Vì Sao Đưa Ai Tới

Chương 23: Minh nguyệt thanh tuyền (H)



Chương 23. Minh nguyệt thanh tuyền (H)

Thấy người nào đó xù lông thì người ngoài hành tinh tỏ vẻ rất vui: "Lỡ ông ấy có suy nghĩ đó thì sao? Cổ nhân của các em cũng thường nói Trang Tử không phải cá thì sao lại biết cá vui được, một khi đã như vậy, Phỉ nhi cũng không phải là ông ta, thì làm sao biết ông ta nghĩ gì được?" Ngón trỏ tay phải cô đâm vào vỏ thịt, náo động một hồ xuân thủy.

*Trong cuốn "Thu Thuỷ", Trang Tử có nói về chú cá thứ 2, tên là Thúc, là cá ở sông Hào Hà. Một hôm, Trang Tử và Huệ Tử đi lên trên cầu Hào Thuỷ. Trang Tử nói: "Ông xem những chú cá Thúc kia bơi lội dưới nước mới vui vẻ làm sao."

Huệ Tử lại nói: "Ông không phải là cá, sao biết rằng cá vui hay không?" Trang Tử lập tức đáp rằng: "Ông cũng đâu phải là tôi, sao lại biết tôi không biết về niềm vui của cá?"Ý câu nói của Trang Tử là mỗi người có cuộc sống riêng, không ai có thể hiểu được vui buồn của người khác.

"Ư ư... ." Hừ, trong mắt của một ngàn người đọc thì có một ngàn Hamlet khác nhau, người đang tư xuân thì nhìn gì cũng phát xuân!"

*Một tác phẩm của đại thi hào người Anh William Shakespeare.

Tuy là tiểu huyệt thiếu nghị lực cứ mút ngón tay của cô, nhưng nàng vẫn không quên phỉ nhổ. Coi như là nàng đã nhìn thấu người này rồi, khi vừa mới tiếp xúc thì người này nhìn có vẻ dịu dàng nhã nhặn lịch sự, hơi thở thanh lãnh, tựa như hoa sen chỉ có ngắm mà không thể sờ. Nhưng mà ai ngờ cô ấy lại phúc hắc như vậy... , đúng là cái đồ xấu xa, lần nào cũng là nàng bị đùa giỡn cả.

"Mùa xuân tới thì tự nhiên cũng muốn tư xuân rồi, đương nhiên cũng muốn làm chút chuyện tình thú, em nói có đúng không nè? Bảo bối..." Ngọc Cẩn nhẹ vỗ về đôi môi đỏ mọng càng thêm kiều diễm vì hờn dỗi của nàng, câu nói sau cùng bị vùi lấp trong miệng của hai người, nhu tình mật ý dây dưa với cái lưỡi thơm kia, liếm mút đuổi bắt.

"Cô... , ưm ưm..." Môi nàng bị chặn lại nên không thể mở miệng, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ. Nàng đánh vào vai cô tỏ vẻ kháng nghị, nhưng ở trong mắt của Ngọc Cẩn thì lại là một cách làm nũng khác biệt, cô càng mút hôn thêm vui thú. Lưỡi cô khuấy đảo khoang miệng nàng, không ngừng truy đuổi nghịch ngợm chiếc lưỡi kia, sau khi bắt được nó thì liền ngậm liếm hết như thổ phỉ.

Ngay khi Phương Phỉ cho rằng mình sẽ chết ngạt vì nụ hôn của Ngọc Cẩn, và nàng sẽ thành người đầu tiên trong lịch sử chết vì hôn, thì cô lại lưu luyến buông tha cho đôi môi sưng tấy của nàng. Đầu lưỡi của cô vẫn chưa rút về hẳn mà kéo ra một sợi chỉ bạc từ trong miệng Phương Phỉ, sợi chỉ đó vẫn không bị đứt ra, cuối cùng rơi xuống trên mặt Phương Phỉ, rồi bị cô liếm sạch toàn bộ. Sau đó lại chuyển địa điểm, chuyển hướng sang vai và cổ nàng.

Phương Phỉ tham lam hít thở oxy quý giá, ngực nàng lên xuống dữ dội, trái tim vì thiếu oxy mà suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi miệng nàng. Năng lực giữ hơi của người ngoài hành tinh quá khủng bố, nàng sắp hết hơi rồi mà người nọ vẫn thở rất đều đặn. Nàng nghỉ ngơi một lát, đang tính muốn nổi dậy chống lại sự "hung tàn" của người nào đó thì bộ ngực lại đột nhiên bị tập kích. Ngọc Cẩn si mê liếm láp bộ ngực đang nhấp nhô của nàng, cô liếm nơi bao quanh đỉnh núi từng chút một, chờ đến khi toàn bộ khu vực đó dính đầy nước bọt của cô thì mới hài lòng ngậm lấy quả mọng đỏ tươi trên đỉnh núi, cắn nhẹ rồi lại mút từ tốn, liếm hai cái rồi dùng sức bú một cái, thẳng đến khi quả mọng càng thêm đỏ tươi sưng tấy thì cô mới tha cho nó rồi làm tương tự với bầu vú bên kia.

