Vì Quân Tư

Chương 5: Gọi tên của người (tứ)



Ban đêm, ngã tư đườngkhông người.

Chỉ còn thưa thớt vàitiếng bước chân, ánh trăng giấu giữa những tán cây.

“Về sau không được làmnhư vậy, rất nguy hiểm, nếu tướng quân thật sự tức giận…”

“Ai, Tử Hề sao ngươi dàidòng như vậy, còn hơn cả lão bà ta.” Lam San bưng theo một ít bánh Hoa Quế Caomà ăn: “Không phải ta không có việc gì sao?”

Thiếu niên thở dài dướiđáy lòng.

Xa cách ba năm, khi thấylại nàng lại không biết mở miệng thế nào. Nàng vẫn như trước kia, thảnh thơinói chuyện, dường như hắn không phải rời đi ba năm, không phải ba tháng, khôngphải ba ngày, không phải ba giờ, mà chỉ là ba giây.

Sự tồn tại của hắn đốivới nàng, thật sự là có cũng được mà không có cũng chẳng sao a.

Bên môi lộ ra một tiacười khổ.

“Được rồi, cho ta.” Ănxong lại vỗ vỗ tay hắndừng lại bước đi. Thiếu niên thấy nàng dừng lại thì khó hiểu nhìn.

“Mau cho ta.” Thanh âmkia quả thực là đang làm nũng.

Tử Hề tốt xấu gì cũng đãluyện qua, bất động thanh sắc nhìn nàng, không biết nàng lại chơi trò gì.

“Lễ vật a, lễ vật! Ngườita muốn lễ vật thôi. Tử Hề, sư phụ cảnh cáo ngươi nga, đừng nói với ta ngườiđến biên quan chơi ba năm mà không mua cái gì về cho ta!”

Thì ra nàng còn biết kháiniệm ba năm này. Tử Hề cảm thấy có chút châm chọc, không biểu tình nói: “Khôngcó lễ vật, lần này trở về quá gấp nên không suy nghĩ chu đáo.”

Thế nhưng lại có ngườinhư thế, xa cách một ngàn ngày đêm, mở miệng ra lại muốn lễ vật. Ngay cả câuhàn huyên cũng không có, đến tột cùng, nàng xem hắn là cái gì?

Nàng có nghĩ tới hắn chútnào không, một chút ít cũng tốt.

Nữ tử tức giận đến dậmchân: “Gạt người, khẳng định có!!”

“Không có.”

“Có!”

“Không có.”

“Có!”

“Không có.”

“Ta nói có là có, nhanhchút lấy ra đi!”

Hắn di chuyển ánh mắt đinhanh về trước. Nàng đạp từng bước nhỏ đuổi theo, cuối cùng khẽ mở miệng mỉmcười: “Nếu đã mang đến, không cho ta sẽ mất đi ý nghĩa a?”

Quả thực tựa như cái tiểunha đầu.

Hắn có chút hổn hển quayđầu, đôi mắt nàng trong suốt, cười đến vui vẻ, làm cho hắn trong phút chốc runsợ.

Cười đến quá đánh, ngườilại có chút giả.

Hắn thở dài, từ trong tayáo lấy ta một chiếc hộp khắc ngọc lưu ly, tinh xảo khéo léo.

“A nha, đây chính là thứtốt khó gặp trong sáu mươi năm nha.” Lam San hoan hô tiếp nhận, mở hộp ra, bêntrong có một bông tuyết, còn có một đóa tuyếtlên Thiên Sơn bằng bàn tay. Dưới áng trăng, đóa hoaphát ra ánh sáng như ngọc trong suốt, mỗi cánh hoa lần lượt mở ra, mềm mại nhẹnhàng.

Tử Hề yên lặng nhìn đóa tuyếtliên. Tuyết liên là một loài rất quý hiếm, mười hai năm mới ra hoa một lần.Trong một đợt tránh tuyết lở hắn đã ngẫu nhiên phát hiện ra, trên vách núi băngtuyết sâu vạn trượng, xuất hiện ánh sáng rất đẹp, đập vào mắt hắn, giống như nụcười của nàng vậy.

Hắn cẩn thận dùng chânkhí bảo vệ nó, sau đó mang về.

