

“Hư! Đừng nói!”

“Ô ô ô…!” Chuyện lớn như thế sao hắn có thể không nói?!

“Đi! Tới chỗ tiểu Hà!”

“Thiệu Bắc, sao có thể, sao có thể?”

“Anh Hai, anh Thiệu Bắc, các anh đi đâu? Cảnh sát sắp tới! Các anh mau chóng nghĩ biện pháp a!”

“Em xem rồi giải quyết đi!”

“Anh Hai! Anh Thiệu Bắc!”

“Chớ phiền bọn anh!”

Không nói hai lời liền cầm lấy chìa khóa xe, hai người không cho Tô Phàm đi theo, lái xe thẳng đến ký túc xá của người nọ. Trong túc xá, người nọ ôm chặt lấy chính mình, sợ hãi nhìn chằm chằm di động. Mình nói ra, mình đã nói ra.

Hai mươi phút sau, cửa ‘phịch’ một tiếng bị người mở ra, hai người xông vào thì thấy người nọ cúi thấp người đem đầu chôn ở giữa hai chân, trên mặt bàn trà là báo cáo xét nghiệm. Hai người thở hổn hển, trừng mắt nhìn người nọ, sau đó phát hiện tờ xét nghiệm ở trên bàn trà. Sau khi thấy rõ ràng kết quả kiểm tra, hai người trợn tròn mắt.

“Tiểu Hà! Em là con gái?!”

Gò má của người nào đó trong nháy mắt đỏ bừng.

“Em là… người song tính…”

“A!”

*

Nếu như chuyện phát triển như thế thì tốt biết mấy? Nếu như lúc đó bọn họ có thể tĩnh táo hỏi người nọ một câu thì tốt biết mấy? Nếu như… Nếu như… Nhưng tất cả đều không thể quay lại từ đầu. Nhưng, may mắn, may mắn, bọn họ còn có cơ hội cứu vãn, bọn họ đã có thể tìm được người nọ. May mắn, may mắn, các con của bọn họ lớn lên đầy khỏe mạnh và thông minh, bọn họ còn có cơ hội vài chục năm để bù đắp lại những thiệt thòi của các con.

*

“Cậu tên là gì?”

“Cố Khê.”

“Viết thế nào?”

“Cố trong chiếu cố, Khê trong nước suối.”

“Cậu thường xuyên đến sân thượng để ăn?”

“Ngày hôm nay là tới lần đầu tiên. Ách, tôi phải trở về phòng học.”

“Nga, được.”

“Ừ, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”