Ngọc Cẩn âu yếm bộ ngực của Phương Phỉ khiến trái tim vừa mới ổn định lại của nàng lại đập thình thịch, nàng thấy Ngọc Cẩn ngẩng đầu lên híp mắt liếm láp khóe miệng, vẻ mặt vẫn còn chưa đã thèm. Sau đó nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt rực lửa, tựa như sói đói gặp được mỹ thực.

"Stop, stop, em sắp thở hết nổi rồi." Phương Phỉ quá thiếu khí phách nhanh chóng che miệng lại, lắc lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, cặp mi dày run rẩy, lộ ra ánh mắt vô cùng ngây thơ đáng thương, trông rất là nhu nhược yếu đuối. Chiêu này lần nào nàng dùng với bố mẹ, bà nội cũng đều hiệu quả, mỗi khi làm sai gì thì cứ làm vẻ mặt này là có thể dễ dàng thoát được. Tuy là lần này nàng không làm sai gì cả, nhưng mà tình hình bắt buộc, nàng là một người co được giãn được mà!

Thật không ngờ, dáng vẻ cừu non tội nghiệp này của nàng ngược lại còn kích thích sự thèm ăn của sói đói. Ngọc Cẩn bị ánh mắt của nàng khóa chặt, trái tim run lên, hai mắt không thể dời đi. Đáng yêu quá, khiến người ta muốn ngừng mà không được, hơi thở dần dồn dập. Nếu vừa rồi cô còn có thể bình tĩnh tự nhiên khiêu khích nàng, thì bây giờ cô đã bị sa lầy, muốn nuốt nàng vào trong bụng, không cho bất kỳ ai nhìn thấy, người này chỉ có thể là trân bảo của một mình cô!

Tay phải nhanh chóng ra vào, bên trong tiểu huyệt tràn đầy ái dịch, cô lập tức đẩy thêm một lóng tay vào, đồng thời dùng tốc tốc độ nhanh chóng ra vào. Tiểu huyệt quấn chặt lấy ngón tay của cô, không khỏi khiến cô nghĩ đến khi kiếm thịt của mình cắm vào thì sẽ sướng đến cỡ nào, vật nhỏ vốn còn đang bị thương choáng váng lại lập tức khỏe mạnh, sưng cứng chọc thẳng vào đùi Phương Phỉ.

"Á... Ứ..." Tình triều liên tục ập đến, đầu óc Phương Phỉ bắt đầu trở nên mê mang, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Khi ngón tay thứ ba của Ngọc Cẩn nhanh chóng đâm vào thì tiểu huyệt giữ chặt ngón tay xâm nhập đó, cũng co bóp lại một cái cuồng nhiệt. Tốc độ trên tay của Ngọc Cẩn cũng không vì thế mà chậm lại, trái lại còn đâm rút nhanh hơn. Ngón tay ra vào còn mang theo âm thanh xấu hổ, vô cùng nổi bật trong màn đêm yên tĩnh, Phương Phỉ không nhận nổi nữa đành run rẩy đạt đến cao trào.

Ngọc Cẩn rút ngón tay ra, cố liếm hết ái dịch trên tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn nhụy hoa đỏ au như đang nhìn con mồi, khẽ run nhè nhẹ. Cô đẩy hai chân Phương Phỉ lên sát ngực nàng, lại nâng mông nàng lên, nhụy hoa như hoa lê dính sương hiện ra trước mắt cô. Hai tay cô giữ đầu gối Phương Phỉ rồi kéo ra hai bên, vỏ sò đỏ tươi run rẩy tách ra, lộ ra hoa kính sâu thẳm ẩn sâu trong đó, sau khi được khai quật thì không ngừng phun ra ái dịch trong suốt, khiến cô vô cùng yêu thích.

