Vị Gió Hè

Chương 3: Gần như vậy, xa đến thế



Nàng buông mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, cứ như đang nói một chuyện gì đó cực kỳ hoang đường.

“… Tôi cứ ngỡ rằng cậu không giống bọn họ.” 

Được nghỉ hai ngày, Trần Quân nhiều lần đến tìm Chu Lạc rủ đi chơi, khi thì rủ ra ao bắt cá về nướng, khi thì rủ bẻ trộm ngô đào trộm khoai để lụi ăn, Chu Lạc chỉ vùi đầu luyện làm bài thi, lần nào cũng từ chối. Nhưng lần đầu tiên Trần Quân đến, Chu Lạc lại kín đáo đưa cho cậu ta hai mươi que kem rồi không nói lời nào mà đóng cửa. Trần Quân ôm một đống kem que, đứng ở cửa mà trố mắt ngơ ngác.

Chu Lạc đang chăm chú giải đề đại số, từ cửa sổ bỗng hắt vào một cái bóng, in lên bài làm của cậu mãi không rời đi, ngẩng đầu nhìn lên, Trương Thanh Lý đang đứng bên ngoài. Chu Lạc giải đề đã được một nửa, đầu óc rất nhanh xoay chuyển, không chút nghĩ ngợi cúi đầu tiếp tục làm bài.

Trương Thanh Lý nhịn không được, mở miệng: “Cậu trốn ở đây tránh tớ?”

“Không có.” Cây bút trên tay Chu Lạc cọ lên mặt giấy nghe loạt xoạt.

“Không tránh tớ, vậy mà Trần Quân bao lần đến rủ cậu đi chơi đều không được?” Trong giọng Trương Thanh Lý mơ hồ có chút giận dỗi.

“Muốn ôn tập.” Chu Lạc cũng không ngẩng đầu lên.

“Mới vừa thi bài sát hạch hằng tháng xong đã lao vào ôn tập, chẳng giống cậu chút nào.”

Chu Lạc dừng một chút, ngẩng đầu, những ngón tay theo thói quen quay quay cái bút: “Vậy cậu xem giờ tôi đang làm gì?”

“…”

“Hay cậu có muốn vào kiểm tra bài làm của tôi không?” Chu Lạc hỏi.

Trương Thanh Lý đưa mắt nhìn chồng bài thi chất cao trên bàn cậu, lắc đầu.

Chu Lạc lại cúi đầu tiếp tục giải toán.

Bầu không khí trở nên gượng gạo, Trương Thanh Lý tìm chuyện để nói: “À, cậu biết không? Thím Hồ Tú lại vào viện rồi.”

“Ồ…sao vậy?”

“Hình như cảnh sát đang điều tra lại cái chết trước đó của chồng thím ấy, không biết sao lại lộ ra tin tức để cả trấn biết, có người đặt điều nói xấu, thím Hồ Tú đi trên đường nghe người ta chỉ trỏ, lại tức đến phát bệnh.”

“Ờ.” Chu Lạc hững hờ.

Bầu không khí lại càng trở nên sai sai.

Trương Thanh Lý đứng thêm chốc lát, mềm giọng xuống nói: “Chu Lạc, chuyện hôm đó coi như chưa xảy ra, chúng ta lại như trước đây đi.”

Chu Lạc hơi dừng lại, một giây sau, “ừ” một tiếng, lại tiếp tục làm bài.

Trương Thanh Lý cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy ngày đó mình quá chủ động, không biết xấu hổ; nhưng ngay sau đó lại đau đầu phiền não, Chu Lạc dường như vẫn luôn như vậy, cô hỏi cậu câu gì cậu đều kiên trì giải đáp, kể chuyện tiếu lâm cậu cũng sẽ cười, đối với bạn cùng lớp đều hòa nhã thân thiện, nhưng cũng chẳng đặc biệt thân thiết với ai; sau chuyện kia, quan hệ giữa hai người chẳng tiến thêm bước nào, thái độ của cậu đối với cô cũng không có gì thay đổi. Rốt cuộc cậu thích kiểu con gái nào?

Dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân bình bịch, Khương Băng Băng còn chưa leo tới sân phơi đã nghe thấy tiếng gọi vọng đến: “Trần Quân rủ người khác xong hết rồi, Thanh Lý thì sao? Bọn này đợi nửa tiếng rồi đấy!” Cô chạy tới bên cửa sổ, miệng leo lẻo: “Làm gì lâu vậy, người không biết còn tưởng hai đứa các cậu hôn nhau đắm đuối đến quên trời quên đất rồi chứ.”

Trương Thanh Lý tức mình trừng Khương Băng Băng một cái.

Chu Lạc làm như không nghe thấy.

Khương Băng Băng le lưỡi, cười cười: “Chu Lạc đi không?”

“Đi đâu?”

“Đánh bi-a.” Khương Băng Băng buồn bực, “Thanh Lý sao chưa nói với cậu ấy vậy, lên đây lâu thế làm cái gì?”

“Không đi. Bàn ở cái quán kia bẩn chết.” Chu Lạc nói.

“Mới mở một quán mới mà, ở chếch phía đối diện với tiệm xường xám đó. Rất sạch sẽ, cả bàn lẫn cây cơ đều mới toanh.” Khương Băng Băng nói, “Trần Quân kêu bọn tớ đến rủ cậu, cậu cũng chẳng nể mặt gì cả.”

Chỉ cần nghe đến ba chữ “tiệm xường xám”, các loại công thức hình học đại số dựng trong đầu Chu Lạc đều ầm ầm sụp xuống tan tành. Cậu chưa vội lên tiếng, viết xong những bước tính toán cuối cùng đâu vào đấy rồi mới ném bút sang một bên, nói: “Rồi rồi, đi đây được chưa. Hết đứa này tới đứa khác đến giục, mấy cậu phiền chết được.”

Khi Chu Lạc cùng Trương Thanh Lý, Khương Băng Băng tới nơi, đám bạn học đã bắt đầu chơi.

Trần Quân đang xem đánh bi-a, thấy Tuần Lạc đến liền cười xấu xa: “Xem ra chỉ có gái đẹp mới mời được mày.”

Chu Lạc không đáp, nhìn xung quanh một chút, nói: “Chỗ này vừa mới khai trương mà mày đã mò ra được rồi.”

Trần Quân nói: “Là anh rể tao tìm ra đấy.”

Chu Lạc vừa nghe đã nhíu mày. Ngày đó nếu không phải do sự xuất hiện của Giang Trí khiến cậu đỏ mắt nóng máu thì cậu đã chẳng gây ra cái chuyện khốn nạn ấy. Nhưng đây chỉ là lấy cớ, ngàn sai vạn sai đều tại bản thân cậu.

Giờ nghĩ lại về chuyện xảy ra giữa Giang Trí và Nam Nhã, Chu Lạc vừa liếc mắt đã cho rằng bọn họ có mối quan hệ mờ ám, nhưng nếu đổi lại là người khác trông thấy Chu Lạc sờ tay Nam Nhã, chỉ sợ cũng nghĩ như vậy.

Rốt cuộc chuyện đó là sao?

Khương Băng Băng ở phía sau gọi cậu: “Chu Lạc, ba người chúng ta cùng chơi đi, tớ với Trương Thanh Lý không rành lắm, thành một đội.”