“Uy, lại ngẩn người .”

“... Uh.”

“Tật xấu này vẫn khôngsửa a.”

Lam San thở dài, nắm ốngtay áo của hắn, “Về nhà đi, Tử Hề.”

Hắn cúi đầu chăm chú nhìnbàn tay đang túm áo hắn kia, trắng muốt như tuyết, thật lâu không nói ra lời.

Về nhà đi, Tử Hề.

Đánh cho lòng hắn tan rãlà một việc rất dễ dàng.

Ví dụ như ba năm trướcđây, chẳng qua thị nữ chỉ làm mất đi ít đồ. Buổi tối, nàng liền kéo hắn đếnđình viện liên miên cằn nhằn, nói rất nhiều lời. Hắn lẳng lặng nghe, sau đóphát hiện bên trong hồ nước đã không còn cá, hắn hỏi, nàng chỉ nhẹ nhàng trảlời bâng quơ.

Nàng ghé vào bàn đá ngủ,Tử Hề muốn ôm nàng trở về phòng. Nhẹ nhàng, vân vê sợi tóc đen của nàng, đắpchăn cẩn thận rồi nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của nàng. Thật giống như đã chết, ýnghĩ này khiến hắn hoảng sợ, kìm lòng không được lấy tay xoa lên mặt nàng, mềmmại ấm áp.

Thì ra tất cả đều khôngthay đổi, thay đổi chỉ có hắn mà thôi.

Tử Hề ở lại Trường Anchừng bảy, tám ngày. Thường hay bị Hoàng thượng kêu vào hoàng cung. Hoàngthượng rất thích hắn, bên cạnh Hoàng thượng luôn có một cô gái đi theo, xinhđẹp động lòng người, cười đến kiêu ngạo sáng lạn. Ngày đầu tiên, nàng vênh vênh tự đắctuyên chiến võ thuật với hắn, hắn cố gắng hạ thủ lưu tình, dù sao thân phận đốiphương nhất định không tầm thường. Nhưng có một lần không thu lực được, đemnàng đánh xuống ngựa. Nàng duyên dáng kêu to một tiếng rồi ngã xuống đất, khuônmặt nhỏ nhắn như hoa trắng bệch vì sợ hãi, người bên cạnh thất kinh hô tứ côngchúa.

Thì ra nàng là tứ côngchúa Hoàng thượng sủng ái nhất.

Hắn nhanh chóng nắm lấythắt lưng nàng, đem nàng ngồi lên ngựa của hắn khi nàng cách một đất chỉ cònmột tấc. Bảo vệ nàng trong ngực, cho ngựa dừng rồi mang nàng xuống đất.

“Không sao chứ, công chúađiện hạ.”

Nàng nâng ánh mắt đẫm lệ,ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, bình tĩnh nhưng ấm ápkhiến người ta an tâm. Thấy cánh tay của hắn vẫn ôm nàng thì nàng đỏ mặt, nhưnglại luyến tiếc hắn buông tay.

Đường đường là tứcông chúa lại yêu thương hắn. Tình yêu say đắm lãng mạn không hẹn mà đến vớinàng.

“Nghe nói tứ nha đầu kiatheo đuổi ngươi rất nhiệt tình a, tam cung lục viện đều biết, ngươi thật cóphúc.”

Lam San chống cằm, lấycây cỏ đuôi chó trêu đùa hắn.L

“Nói không chừng người cóthể trở thành phò mã nga!”

Hắn dùng tay đẩy cây cỏđuôi chó trên người ra, thản nhiên xoay đầu, tiếp tục nhìn quyển sách trên tay.

Nàng vui vẻ như vậy làmgì?

“Uy, tốt xấu gì cũng nóiđi chứ.”

“Sư phụ.” Hắn ngẩng đầutrầm giọng gọi nàng, đóng sách lại: “Những sách vở này Tử Hề có thể cầm đikhông?”

“Ngô, có thể a, ngươi lấylàm cái gì?”

Lại quên rồi sao, buổisáng mới nói. Chuyện của hắn không đáng khiến nàng để tâm sao?

Có chút bất đắc dĩ mởmiệng: “Ngày mai Tử Hề khởi hành cùng tướng quân trở về biên quan.”