"Đừng, đừng nhìn ~" Dưới ánh trăng sáng ngời, tư thế như vậy cũng khiến cho Phương Phỉ có thể thấy thấp thoáng nơi riêng tư của mình, đương nhiên cũng nhìn không sót cảnh côn thịt cường tráng không thể bỏ qua dưới hạ thể Ngọc Cẩn đang chỉ thẳng vào hoa kính của mình, vận sức chờ tấn công. Mà đôi mắt phượng kia lại đang híp lại, bên trong tối đen như mực, khiến lòng nàng như nóng lên, đột nhiên lại xấu hổ. Nàng muốn chặn lối vào của hoa kính lại, không cho cô nhìn nữa nhưng lại bị Ngọc Cẩn chặn lại giữa đường.

"Phỉ nhi, nhìn nó đi, nhìn xem nó cắm vào như thế nào." Ngọc Cẩn trầm giọng nói, chậm rãi cắm vật cứng khổng lồ màu đỏ vào trong u kính hẹp dài.

Phương Phỉ ngơ ngác nhìn cô đâm vào cơ thể mình từng chút một. Mép âm hộ vốn rất dày lại bị kéo giãn ra, hòa làm một với phần thịt xung quanh. Cảm giác được lấp đầy cùng với hiệu ứng thị giác được cắm vào đã khắc sâu vào tâm trí nàng, hơi thở dần mất không chế.

Kích thước của Ngọc Cẩn quá lớn, dù đã hoan ái bao nhiêu lần thì nàng cũng không thể nuốt trọn nó chỉ trong một lần.

"Ứm... , căng quá..." Phương Phỉ có cảm giác bị căng nứt, bụng phình lên không thở nổi, chỉ có thể mở miệng hô hấp.

Ngọc Cẩn bị siết đến mức hai bên thái dương ướt đẫm, sau khi tiến vào thì nhục bích non mềm xung quanh cuồng nhiệt bóp chặt cô, cô cố nén dục vọng đâm nhanh, chậm rãi đẩy các nếp uốn của âm đạo ra, đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa kính. Vừa chạm vào cái miệng nhỏ ở trong hoa huyệt thì đã bị nó cắn chặt, thở không ra hơi, suýt chút nữa thì đã bắn tinh.

Ngọc Cẩn ngửa đầu hít sâu một hơi, sau khi ổn định lại hơi thở cuồng loạn của mình, cúi đầu chăm chú nhìn nàng, nói: "Bảo bối, cô động đây."

Đôi khi có vài đám mây trôi qua trên bầu trời, đan xen với ánh trăng sáng, chiếu lên đôi mắt nhẫn nhịn thâm tình của Ngọc Cẩn cùng với cánh môi xinh đẹp của cô. Trí óc Phương Phỉ càng thêm mơ hồ, vô thức gật gật đầu.

Dây thần kinh mang tên lý trí lập tức bị đứt, hai tay Ngọc Cẩn ôm lấy cặp mông vểnh của Phương Phỉ, hạ thân vừa rút ra thì lập tức lộ ra nửa cán thịt tràn đầy ái dịch trong suốt, sau đó lại nhanh chóng đẩy vào thủy huyệt, lặp lại nhiều lần như thế, liên tục thọc vào ra. Mật huyệt nhả nuốt côn thịt theo bản năng, thịt non màu hồng lần lượt ra vào theo gậy thịt. Côn thịt to lớn không biết mệt mỏi liên tục qua lại trên hoa kính lầy lội, trong lúc ra vào cũng mang theo không ít chất lỏng, ra vào bắt đầu dễ dàng, hạ thể dần tăng tốc. Đôi tay nắm chặt eo nhỏ Phương Phỉ, phòng nàng bị đâm bay mất.

Khoái cảm dồn dập lên đỉnh, nhục huyệt liên tục bị kích thích co thắt liên hồi.

"Á... Ớ... , Cẩn... , sâu quá..." Ngọc Cẩn đong đưa mưa rền gió dữ làm Phương Phỉ rên rỉ không ngừng, nhưng lại bận tâm đến hoàn cảnh xung quanh nên nàng không dám lớn giọng, chỉ khi cầm lòng không đậu mới nức nở ra tiếng.

Ngọc Cẩn như được khuyến khích, di chuyển một cách bất chấp, biên độ ra vào càng lớn dần, thề phải vào sâu hơn nữa. Rốt cuộc cánh cổng ở sâu trong hoa huyệt đã bị phá, côn thịt đâm thẳng vào tử cung. Một dòng điện truyền đến từ quy đầu, ngay sau đó thì cái miệng nhỏ trong tiểu huyệt lại đột nhiên cắn cô, Ngọc Cẩn bị kẹp đến mức dục tiên dục tử, dưới sự kích thích càng thêm sưng tấy. Bị mật huyệt ép chặt, ra vào nhanh chóng mang đến khoái cảm trí mạng làm Ngọc Cẩn không thể tự chủ, càng muốn nhiều hơn, đong đưa càng nhanh, gần như điên cuồng.