Tâm trí Chu Lạc cũng chẳng đặt vào chuyện chơi bi-a nên không ý kiến gì, cầm cây cơ, nói: “Tôi từ nhỏ đã giỏi cái này rồi.”

Cậu chơi vừa nhanh vừa chuẩn, Khương Băng Băng và Trương Thanh Lý thì chậm chạp đến nửa buổi mới ngắm bi xong; Chu Lạc cũng không thúc giục họ, cậu nhân lúc rảnh rỗi, liếc vài lần sang tiệm xường xám chếch phía đối diện. Tiếc là quầy hàng khuất trong góc chết của tầm mắt, Chu Lạc chỉ có thể nhìn được mặt tường treo xường xám và những bộ quần áo đẹp đẽ, đợi mãi mà đến cái bóng của Nam Nhã cũng không tia được, phải tới khi có người khách ghé qua xem cái váy trên mặt tường đó, Nam Nhã mới đi ra.

Chu Lạc cách một con đường nhìn một bên mặt của nàng, có một cảm giác nói không nên lời.

Bên tai dội lại một tràng huýt gió lảnh lót.

Mấy thằng bạn học của cậu cũng nhìn thấy Nam Nhã, tuổi này vốn đang là thời điểm nghịch ngợm, có đứa huýt sáo với sang bên kia đường, lập tức cả đám thi nhau hùa theo, liên tiếp huýt sáo ầm ĩ.

Còn không ngừng đùa giỡn la lối: “Ê…chị Nam!”

Người qua đường nhao nhao nhìn sang.

Chu Lạc lạnh lùng nhìn.

Nam Nhã trước sau cũng không quay đầu lại, mắt điếc tai ngơ, chẳng thèm liếc sang phía bên này, lại trở vào tiệm.

Khương Băng Băng khinh thường: “Mấy đứa xử sự văn minh chút đi được không, toàn giở thói lưu manh!”

Nam sinh đầu têu không vui: “Chào hỏi mà là giở thói lưu manh à?”

Khương Băng Băng trợn mắt: “Chào hỏi? Người ta biết cậu à? Thèm mà để ý ấy.”

“Giả vờ giả vịt cả, không biết là mấy con mẹ lẳng lơ đều thích ra vẻ ngây thơ sao… Ối mẹ mày…” đầu cậu ta bị cây cơ trong tay Trần Quân huých mạnh một cái, đau đến ôm đầu rú lên.

Trần Quân hoa mắt, quay đầu nhìn Chu Lạc vừa mới va vào mình.

Chu Lạc đang đứng ở cạnh bàn ngắm bi, quay đầu liếc lại, thản nhiên nói: “Ngại quá, chỗ này hơi chật, lỡ va phải.” dứt lời liền thúc tay một cái, quả bi đập mạnh vào cạnh bàn.

Trần Quân hào phóng xin lỗi cậu bạn kia, cậu ta chỉ có thể ngậm bồ hòn bỏ qua.

Trương Thanh Lý đã nhìn thấy toàn bộ đầu đuôi, cho rằng Chu Lạc xả giận cho Khương Băng Băng, lại nghĩ đến Khương Băng Băng mở miệng nói Chu Lạc mới chịu đến đây, nháy mắt cõi lòng lạnh toát.

Chu Lạc đánh xong phát đấy, thấy cô bạn không có phản ứng gì, cầm cây cơ gõ một cái lên mép bàn bên cạnh tay cô, nói: “Tự dưng đờ ra đó làm gì, đến lượt cậu đấy.”

Trương Thanh Lý hoàn hồn: “Ờ.”

Chu Lạc rất nhường hai cô bạn, cậu đánh xong phát đó rồi, Trương Thanh Lý và Khương Băng Băng lập tức có cơ hội đánh bi lớn, cậu lại liên tiếp đánh hỏng mấy lượt, chẳng mấy chốc bi nhỏ chỉ còn mỗi một quả, mà bi lớn lại có đến năm.

Chu Lạc tiếp tục đánh hỏng, nói: “Tôi đi mua kem, trước khi quay lại hai người các cậu đánh được bao nhiêu bi thì tính bấy nhiêu điểm.” Đi tới cửa mới nhớ ra mà quay đầu lại hỏi: “Hai cậu muốn lấy vị gì?”

Trương Thanh Lý hỏi: “Cậu đi tiệm tạp hóa nào mua?”

Chu Lạc liếc mắt, chỉ tay về phía tiệm xường xám: “Gần tiệm kia.”

“Vị cà phê đi.”

“Tớ vị đậu xanh.”

Chu Lạc ra khỏi quán bi-a, hít một hơi chạy qua phố, sang phía đối diện. Cậu cắm cúi đi nhanh qua tiệm Nam Nhã, khóe mắt khẽ quét một cái, trong tiệm không có khách, Nam Nhã đang cúi đầu ngồi trước quầy, giống như đang xem cái gì đó. Nàng không nhìn ra bên ngoài, cũng không biết cậu vừa đi ngang qua.

Chu Lạc lướt qua tiệm của nàng, cảm thấy lạc lõng.

Sau này, tôi không muốn nói với cậu một câu nào nữa… Nàng đã nói vậy.

Chu Lạc đứng dưới ánh nắng chói chang.

Không thì quay lại đi, quay lại vào đó xin lỗi nàng, xin lỗi xong là được rồi.

Chu Lạc siết nắm đấm một cái, xoay người xông đi, vừa tới cửa lại chợt thấy trong tiệm có người, cậu giật thót, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã vội vàng quay người chuồn mất.

Chợt nhớ ra người nọ nhìn giông giống Lâm Phương Lộ, cậu lại trở lại đứng cạnh tiệm.

“Thật ngại quá, bọn mình đến để hỏi chuyện trước đây của thím Hồ Tú, cũng chẳng biết sao lại bị người ta biết được, nói lung tung, khiến thím Hồ Tú lại nằm viện.”

Nam Nhã nói: “Cũng không phải lỗi của các cậu. Bác sĩ nói dì nhà mình bị hoảng sợ, cụ thể vì sao thì mình cũng không rõ lắm.”

Lâm Phương Lộ hỏi: “Hoảng sợ? …Được rồi, chuyện năm đó thế nào, cậu còn nhớ không?”

Nam Nhã nói: “Còn nhớ rõ. Sáng hôm đó mình đi học, thấy bố áo quần phong phanh ngã trong tuyết. Ông ấy đêm trước uống rất nhiều rượu, chắc là định ra ngoài đi vệ sinh, lỡ ngã một cái nên bất tỉnh… Những lời này đều đã được ghi lại rồi mà.”

Lâm Phương Lộ: “Ừ. Thím Hồ Tú nói, đêm đó bà ấy bị cảm, uống thuốc xong thì ngủ rất sâu nên không để ý được là người nằm cạnh không trở về.”

Nam Nhã hơi ngẩn người: “Bị cảm?”

Lâm Phương Lộ hỏi: “Bà ấy không bị cảm sao?”

Nam Nhã hoài nghi nói: “Theo mình nhớ thì hình như không có.”