Cỏ đuôi chó ngừng đongđưa, Lam San trừng mắt nhìn hắn.

“Nha, đúng rồi, nhớ manglễ vật trở về nga.”

Thanh âm không một chútthay đổi.

13

Cuộc sống tại biên quankhiến hắn nhớ tới rất nhiều chuyện.

Mười bốn tuổi, Lam Sanyêu cầu hắn tiêu diệt chưởng môn của một môn phái. Đối phương lại dùng độc vớihắn.

Thất tinh hải đường, nghenói độc này là kịch độc, không có phương pháp giải cứu.

Nhưng nàng vẫn cứu đượchắn, dùng duy nhất một phương pháp.

Nàng dùng chân khí bứcđộc đến khóe mắt hắn sau đó dùng đầu lưỡi liếm đi, liếm sạch sẽ. Khi hắn khôiphục ý thức nhìn thấy thi thể của nàng, tóc đen rối tung.

Biết rõ bảy ngày sau nàngsẽ sống lại nhưng hắn vẫn phát ra âm thanh bi thương.

Nhập quân năm thứ tư,biên quan nguy kịch, một dị tộc hung mãnh giết đến đây, thuận lợi phong tỏa conđường tơ lụa đến mức khó tin. Mỗi khi đến thời điểm mấu chốt thì đều không điềuđộng được tướng lĩnh, quân lương thiếu hụt, triều đình cứ cách một đoạn thờigian lại phát lệnh lui binh.

Rõ ràng, có ai ở giữa làmkhó dễ, cùng quân địch nội ứng ngoại hợp.

“Quan trọng nhất là mụcđích của tên kia là gì.”

Ánh mắt tướng quân đảoqua bản đồ.

Tử Hề ở một bên vuốt cằmnghe lệnh.

“Ngươi cảm thấy sẽ làai?” Tướng quân giương mắt, nhìn Trung Lang tướng trước mặt. Diện mạo không cònlà thiếu niên như bốn năm trước nhập quân, bây giờ hắn đã hình thành một khuônmặt anh tuấn, lạnh lùng đầy khí thế.

Tử Hề thần sắc bình tĩnh,chỉ nói ba chữ.

“Trà Lăng vương.”

Thế cục hỗn loạn ở biênquan diễn ra trong một năm, đàm phán thất bại nên dùng võ lực trấn áp. Xác chếtkhắp nơi, tường thành đổ, trường kiếm mát lạnh trong tay nhiễm quá nhiều máu màngày càng trở nên bén nhọn.

Không biết bắt đầu từ khinào, càng ngày càng có nhiều người biết đến hắn. Tướng quân nhiều lần đề bạthắn, hắn chỉ nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi cho qua.

“Nam tử hán đại trượngphu chiến chinh sa trường, không vì công danh đền đáp quốc gia thì vì cái gì?”Tướng quân khi uống rượu cùng với nhóm tướng lĩnh thì hỏi hắn. Nhóm tướng cấpdưới cùng nhau làm ồn lên, không ít người khâm phục và kính trọng hắn.

“Tử Hề như vậy đã thỏamãn.”

Lúc ấy hắn uống liền bachén để cảm tạ, nói ra một ít trung quy, đại đa số mọi người đều tiếc hận.

“Thật đúng là một ngườivô cầu.”

“Nói quá lời, đa tạ khíchlệ.” Hắn mỉm cười.

Nhập quân năm thứ năm,tướng quân bị một đạo thánh chỉ triệu hồi kinh.

Tử Hề cảm thấy có chútkhông đúng.

“Trà Lăng vương đã bắtđầu hành động, thỉnh đại nhân cẩn thận một chút.” Hắn luôn không nói nhiều lời,lần này lại chủ động nói một câu: “Nếu muốn hoàn thành kế hoạch của hắn, điềucần trừ bỏ đầu tiên chính là tướng quân ngài.”

“Cũng tốt.” Nam nhân chỉcười cười, “Ta cũng muốn đến gặp AKhương.”

Tử Hề giật mình, “Đạinhân cùng phu nhân thật là thâm tình, Tử Hề bội phục sâu sắc.”