"Ứm... Á..." Dưới sự ra vào nhanh chóng nặng nề, tiểu huyệt bị kẹp chặt không chịu nổi, như muốn cấm cô tiến vào lại như muốn giữ cô lại trong cơ thể, không cho cô rút ra. Khoái cảm mãnh liệt làm đầu óc nàng trống rỗng, toàn bộ giác quan của cơ thể đều dồn hết vào nơi giao hợp.

"Aha..." Hoa kính càng ngày càng chặt, một lúc sau vách thịt đột nhiên mất hết sức lực, các cơ thịt bắt đầu co rút bất quy tắc. Cổ tự cung khóa chặt cô lại, làm cô tiến thoái lưỡng nan. Khoái cảm mãnh liệt làm cô đỏ mắt, Ngọc Cẩn dùng sức dập hàng mấy chục cái, cuối cùng dập vào một cái mạnh, lại phối hợp lấy đà, dùng sức ép mông Phương Phỉ vào hạ thể, lại chui vào tử cung lần nữa, chống lại vách tường của tử cung, cô đạt tới cực khoái lập tức bắn ra toàn bộ tinh dịch đặc sền sệt mà mình đã tích tụ bấy lâu, bắn ngập tràn ngọc hồ.

"Ahhh..." Tinh dịch nóng bỏng khiến Phương Phỉ lên đỉnh lần nữa, hô hấp của nàng ngưng lại vài giây.

Có lẽ là do sắc đẹp mê người, nên mãi đến khi nghe tiếng bước chân thì chuông cảnh báo của Ngọc Cẩn vang lên, dùng tốc độ sét đánh sửa sang lại toàn thân Phương Phỉ, lại ôm chặt cô trong lòng mình, che kín mít, không cho người ngoài nhìn thấy dáng vẻ mị hoặc này của Phương Phỉ. Hai hàng lông mày của Ngọc Cẩn nhíu chặt lại, nhìn về phía phát ra tiếng động, quát lớn: "Là ai? Ra đây!"

Vì bạn trai có chuyện quan trọng phải làm nên Trương Thiều cũng không tiện quấn lấy cậu ta nữa. Đang chán thì đột nhiên cô ấy nhớ tới chuyện hoa anh đào đã nói với Phương Phỉ, bây giờ là hoa anh đào nở rộ, rảnh rỗi không có việc gì làm nên cô ấy tới ngắm hoa.

Khi cô ấy tìm được chỗ ưng ý, đang ngồi trong đình ngắm hoa thì lờ mờ nghe được tiếng rên rỉ yêu mị đằng sau hòn non bộ, cẩn thận nghe kỹ thì lại không còn nữa. Trái tim nhiều chuyện của Trương Thiều đương nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này, thân hình nhẹ nhàng như mèo rón ra rón rén ra sau hòn non bộ, vừa mới ngẩng đầu nhìn ra sau thì lại bắt gặp một đôi mắt lạnh như băng.

"Haha, thật trùng hợp, cô Tần cũng tới đây ngắm hoa sao, vậy em không làm phiền cô nữa." Trương Thiều bị ánh mắt lạnh lẽo kia dọa sợ toát mồ hôi, vội vàng nhìn thoáng qua rồi nhanh chân chuồn lẹ, sợ ở thêm lát nữa thì sẽ bị đóng băng rồi vỡ vụn.

Trên đường trở về, Trương Thiều không khỏi thương cảm cho lão đại nhà mình, sao lại tìm một người lạnh lùng giết người không đền mạng như thế chứ, vẫn là bạn trai của mình tốt hơn. Người trong ngực cô Tần chắc hẳn là lão đại rồi, giọng nói kia chắc chắn cũng phát ra từ miệng lão đại. Lão đại ơi lão đại à, nói cậu thụ cậu còn không thừa nhận à, ngón tay của cô Tần người ta còn chưa ướt (Trương Thiều vội vàng nhìn thoáng qua nên không để ý kỹ ngón tay của cô Tần) thì cậu đã kêu ra tiếng, quả thực là không có mắt thấy rồi.

Phương Phỉ ở cách đó không xa hắt xì một cái: "Mình bị cảm hả ta? Do cô hết á~" nàng vung bàn tay trắng như phấn đánh người nọ.

"Cô sai rồi, chúng ta về thôi, trời lạnh không tốt đâu." Ngọc Cẩn đau lòng ôm chặt Phương Phỉ, phủ thêm thảm lông, quấn Phương Phỉ kín mít.

Phương Phỉ nép trong lòng Ngọc Cẩn không thể ngừng nhếch miệng.

------