Chu Lạc thấy bọn họ chỉ nói chuyện công, lại sợ bị bạn học phía đối diện nhìn thấy nên mau chóng rời đi.

Trương Thanh Lý chẳng hề thích chơi bi-a, chỉ muốn mượn cơ hội ở cùng Chu Lạc. Cậu vừa đi khỏi, cô ngay lập tức mất tinh thần quá nửa.

Khương Băng Băng cười cô: “Sao không đi luôn với người ta đi?”

Trương Thanh Lý liếc cô bạn một cái, coi như là trả lời.

Trong lòng có khúc mắc, cô hỏi: “Băng Băng, cậu chung lớp với Chu Lạc từ hồi cấp hai phải không?”

“Ừ.”

“Cậu ấy…” Trương Thanh Lý cũng chưa nghĩ ra mình muốn hỏi gì.

Khương Băng Băng lại rất tỏ tường: “Cậu ấy từng thích ai hay không, tớ cũng không rõ. Nữ sinh thích cậu ấy đều là thầm mến cả, cậu ấy chẳng biết đến…mà cũng có thể là giả vờ không biết, cậu cũng giống đám con gái ấy, thích thầm người ta chẳng có ích gì đâu, không bằng quang minh chính đại mà theo đuổi đi. Chu Lạc nhất định sẽ thi được vào một trường tốt, giờ mà không theo đuổi, sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu.”

Trương Thanh Lý nhớ lại bữa ở suối, trong mắt đờ đẫn, có chút sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tớ chẳng biết cậu ấy thích kiểu con gái nào nữa.”

Câu hỏi này Khương Băng Băng cũng cảm thấy khó. Cô cau mày đưa mắt ra xa suy nghĩ một hồi, ánh mắt dần tập trung lại, nhìn vào Nam Nhã ở bên kia đang tiễn khách ra cửa.

Cô gái này thật đẹp, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đẹp.

“Tớ cảm thấy chị ấy rất tinh tế.” Trương Thanh Lý nói.

Khương Băng Băng cũng cảm thán: “Đàn ông trong trấn đều có hứng thú với những cô gái như vậy cả.”

Lời này vừa thốt ra, cả hai đồng thời ngẩn người.

Chu Lạc xách một túi quà vặt quay về, thấy Trương Thanh Lý và Khương Băng Băng xăm xăm đi tới, có vẻ như định nhảy vào tiệm quần áo của Nam Nhã.

Chu Lạc thoáng sửng sốt, dừng lại trước cửa tiệm xường xám, thấp giọng hỏi: “Các cậu sao lại chạy ra đây?”

Trương Thanh Lý nói: “Thấy chỗ này quần áo đẹp thì muốn qua mua thôi.”

Chu Lạc lần thứ hai sửng sốt, nhất thời không nghĩ ra nên đáp lại thế nào.

Khương Băng Băng kéo Trương Thanh Lý vào tiệm xường xám, lúc lướt qua cậu thì dừng lại hỏi: “Mấy cái này là cậu mua?”

“Ừ.” Chu Lạc hơi thất thần, tuy không nhìn thấy nhưng chắc chắn là Nam Nhã ở trong tiệm có nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

Cậu đưa túi ni lông cho Khương Băng Băng, cô bạn nhận lấy rồi chia đồ ăn cho Trương Thanh Lý.

“Cậu không muốn ăn sao?”

“Không muốn.” Chu Lạc nói, sau lưng dường như đang đổ mồ hôi, “…các cậu đi mua quần áo hả?”

Khương Băng Băng liếc Trương Thanh Lý một cái, vội vàng kéo Chu Lạc: “Đừng đi vội, cậu cũng qua cho ý kiến giúp bọn tớ tham khảo chút đi.”

Chu Lạc đi theo hai người, chậm rãi thong thả bước vào tiệm.

Sau quầy, Nam Nhã ngẩng lên nhìn về phía hai cô bé khách hàng, cười nhẹ nhàng: “Xem tự nhiên nhé.” Nói xong lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Uổng phí nãy giờ Chu Lạc mắt không rời nhìn nàng, nàng vậy mà chẳng liếc cậu chút nào, đến khóe mắt cũng không thừa lấy một tia dư quang cho cậu. Quả nhiên là tuyệt tình.

Trương Thanh Lý và Khương Băng Băng chọn quần áo, tựa hồ cái nào cũng thích đến không nỡ buông tay.

“Sao trước đây bọn mình lại không qua đây nhỉ?” Khương Băng Băng nhỏ giọng than với Trương Thanh Lý, biểu lộ rõ cảm giác hận không tới sớm.

“Đúng đó.”

Trương Thanh Lý nói với Nam Nhã: “Chị Nam Nhã, đồ tiệm chị cái nào cũng đẹp hết.”

Nam Nhã nghe tiếng, ngẩng đầu cười: “Cảm ơn đã khen.”

“Chẳng biết nên chọn cái nào nữa.”

“Em có thể mặc thử.” Nam Nhã nói, “Quần áo phải mặc lên người mới nhìn ra.”

Khương Băng Băng cảm thấy xường xám rất đẹp, kêu Trương Thanh Lý mặc thử, nhưng có vẻ như Trương Thanh Lý thấy ngại, chỉ xem quần áo thường: “Em muốn thử cái chân váy này.”

“Được.” Nam Nhã đứng dậy, qua lấy, “Cái áo sơ mi bên trên cũng cùng một bộ đó, muốn thử luôn không?”

“Có ạ.”

Nam Nhã gỡ cái váy xuống đưa cho Trương Thanh Lý, lại kiễng lên với cái áo sơ mi ở trên cao. Thân người nàng duỗi ra, xường xám cũng giãn theo, vẻ yêu kiều lộ rõ trên từng đường cong cơ thể.

Ánh mắt của cả ba cô cậu đều tụ lại ở cùng một chỗ.

Khương Băng Băng khẽ huých Trương Thanh Lý một cái, vẻ mặt muốn nói “Thấy chưa?”.

Trương Thanh Lý khẽ than, định đưa tay nhận cái áo sơ mi mà Nam Nhã lấy xuống, lại thấy do dự. Nam Nhã nhìn ra tâm tình của cô, hỏi: “Muốn thử cái khác?”

Trương Thanh Lý ngại ngùng le lưỡi.

“Không sao, em cứ xem đi.” Nói rồi đem áo váy treo lại chỗ cũ.

Hai thiếu nữ vui sướng chạy đi xem xường xám.

Chu Lạc tranh thủ nhìn thẳng Nam Nhã, thấy vẻ mặt nàng còn nhạt hơn cả nước ốc, treo lại áo váy xong thì xoay người về sau quầy.

Chu lạc mím chặt môi, hơi thở nghẹn lại trong ngực, đảo lên lộn xuống mấy vòng.

Trương Thanh Lý chọn một bộ xường xám màu hồng, theo Khương Băng Băng vào phòng thử đồ.

Bên ngoài chỉ còn lại Chu Lạc và Nam Nhã.

Nam Nhã ngồi sau quầy, cúi đầu cắt vải.

Chu Lạc dù sao cũng không làm gì được nàng, khẽ cắn môi đi tới, nhỏ giọng nhận thua: “Này, chị đừng giận nữa.”

Nam Nhã không có phản ứng.