“Lời khách sáo không cầnnói nhiều.” Tướng quân vung tay lên, “Trong thánh chỉ Hoàng thượng có nhắc tớingươi, chắc là tứ công chúa ầm ỹ muốn gặp ngươi. Ngụ ý của ngươi ta đều hiểu,ngươi cũng theo ta về kinh đi.”

Hắn vừa định từ chối, namnhân lại chậm rãi bổ sung nói: “Có một số việc là thân bất do kỷ, muốn trốncũng trốn không thoát, không phải của ngươi, có đuổi theo cũng không đoạtđược.”

Tử Hề sáng tỏ lời hắnnói, trở về doanh trại thu dọn hành lý.

Có một số việc không thểnói liền hiểu được.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tớisẽ trở về, nếu không phải tướng quân nhắc tới, có khả năng hắn sẽ ngây ngốc ởbiên quan này mười tám nắm. Mỗi đem dưới ánh trăng thổi tiêu, không phải hắnkhông nhớ ai đó, mà là không nghĩ trở về, thậm chí đã đến trước Kính Hoa các ởTrường An, hắn vẫn do dự có nên gặp nàng hay không.

Nhưng ca khúc của nàng từtrong truyền ra, từ từ phiêu đãng,hắn không chút do dự bước vào…

Khẩn cấp muốn gặp nàng.

Cả đời như một đêm.

Không gian lênh đênh.

Tiếng mưa rơi thanh tịch,

Đi vào giấc mộng mênhmông.

Nàng đã bao lâu khôngsáng tác ca khúc?

Đúng vậy, đã hai nămkhông gặp rồi.

Hắn thu bước chân, khôngđể ý đến các cô nương đang chú ý, xoay người rời đi. Bóng đem đậm dần, lạnh nhưnước, bất tri bất giác hắn vào rừng.

Trên sườn núi lại gặptướng quân mặc thường phục.

Hắn giật mình rồi cười,“Ngươi đã đến rồi.”

Tử Hề thấy bia một phíasau nam nhân, hành lễ thấp giọng nói: “Vâng, quấy rầy tướng quân cùng phu nhân,Tử Hề liền rời đi.”

“Đừng nóng vội.” Nam nhâncười cười, gọi hắn, “Vì A Khương thổi mộtkhúc đi. Khi còn sống nàng rất thích nghe khúc, nhất là “Hoàn hồn kí”.”

Chẳng trách, hắn lại nhớrõ xuất xứ của “kinh mộng” như thế.

“Ta không hiểu lắm tâm tưcủa nữ tử, uổng công làm một cái tướng quân.”

Nam tử nhìn một của thêtử dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, đây là ánh mắt mềm mại mà Tử Hề chưa baogiờ gặp qua.

“Nữ tử, vì yêu mà sống,vì yêu mà chết, gắt gao sinh tồn, cũng chỉ vì một giấc mộng mà thôi.”

Hắn hít một tiếng, khoanhtay đứng một bên. Tử Hề lẳng lặng tiến tới, lấy tiêu ra.

“Hãy thổi khúc “giangthành tử” đi.”

Tử Hề ngạc nhiên nhưngvẫn cúi đầu đáp ứng.

Khúc nhạc hoàn tất, bênkhu rừng càng thêm âm u tĩnh lặng. Trong đêm tối có hàn khí, thấm vào lòngngười.

“Ngươi thổi càng ngàycàng hay.”

“Đại nhân quá khen.”

“Ngươi làm gì cũng đều cókhả năng thiên phú.” Hắn vỗ vai Tử Hề, “Khó trách tứ công chúa thích ngươi nhưvậy. Ta thay mặt A Khương cảm tạ ngươi.”

“... Vâng.”

Hắn về tới chỗ ở.

Nàng hẳn còn ở trong KínhHoa các cười đùa đi. Hắn theo trí nhớ trước kia đến đình viện, đi vào phòngmình, thị nữ vẫn thường xuyên quét tước nơi này.

Chi nha.

Cửa vừa mở ra, có mộtthân ảnh nhỏ nhắn liền lảo đảo ngác vào lòng hắn. Hắn theo bản năng đỡ lấy,cách lớp vải mỏng manh, cảm giác được da thịt đối phương rất nóng.

“... Lam San?”

Hắn đáng lẽ nên gọi sưphụ, nhưng tiếng kêu ra miệng lại thành như vậy.