Chu Lạc phiền não vò tóc, xoay người sang chỗ khác, hơi thẹn thùng, đỏ mặt nhắm mắt lại, nói: “Em sai rồi, xin lỗi.”

Vẫn chẳng có phản ứng.

Chu Lạc nóng nảy quay đầu lại nhìn, chợt sửng sốt.

Nam Nhã vẫn đang cắt vải, bên tai đeo tai nghe nối với máy cát-xét.

Hơi thở của Chu Lạc nghẹn lại trong họng.

“Này!”

Cậu tiến lên một bước, gạt tai nghe của nàng ra, tiếng nhạc ầm ĩ thoát ra ngoài.

Nam Nhã ngẩng đầu, đáy mắt trong trẻo mà lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, phòng thay đồ bên kia vang lên tiếng mở cửa.

Chu Lạc vội thu tay về, lùi ra sau một bước.

Cửa phòng thay đồ mở ra, Khương Băng Băng chạy ra trước, hai tay mở ra làm một động tác giới thiệu khoa trương, hưng phấn kêu lên: “Ta đa!”

Trương Thanh Lý ngại ngùng che ngực, mặt đỏ bừng, chân tay co rụt mà đi ra.

Cô thiếu nữ ngây thơ xinh xắn, trên chiếc xường xám màu hồng nhạt bung nở những đóa hoa đào mơn mởn sắc xuân.

Chu Lạc ngẩn người, thất vọng ngập tràn, hoa đào thêu trên xường xám, từng mũi kim đường chỉ đều vô cùng tỉ mỉ, thể hiện kỹ thuật thêu thượng thừa, nhưng lại khiến cậu nhớ đến cặp mắt hoa đào kia, như đang mỉm cười nhàn nhạt, lại như đang kín đáo liếc mắt đưa tình.

Sao lại gần như vậy, sao mà xa đến thế?

Nam Nhã đứng dậy giúp Trương Thanh Lý chỉnh trang.

“Chu Lạc, dáng người Thanh Lý đẹp không?” Khương Băng Băng gọi cậu, Chu Lạc hồi thần, đáp cho có: “Cũng tạm.”

Thua Nam Nhã, thua xa.

Màu đỏ trên khuôn mặt Trương Thanh Lý lan dần xuống cổ, Khương Băng Băng vẫn không tha, nói: “Đẹp thì bảo đẹp, xấu thì nói xấu, cũng tạm là thế nào?”

Trêu đùa náo đến vậy mà Nam Nhã vẫn chẳng nhìn tới cậu, chỉ lo sửa sang xường xám cho Trương Thanh Lý.

Chu Lạc nhất thời chán nản, nói: “Các cậu cứ từ từ chọn, tôi đi trước.”

Khương Băng Băng còn chưa kịp giữ lại, Chu Lạc đã vội vã ra khỏi tiệm, cứ như chỉ ở lại thêm một giây nữa cậu sẽ chết ngay vậy.

Trương Thanh Lý lúng túng nắm áo, nhỏ giọng hỏi: “Có phải nhìn không đẹp không?”

Khương Băng Băng nói: “Tớ thấy đẹp mà. Đáng ra nãy không nên kéo cậu ấy vào cùng, con trai đi dạo phố đều không có kiên nhẫn cả. Cậu xem, lúc chúng ta chọn đồ thử quần áo, cậu ấy cũng đâu có chuyện gì để làm đâu. Đúng không?” Khương Băng Băng nhìn Nam Nhã nháy mắt mấy cái.

Nam Nhã cười nhạt, nói: “Tôi thấy cậu ta đứng một mình ngoài này, xem chừng rất buồn chán.”

Trương Thanh Lý chấp nhận lời giải thích này, cô mặc xường xám đứng trước gương đắn đo hồi lâu, rất thích nhưng lại cảm thấy mình không dám mặc ra ngoài đường, cuối cùng vẫn mua áo sơ mi và chân váy.

Nhưng rồi đến xế chiều, lúc Nam Nhã đang chuẩn bị đóng cửa ra về, Trương Thanh Lý lại quay lại, muốn mua chiếc xường xám đó.

Cô ngượng ngùng cười: “Em vẫn thích nó, cứ mua về rồi để dành khi nào có cơ hội thì mặc vậy.”

Nam Nhã lấy chiếc xường xám đó xuống, gấp lại cho vào túi giấy.

Trương Thanh Lý đứng một bên quan sát, cảm thấy mỗi động tác của nàng đều ung dung duyên dáng, không khỏi lên tiếng: “Chị Nam Nhã, em muốn hỏi chị một chuyện.”

“Gì vậy?”

“Sao chị luôn mặc xường xám vậy?”

“Thích.” Nam Nhã nói.

“Thích?” đáp án này thật khiến Trương Thanh Lý bất ngờ, nói, “Em còn tưởng chị không thích chứ.”

Nam Nhã ngước lên nhìn cô một cái.

Trương Thanh Lý nói: “Thì bởi…mọi người trong trấn hình như đều cảm thấy mặc vậy không tốt, thế nên mới không thích chị.”

Nam Nhã thoáng nhếch môi: “Không phải bọn họ ghét xường xám, mà là ghét tôi. Xường xám chỉ là viện cái cớ gán lên người tôi thôi, không có nó thì cũng sẽ có cái khác.”

Trương Thanh Lý vẫn còn đang ngẫm nghĩ ý nghĩa lời này, Nam Nhã đã đưa túi giấy cho cô, cười một tiếng: “Tôi phải đi đón con rồi, không giữ em lại nữa.”

Trương Thanh Lý cầm túi giấy, nghe lệnh “đuổi khách” mà ra khỏi tiệm, nghĩ thầm, thật là một người phụ nữ cá tính, bán quần áo thôi cũng cá tính.

Nghĩ lại một chút, trong số những người làm ăn quanh đây, gia cảnh của nàng là tốt nhất, rõ ràng là một người phụ nữ có chồng có con gia đình sung túc. Có gì mà lạ đâu. Trương Thanh Lý cũng ước sau này mình cá tính được vậy.

Từ trong tiệm của Nam Nhã trở ra, Chu Lạc uể oải không sao cưỡng nổi.

Nam Nhã dứt khoát “cấm cửa” cậu, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao. Cái cảm giác không sao vãn hồi được lại tiếp tục kéo dài, bám theo từng bước cậu đến trường, từng bài cậu ôn luyện. Cậu dồn tâm tình bị tổn thương trút hết vào việc học, tự dằn vặt mình tới độ đến bài thi cuối tháng, điểm cậu lập kỷ lục mới trong lịch sử trường, vượt qua người đứng thứ hai những một trăm năm mươi điểm. Chuyện Chu Lạc đạt điểm cao đối với bố mẹ Chu sớm đã thành lệ, nhưng vẫn thưởng cho cậu năm mươi đồng. Chu Lạc cầm tiền trong tay mà trong lòng chẳng lấy làm vui vẻ.

Cậu mỗi ngày học xong là lại đến trông tiệm băng đĩa, nhưng Nam Nhã mãi chẳng tới.

Chỉ cần có mặt cậu, trong tiệm mỗi giờ mỗi khắc đều phát đi phát lại giai điệu da diết bi lụy của “Vẫn cứ thích em”, nghe thê thiết muốn chết. Nhưng dù có thê thiết đến chết đi sống lại cũng chẳng ai hiểu thấu, người lui tới vẫn ha ha cười nói long trời lở đất như thường.

Mỗi tối, già trẻ lớn bé trong trấn đều dắt nhau xách ghế ngồi quây quần trước quầy tiệm tạp hóa xem ti vi, Uyển Loan và Nam Nhã chưa lần nào tới, vì họ đã có ti vi trong nhà rồi.

Chu Lạc nghĩ, nếu ti vi nhà họ bị trộm mất thì tốt quá, nghĩ xong lại cảm thấy quá là phi lý. Kể cả có bị trộm thì Nam Nhã cũng sẽ mua cái khác thôi.

Trong khoảng thời gian này, Chu Lạc lại nghe được một tin tức về Nam Nhã.

Đó là một buổi tối muộn, trời đổ mưa, Chu Lạc đi đón Lâm Quế Hương, hai mẹ con chật vật che ô chạy về nhà, Lâm Quế Hương kể rằng ban ngày vừa xảy ra một chuyện kỳ quặc.

Lúc chạng vạng, đám bà tám ngồi ngoài cửa tiệm tạp hóa nói chuyện phiếm, bà chủ cửa hàng phân bón buông lời kể xấu Nam Nhã, nói nàng đích thị là cái loại đàn bà không ra gì, ông chủ hàng nông cụ đưa vợ đi mua quần áo, Nam Nhã thừa dịp bà vợ đi thay quần áo mà sờ soạng chồng người ta. Đương lúc hăng hái kể sống động như thật, lại bị Nam Nhã đến mua quýt bắt gặp. Nam Nhã cũng không nói gì, mua quýt xong đi thẳng. Có lẽ nàng cũng để ý lời đồn thổi, lúc rời đi thì run tay, đánh rơi túi quýt, vất vả mãi mới nhặt lại được. Cả đám lại trò chuyện thêm chốc nữa, sau đó thấy mọi người đến xem ti vi nên giải tán, chuẩn bị rời đi. Kết quả, bà chủ cửa hàng phân bón kia lúc đứng dậy, chẳng biết làm sao mà váy bị kéo tuột xuống, hai chân hớ hênh lộ ra ngoài, choáng váng tồng ngồng đứng trước mặt một đám người lớn bé đủ lứa tuổi.

Nghe xong Chu Lạc hừ một tiếng cười lạnh, sung sướng nói: “Đáng đời.”

Quế Hương nguýt cậu một cái: “Mất mặt cho bà ấy quá… Mà kể cũng lạ, váy của bà ấy sao không dưng lại tuột mất nhỉ?”

Chu Lạc nhướng cao mày.

Nếu là ai đó mượn lúc nhặt quýt, đem góc váy của người ta móc vào cái đinh trên ghế thì quá dễ hiểu rồi.

Chu Lạc đã đoán được là do Nam Nhã làm, nhưng đoán ra rồi cũng có ích lợi gì đâu.



Cậu cứ tưởng là sẽ không còn cơ hội gặp Nam Nhã nữa. Vậy mà chưa đến một tuần sau đã xảy ra chuyện.

Hôm đó, Chu Lạc ăn cơm xong, xách cặp lồng đi đưa cơm ra tiệm tạp hóa, trong đầu đang mải nhẩm lại đống công thức vật lý và hóa học, nghĩ cách giải đề, không để ý dưới chân, đến trước cửa tiệm tạp hóa thì đá phải một vật nhỏ mềm mềm xốp xốp.

Chu Lạc bị dọa đến giật mình, ba hồn bảy phách đều quay lại, vừa cúi đầu nhìn đã thấy Uyển Loan mặc chiếc xường xám nhỏ đang lảo đảo chỉ chực ngã sấp xuống. Chu Lạc vội vàng đỡ lấy cô bé.

Tiểu Uyển Loan sờ sờ đầu mình, ngẩng lên nhìn, ngoan ngoãn nói: “Chào anh Chu Lạc.”

“Xin lỗi, chú không phát hiện ra con. Có bị va phải không?” Chu Lạc đặt cặp lồng lên quầy, khom lưng xoa xoa trán cô bé.

“Không ạ.” Cô bé lắc đầu.

“Con đấy, đi đứng mà đầu óc để tận đẩu đâu vậy?” Lâm Quế Hương mở cặp lồng nghe cạch một tiếng, “Đũa cũng chẳng mang theo nữa.”

“Không phải trong tiệm đã có một đôi rồi sao?”

Lâm Quế Hương lườm cậu một cái, xoay người đi lấy đũa.

Chu Lạc ngồi xổm xuống: “Uyển Loan tới mua gì thế? Kẹo que à?”

Uyển Loan gật đầu, rồi lại lắc: “Kẹo que, cả long nhãn khô nữa ạ.”

Chu Lạc sửng sốt, trong lòng mềm nhũn, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ cho con tới đây?”

Uyển Loan gật đầu.

Nàng không giận sao? Chu Lạc vừa vui vẻ, lập tức lại thấy không đúng, nàng đến cả tiệm tạp hóa cũng chẳng muốn tới, không phải là còn giận ghê hơn sao?

Từ vui sướng đến chán nản chỉ xoay chuyển trong một ý nghĩ. Cậu đúng là thằng đần nắng mưa thất thường mà.

Lâm Quế Hương đưa cho Uyển Loan một túi long nhãn khô và hai que kẹo.

“Tạm biệt bác, tạm biệt anh.”

Chu Lạc thấy Uyển Loan đi sai hướng, kéo thân thể nhỏ bé của cô nhóc lại, nói: “Nhà con ở bên kia.”

Uyển Loan non nớt nói: “Em đi thăm bà ngoại.” thở gấp một hơi, lại tiếp, “Mẹ nói bà ngoại một mình ở trong viện, rất cô đơn, bảo em đi đưa long nhãn biếu bà.”

Chu Lạc nói: “Đi đi.”

Uyển Loan vừa ngậm kẹo que vừa ôm túi long nhãn khô, chầm chậm bước từng bước như một con ốc sên nhỏ, rời đi. Chu Lạc nhìn theo bóng cô bé, ban đầu còn khẽ mỉm cười, đột nhiên, trong lòng chợt xộc lên dự cảm xấu.

“Mẹ! Mau báo công an đi. Nhà Nam Nhã xảy ra chuyện rồi!” Nói rồi Chu Lạc vội guồng chân chạy mất hút.

Điên cuồng lao một đường tới nhà Nam Nhã, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng lật bàn, tiếng bát đĩa rơi vỡ, theo đó là tiếng đàn ông rống lên giận dữ: “Nó từng thích mày đúng không? Sao nó lại về đây? Không phải là vì mày à? Sao mày không nói lời nào? Mở mồm cho tao!”

Ngay sau đó là một tiếng vang trầm đục, như đầu ai đó đụng mạnh vào tường.

Lông trên người Chu Lạc dựng đứng hết cả lên, vọt vào cửa, trong nhà hỗn loạn, ghế gãy thành mấy đoạn, Nam Nhã ngã sấp xuống cạnh tường, trên trán be bét máu. Nàng không thốt lên tiếng nào, cánh tay trắng trẻo chống xuống đất, định đứng lên.

Mắt Chu Lạc đỏ lên.

“Con mẹ nó mày nói cho tao!” Tên đàn ông vơ lấy một cái ghế đập tới.

Chu Lạc nhào tới ôm lấy Nam Nhã. Cái ghế đập vào lưng cậu, Chu Lạc đau đến quỳ rạp xuống đất.

Từ Nghị cả giận, tiến lên kéo Chu Lạc ra, lôi Nam Nhã từ trong ngực cậu bắt về, giống như đang xách một con búp bê vải rách nát. Mắt thấy một cái tát đang trên đà quật xuống, Chu Lạc xông lên dùng hết sức ghì tay hắn lại, hét lên: “Bỏ cô ấy ra!”

Hai người tuy chiều cao tương đương, nhưng thiếu niên dù sao so với đàn ông trưởng thành vẫn gầy yếu hơn, Chu Lạc dốc toàn lực cũng chỉ có thể giữ thế giằng co với hắn, Nam Nhã bị kẹp giữa hai người, lắc qua lắc lại.

“Ông đây đánh đàn bà nhà ông, ai cần mày lo?!”

“Bỏ cô ấy ra!” Chu Lạc thét lớn, đạp một cước vào bụng Từ Nghị. Hắn lảo đảo lùi lại mấy bước, va phải cái ghế gãy, trượt chân một cái, ngã ngửa ra đất.

Công an và mẹ Chu Lạc chạy vào nhà.

Từ Nghị ngã trên đất, oang oang chửi tục: “Học sinh cấp ba phải không, mày con mẹ nó được lắm! Nó là gì của mày mà dám xông vào cản tao? Mày với nó chim chuột với nhau từ lúc nào hả? Ban ngày ban mặt cũng dám đến tạo phản à?!”

“Câm miệng!” Chu Lạc máu nóng lên não, trán nổi gân xanh bần bật, xông lên định đạp thêm một cước lên ngực hắn, bị bố Trần Quân ôm lấy kéo về phía sau. Chu Lạc sau khi phát giận thì khỏe như trâu, kéo thế nào cũng không được. Uổng cho cậu hơn mười năm đèn sách, đụng phải hạng thô bỉ vậy mà lại không kiềm chế được, chỉ biết đỏ mắt tỏ ra thô bỉ hơn.

“Con mẹ nó anh ngậm mồm vào cho tôi! Đồ khốn nạn! Con bà nó tổ sư cha nhà anh!”

Lâm Quế Hương nào đã từng thấy con trai tức tối thô tục như vậy, kinh ngạc đến ngây người.

Lâm Quế Hương tới trước mặt Chu Lạc, Chu Lạc sững lại, mở to mắt ngoảnh sang phía khác.

Công an buông Chu Lạc ra, cậu quệt mặt, thở phì phò, không lên tiếng.

Lâm Quê Hương liếc vết thương trên cánh tay cậu một cái, đột nhiên xoay người cậu ngược lại, vén lưng áo lên, đập vào mắt là hai vết máu in trên tấm lưng thiếu niên gầy gò.

Nam Nhã đưa mắt nhìn qua, rồi lại hạ mắt xuống.

Lâm Quế Hương chậm rãi thả áo cậu xuống, run rẩy hít một hơi, hỏi: “Là ai đánh con trai tôi?”

Chu Lạc không nói gì, Từ Nghị cũng im lặng.

Lâm Quế Hương nhìn về phía Từ Nghị, đi tới “chát” một tiếng giáng cái bạt tai lên mặt hắn: “Vợ mình không biết đường mà quản. Lại dám hắt nước bẩn lên con trai bà đây à? Nó mới bao lớn, các người có biết xấu hổ không hả?”

Bố Trần Quân và Lâm Phương Lộ vội bước lên ngăn lại: “Chị Lâm đừng nóng, việc này để chúng tôi xử lý.”

“Thằng nào dám động đến chỉ một ngón tay của con trai bà thôi, bà đây cũng liều mạng với thằng đó! Dám nói vớ nói vẩn về nó, bà đây xé nát mồm thằng đó ra!” Lâm Quế Hương quay đầu còn muốn mắng Nam Nhã, lại thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cả người đầy vết thương, cuối cùng cũng không nỡ, chỉ trừng mắt, không nói lời nào kéo Chu Lạc chằm chặp giữ bên cạnh.

Lúc rời đi, Chu Lạc nghe thấy Nam Nhã ở trong phòng nói với bố Trần Quân: “Cảm ơn các vị đã tới.”

Bố Trần Quân vội xua đi: “Không cần cảm ơn đâu, chuyện phải làm mà.”

Nam Nhã: “Phải cảm ơn chứ, còn phải cảm ơn trước, làm phiền các vị lần sau tới nhặt xác cho tôi nữa.”

Bố Trần Quân nghẹn lời, không dám nói thêm gì.

Trở về nhà bôi thuốc, Chu Lạc nằm trên giường bị đau đến gào khóc thảm thiết, ầm ĩ một trận, Lâm Quế Hương vừa không nỡ lại vừa tức mình, mắng: “Nhà người ta đánh nhau, mày xớ rớ vào làm gì?”

“Chẳng lẽ lại đứng nhìn người ta bị đánh chết.”

Cậu vẫn không biết đường nhận sai, Lâm Quế Hương bị chọc đến giận gần chết: “Nghĩ mình là anh hùng hả? Vợ chồng nhà người ta đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, hôm nay ầm ĩ hôm sau làm lành. Mày xem giờ mày thành cái gì rồi, bị đánh thì thôi đi, còn bị đổ cho là quan hệ bất chính nữa.”

Chu Lạc nghe tới đây lập tức bốc hỏa: “Từ Nghị nói tầm bậy mà mẹ cũng vơ vào!”

“Mày còn hăng hơn ấy! Từ Nghị nghẹn uất mấy năm nay, giờ được xả ra thì lại chẳng không bậy bạ à. Mày sau này bớt quản chuyện hai đứa nó đi.”

Chu Lạc: “Hắn ta làm sao mà nghẹn uất?”

“Lắm đàn ông tơ tưởng Nam Nhã như vậy, mày bảo có thằng nào làm chồng mà không nghẹn uất được không?”

Chu Lạc cảm thấy có nói nữa mẹ cũng chẳng hiểu được, buồn bực vùi đầu vào gối, một lúc sau lại đột ngột ngóc đầu, hỏi: “Hai người họ không phải mấy lần náo loạn muốn ly hôn sao, năm ngoái còn ra tòa cơ mà, sao còn chưa tách ra?”

“Từ Nghị không chịu, Nam Nhã nói hắn ta đánh mình, Từ Nghị tố nó nói dối, hắn lại có ba người anh họ đứng ra làm chứng, Nam Nhã có ly hôn được cũng không có tư cách nuôi Uyển Loan.”

“Tên khốn kiếp!” Chu Lạc mắng.

“Anh họ của Từ Nghị đều chứng thực cho hắn cả.”

“Mấy chuyện thế này ai mà chịu đi làm chứng chứ, nhất định là tới giúp hắn trói buộc vợ con mà. Trái lại nếu truyền ra ngoài, người ta đều sẽ mắng mỏ người nữ cả. Bỉ ổi vậy mà hắn cũng nghĩ ra được!”

Chu Lạc phiền não cùng cực, định nói ra chuyện Từ Nghị ngoại tình, nhưng vẫn nhịn. Khi nãy đánh nhau với hắn ta cậu cũng phải nhịn xuống. Chẳng qua là vì lo lắng cho Nam Nhã. Nếu như chuyện này bị phơi bày, mọi người sẽ đổ lỗi cho Nam Nhã, vậy thì…

Lâm Quế Hương nói: “Được rồi, sao con biết nhà nó xảy ra chuyện?”

“Còn phải hỏi sao? Uyển Loan mới bao lớn mà Nam Nhã đã để con bé một mình tới bệnh viện? Hơn nữa bà mẹ kế Hồ Tú cũng chẳng thân thiết gì với Nam Nhã. Nam Nhã nhất định là không muốn Uyển Loan thấy mình bị đánh nên mới đẩy con bé đi.” Chu Lạc nói xong, trong lòng thoáng chua xót.

Lâm Quế Hương cũng không đành lòng, thở dài, đổi giọng, nói: “Lại nói, Nam Nhã ở phương diện khác, cũng là một cô gái tốt. Chồng nó có tiền như vậy, vậy mà cũng không ăn bám chồng, dựa vào tay nghề mà mở tiệm làm ăn, tự lực cánh sinh. Nghe nói nó mở cửa tiệm đó cũng không cần phải nhờ Từ Nghị góp vào đồng nào, toàn bộ đều là tiền trước kia may quần áo cho người trên thành phố, nếu không từ lần đầu tiên chúng nó ầm ĩ, Từ Nghị đã dẹp tiệm xường xám kia luôn rồi.”

Chu Lạc trầm mặc đôi chốc, cũng không tỏ thái độ gì, nói: “Mẹ là đang nhân cơ hội tự sướng đúng không?”

Lâm Quế Hương nguýt cậu một cái, nói tiếp: “Có điều trong mắt người khác, nó lại thành đứa có phúc mà không biết hưởng, lại cứ thích trưng mặt ra gây tai tiếng.”

Chu Lạc không tiếp lời, cũng chẳng thoải mái gì. Cậu nhẫn nhịn trong chốc lát, vẫn không cưỡng được sốt ruột muốn biết tình hình bên kia, liền đẩy Lâm Quế Hương: “Không nói nữa, mẹ mau ra ngoài đi.”

“Ấy, còn chưa bôi thuốc xong mà.”

“Còn bôi cái gì nữa, đi mà bôi lên tường ấy!” Chu Lạc nhảy dựng lên, động đến vết thương đau đến buốt óc, “Hôm nay quá lãng phí thì giờ rồi, con muốn làm bài tập!”

Chu Lạc đẩy Lâm Quế Hương ra khỏi cửa, một lúc sau, cũng muốn chui ra ngoài, nghĩ ngợi một chút, lại quay về phòng, lấy thuốc bôi chút ít lên vai, ở vị trí nổi bật nhất, nhìn vào gương soi soi, thấy liếc mắt cái là nhìn ra được. Cậu lúc này mới rón ra rón rén men theo cầu thang xuống sân dưới, nương theo bóng cây mà lén lút lặn mất tăm.

Chu Lạc chạy tới đồn công an, không thấy ai, lại chạy đến nhà Nam Nhã, cũng không có người, ngoài cổng khóa chặt.

Chu Lạc nghĩ Nam Nhã hẳn là đi đón Uyển Loan rồi, đang nghĩ ngợi, trong ngõ chợt vọng ra tiếng Nam Nhã nhẹ giọng dịu dàng: “Con nói xem?”

Chu Lạc quay đầu nhìn lên sườn núi, nắng chiều dát vàng lên con đường lát đá, trên bờ tường những khóm phù dung nở hoa trắng xóa, nàng mặc một chiếc xường xám màu xanh lam, bước chân chậm rãi, ánh mắt trông chừng cô bé con mặc xường xám đi bên chân.

Giọng Uyển Loan non nớt, vẻ mặt cao hứng giơ ra ba ngón tay: “Mẹ đóng vai người tốt, được thưởng ba bông hồng nhỏ.”

“Cảm ơn Uyển Loan.” Nam Nhã nói.

Chu Lạc nhìn cái trán quấn băng của Nam Nhã và cô nhóc Uyển Loan ngây thơ không biết gì, trong lòng lại lần nữa tràn ngập xót xa.

Uyển Loan đánh mắt, nhìn thấy Chu Lạc đang đứng trước cửa nhà, vẫy tay với cậu, lảnh lót gọi: “Anh Chu Lạc…!”

Chu Lạc cười gật đầu.

Nam Nhã nắm tay Uyển Loan đi lướt qua cậu. Đáy lòng Chu Lạc thấm lạnh, không gượng nổi nụ cười trên mặt.

“Này! Nam Nhã!”

Chu Lạc vòng lại chặn đường nàng. Cậu bày ra tư thế đại ân nhân, trừng mắt, lại có chút thấp thỏm nhìn nàng. Nam Nhã giương mắt lên, con ngươi đượm vẻ lạnh nhạt. Trong lòng Chu Lạc nhất thời nổi lên tính hơn thua, không chịu yếu thế mà tỏ vẻ ngang ngạnh, hóa thành con hổ giấy đấu mắt với nàng.

Uyển Loan nghển cổ, cười với cậu: “Anh Chu Lạc đến nhà em chơi sao?”

Chu Lạc khom lưng xoa đầu cô bé: “Uyển Loan ngoan, chú có lời muốn nói với mẹ con, con qua đằng kia chơi đã được không?”

“Vâng ạ.” Uyển Loan buông tay Nam nhã, rất vui vẻ chạy tới dưới tán cây chơi cưỡi ngựa gỗ.

Cậu nhìn Uyển Loan chạy đi, đứng thẳng dậy, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em sai rồi.”

Nam Nhã bình đạm nhìn cậu, Chu Lạc không đoán được nàng nghĩ gì, đôi chút hoảng sợ sượt qua đáy lòng, đầu lại cúi thấp thêm chút nữa, cố gắng nhìn thẳng vào mắt nàng, nỗ lực hy vọng nàng có thể thấy thành ý trong mắt mình: “Những lời hôm đó, em không thực sự nghĩ như vậy, xin lỗi chị.”

Nam Nhã dường như không muốn nhìn cậu, ánh mắt hạ xuống, rơi trên vai cậu, chạm phải vệt thuốc lại nhanh chóng dời đi.

Chu Lạc bắt được ánh mắt nàng, đuổi theo nắm chặt lấy cơ hội, nói giọng đáng thương: “Chị xem!” cậu quay người qua cho nàng xem sau vai, “Trên lưng em còn bị thương đấy, nói thế nào cũng là vì chị cả… Chúng ta hòa nhau, được không?”

“Tôi đâu có nhờ cậu giúp.” Nam Nhã cất lời.

“Đúng, chị không nhờ, là tự em chạy tới chịu đòn. Nhưng bất kể thế nào, em cũng đã ăn đánh, đau chết được, thực sự là đau muốn chết luôn đó. Coi như em đã bị nghiêm trị rồi được không? Chúng ta hòa nhau nhé?” Cậu mong chờ nhìn nàng “Chị xem này, em còn chưa bôi thuốc xong đã chạy tới đây xin lỗi chị đấy.”

“Sao cậu lại cứu tôi” Nam Nhã ngước mắt, hỏi, “Mắng tôi là loại đàn bà hư hỏng, thì sao lại chạy tới chịu đòn hộ tôi? Rốt cuộc là tôi trong ngoài bất nhất, hay chính các người mới như vậy?”

Mặt Chu Lạc nóng bừng, không trả lời.

Nam Nhã thấy cậu nghẹn lời, khóe miệng nhếch lên một đường cong rất nhạt, vẻ mặt lại không biểu hiện ra là đang cười.

“Tôi thích cùng thể loại nhạc với cậu, cậu liền nhận tôi là đồng loại, là tri kỷ, là người phụ nữ tốt đẹp mà cậu muốn làm thân. Tôi thích thứ thơ ca không giống cậu, cậu phán luôn tôi là phe đối lập, là kẻ lập dị, là người đàn bà xấu xa cậu cần phải xua đuổi, hiếp đáp. Tôi nói có đúng không?”

Chu Lạc sững sờ, theo bản năng muốn phủ nhận, lại không sao chối cãi được. Đúng vậy, con người ta vẫn thường không thích những kẻ không giống mình.

Nam Nhã nói tiếp: “Kéo bè kết phái chèn ép người khác mình, suy cho cùng là lỗi của người lớn, nếu lại đi trách một đứa trẻ thì cũng quá khắc nghiệt rồi. Thế nên tôi không giận cậu. Thật đấy. Về bôi thuốc đi!”

Mỗi từ mỗi chữ đều ổn thỏa, nhưng lại không tỏ rõ một ý chính xác nào, Chu Lạc chưa yên lòng, nhỏ giọng xác nhận lại: “Vậy chị…chúng ta, làm hòa rồi?”

Nam Nhã mỉm cười với cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Chu Lạc đột nhiên cảm thấy sợ, cõi lòng lạnh lẽo rung lên từng hồi chuông báo động, cậu khó chịu: “Chị không tin những lời em vừa nói sao?”

Nam Nhã hỏi: “Lời nào?”

Chu Lạc cuống đến độ lông mi cũng run lên: “Em thực sự biết lỗi rồi mà. Những lời đó không vốn không phải suy nghĩ thật của em. Chị không phải người như vậy, là em lúc đó tức chị nên mới nói thế. Em thật lòng biết lỗi rồi, chị không tin phải không?”

Nam Nhã nói: “Tôi có tin mà.”

Chu Lạc lập tức nói: “Được! Chị tin em là được rồi! Em căn bản là mồm nhanh hơn não! Là em thuận miệng! Những lời đó cho em thu lại, thu hết về có được không?”

Nam Nhã không đáp, hời hợt cười một cái: “Chu Lạc, sang năm, cậu sẽ thi tốt nghiệp đấy?!”

Chu Lạc thấp thỏm gật đầu: “Vâng…sao ạ?”

Nam Nhã nói: “Lúc thi, đầu óc cậu chưa kịp nghĩ xong đã thuận tay khoanh đáp án, nộp bài rồi mới nhận ra là sai, hối hận muốn chết, bài đó cậu còn có cơ hội khoanh lại sao?”

Trái tim Chu Lạc phút chốc như rơi vào đầm băng, uất ức khôn cùng. Nàng đã giáng cho cậu một cái tát, khiến cậu ngã xuống vực sâu muôn trượng. Tình cảnh khốn đốn thế này, cậu chưa từng gặp phải, biết trong lòng cậu đau đớn hối hận bao nhiêu, vậy nhưng không chịu cho cậu lấy một cơ hội chuộc lỗi, nàng sao lại tàn nhẫn đến vậy? Cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt dưới bầu trời chiều kia, run rẩy mà hít một hơi thật sâu.

Nam Nhã hỏi: “Giờ lại cảm thấy tôi rất quá đáng phải không?”

Chu Lạc cắn răng, suýt chút nữa trào nước mắt: “Phải!”

Nam Nhã lại hỏi: “Tôi không chửi rủa, vũ nhục cậu, cậu vẫn cảm thấy rất đau phải không?”

Chu Lạc oán hận nói: “Phải! Đau muốn chết!”

Nam Nhã nói: “Đao kiếm thương thân, câu chữ thương tâm. Lý nào lại có thể thu lại lời nói đã ra khỏi miệng? Cậu cảm thấy cậu và những người khác trong trấn đều giống nhau, không phải cố ý, chỉ là thuận miệng nói đôi lời, phát biểu quan điểm mà thôi. Miệng là của cậu, câu nào thiện câu nào ác, thích nói sao là tự do của riêng cậu. Vậy, coi như tôi ghi thù cậu, có được không?”

Nam Nhã nhìn thẳng vào mặt cậu.

“…Không muốn? Cảm thấy tôi là loại người màng nhĩ có bị chọc thủng bao lần cũng không sao cả, dù bị chửi bao lần là dâm phụ, chỉ cần cậu cười cười nói xin lỗi là tôi đều sẽ mỉm cười bỏ qua hết mọi hiềm khích trước kia? Tôi cười với cậu, cậu nói tôi lỗ mãng; tôi thân thiện với cậu, cậu nói tôi lẳng lơ; tôi thật lòng đối đãi cậu, cậu nói tôi tự rước nhục… Giờ lại nhận ra tôi không dễ thương lượng, có phải cậu lại muốn nói tôi hẹp hòi không?”

Tất thảy những lời nàng nói dội vào tai khiến Chu Lạc hốt nhiên bối rối vô cùng, vội vàng thanh minh: “Không phải em nghĩ vậy, thật đấy! Là người trong trấn nói thế…”

Nam Nhã mỉm cười: “Họ đều nói tôi là thứ giày rách, vậy nên đến cả một thằng nhóc như cậu cũng có thể tới đạp tôi một cước.”

Đáy lòng Chu Lạc rét run từng đợt. Sự lạnh lùng cay nghiệt ấy vậy mà lại nương náu trong trái tim cậu, cậu so với loại người mà cậu vẫn thường chán ghét, khinh thường kia đâu có khác nhau chỗ nào?

Đúng vậy, cậu nói nàng là người đàn bà hư hỏng, cậu tin vào những gì tai nghe mắt thấy, sao lại phải tới xin lỗi? Bởi vì chột dạ rằng có khả năng đó chỉ là hiểu lầm. Ngày đó bác sĩ Giang ở trong tiệm bỗng sờ tay nàng, có thể là nàng còn chưa kịp phản ứng cậu đã tránh đi mất nên không nhìn thấy, thế mà lại quy thành nàng phóng túng. Lại cũng chính ngày đó cậu vuốt dọc lưng nàng, nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ đinh ninh rằng nàng dụ dỗ cậu. Dù trời có nóng hơn nữa, nàng có chết cũng không nên cởi bỏ cúc áo đầu tiên trên cổ.

Nàng buông mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, cứ như đang nói một chuyện gì đó cực kỳ hoang đường.

“… Tôi cứ ngỡ rằng cậu không giống bọn họ.”